Cả Một Thanh Xuân

Chương 1





Trước kỳ thi đại học, nữ sinh chuyển trường mà Cố Thâm yêu bỗng nhiên giận tôi.

Chỉ vì tôi lỡ nói một câu: Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.

Anh liền bảo tôi chuyển đi:

“Trường Thập cũng không tệ, đợi khi cô ấy hết giận, tôi sẽ gọi em về.”

“Đừng làm tôi khó xử, Thẩm Chi.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Bạn thân của anh khuyên:

“Cậu quên Thẩm Chi bị khiếm thính rồi à? Để cô ấy một mình tới trường khác liệu có bị bắt nạt không?”

“Hai người lớn lên bên nhau, trước kia cậu thích cô ấy đến thế, thật sự nỡ đuổi đi sao?”

Cố Thâm nhướng mày:

“Đó là trước kia thôi. Thanh mai làm sao thắng nổi tình yêu sét đánh, cậu không biết à?”

“Hơn nữa, chưa đầy ba tháng, tôi sẽ đưa cô ấy trở về.”

Ba tháng sau, khi Cố Thâm gọi bảo tôi quay lại,

Bên cạnh tôi là một thiếu niên phóng túng, cúi sát tai tôi, cười khẽ bên chiếc máy trợ thính:

“Bé ngoan, hôn thì phải nhắm mắt lại.”

“Và còn nữa, không được nghe điện thoại của mấy gã đàn ông lạ.”

1

Ngày công bố kết quả kỳ thi thử, tôi từ hạng 5 của khối vươn lên hạng 3.

Còn Phương Diểu lại từ hạng 20 tụt xuống ngoài hạng 30.

Có người khẽ bàn tán:

“Phương Diểu sao lại tụt nhanh vậy?”

“Không ngờ Thẩm Chi lại tiến thêm hai bậc.”

Cô ấy lập tức đỏ mắt, liếc nhìn tôi một cái.

“Thẩm Chi, lần này cậu vui rồi chứ?”

“Ngày nào cậu cũng học chăm chỉ như vậy, chẳng phải chỉ để mọi người thấy Cố Thâm chọn tôi là quyết định sai lầm sao?”

Nói xong, cô ấy quay người chạy ra ngoài.

Đến khi chuông vào lớp reo lên, vẫn không thấy quay lại.

Thầy giáo không hiểu chuyện gì, gọi tôi – với tư cách lớp trưởng – đi tìm Phương Diểu.

Nửa tiếng sau.

Tôi thấy cô ấy ngồi trên bồn hoa cạnh sân bóng rổ.

Đối diện cô ấy, Cố Thâm đang cúi người, nhỏ giọng dỗ dành.

Không biết anh nói gì, Phương Diểu bỗng mỉm cười trong nước mắt.

Ánh nắng len qua tán cây, rơi xuống người họ, khung cảnh chẳng khác nào cảnh phim thanh xuân lãng mạn.

Thấy tôi tới, Cố Thâm nheo mắt lại, như để xả giận thay Phương Diểu, anh cầm quả bóng ném về phía tôi.

Không ngờ lại trúng thẳng vào máy trợ thính của tôi.

Bên tai vang lên một tiếng ù chói tai, sau đó tai trái tôi hoàn toàn mất đi âm thanh.

Cố Thâm thoáng khựng lại, sự kinh ngạc lóe lên rồi biến mất.

Ngay sau đó anh bước đến trước mặt tôi.

“Thẩm Chi, em chuyển trường đi.”

“Phương Diểu tính khí nóng nảy, vì em mà cứ giận dỗi với anh mãi.”

Rõ ràng một tháng trước, anh còn hỏi tôi:

“Chi Chi, sau khi thi đại học xong, em làm bạn gái anh được không?”



Ngày thi sắp tới, tôi theo bản năng muốn từ chối.

Cố Thâm lại nói:

“Thẩm Chi, đừng làm anh khó xử.”

“Chỉ cần em còn ở đây một ngày, Hạ Hạ sẽ không vui một ngày.”

“Em cũng không muốn chú khó xử, đúng không?”

Bố tôi làm việc trong tập đoàn Cố Thị.

Vì Phương Diểu, anh lấy công việc của bố ra uy hiếp tôi.

Tôi biết bố đã cống hiến cho Cố Thị bao năm, từ 22 tuổi đến 45 tuổi. Tôi không thể để bố vì tôi mà mất việc khi đã trung niên.

“Được.”

Cố Thâm dường như nhẹ nhõm thở phào:

“Đợi cô ấy hết giận, anh sẽ đón em trở về.”

Phương Diểu như nghe thấy, chạy đến kéo tay Cố Thâm đầy kiêu căng:

“A Thâm, em thấy trường Thập cũng được lắm.”

Trường Thập là ngôi trường có thứ hạng thấp nhất ở Hải Thành.

Cố Thâm tất nhiên biết điều đó.

Anh chỉ lười nhác cười, hờ hững đáp:

“Ừ, nghe em.”

Tôi siết chặt bàn tay đang nắm mảnh vỡ máy trợ thính, nó cắm sâu vào da thịt khiến tôi đau nhói.

Nhưng tôi gắng kìm lại, không để nước mắt rơi.

Rất lâu sau, tôi vứt mảnh vỡ ấy vào thùng rác.

Rồi xoay người, lặng lẽ rời đi.

2

Cố Thâm nhanh chóng nhờ người hoàn tất thủ tục chuyển trường cho tôi.

Tin tôi sắp rời đi lan khắp cả trường.

Khi tôi đang thu dọn đồ đạc, xung quanh vang lên từng tiếng xì xào:

“Không thể nào, Cố Thâm thật sự đuổi Thẩm Chi đi vì Phương Diểu sao?

Hai người họ chẳng phải thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau à?”

“Haizz, đúng là thanh mai không bằng tình yêu sét đánh.

Trước đây Cố Thâm đối xử với Thẩm Chi tốt như thế, từ khi Phương Diểu xuất hiện, anh ta chưa từng đi chung với cô ấy nữa.”

“Tiếc thật, Thẩm Chi học giỏi thế, vốn có hy vọng vào Thanh Bắc. Giờ mà chuyển trường ngay lúc này, chắc chắn ảnh hưởng rất lớn.”

“Nghe nói còn là chuyển đến trường Thập – nơi nổi tiếng là ổ học sinh cá biệt. Cô ấy đến đó, e là bao năm cố gắng sẽ bị hủy hoại hết.”



Dưới ánh mắt đầy thương hại của mọi người, tôi ôm đồ chuẩn bị rời đi.

Đến cầu thang, tôi nghe thấy bạn của Cố Thâm đang khuyên anh:

“Cậu quên Thẩm Chi bị khiếm thính rồi à? Để cô ấy một mình sang trường khác, lỡ bị bắt nạt thì sao?”

“Hai người lớn lên bên nhau, cậu từng thích cô ấy đến thế, thật sự nỡ đuổi đi sao?”

Cố Thâm dựa vào tường, khẽ bật cười:

“Có gì mà không nỡ? Trước kia là trước kia, thanh mai làm sao bằng tình yêu sét đánh, cậu chưa nghe câu này à?”

“Hơn nữa, ba tháng nữa tôi sẽ đưa cô ấy trở về.”

Nói xong, anh như chợt nhận ra điều gì, ngẩng đầu lên.

Ánh mắt chạm vào dáng tôi đứng ở đầu cầu thang, đôi tai đỏ ửng vì va đập khiến anh cau mày.

Anh theo bản năng bước lên, kéo tay tôi:

“Đi thôi, anh dẫn em đi mua máy trợ thính mới.”

“Coi như anh bồi thường em.”

Tôi lắc đầu:

“Không cần đâu, cái máy đó vốn dĩ cũng là quà anh tặng.”

“Bây giờ, coi như chúng ta huề nhau.”

Khoảnh khắc anh làm vỡ chiếc máy trợ thính ấy, cơn đau nhói bên tai đã khiến tôi hạ quyết tâm .

Từ nay tôi không muốn có bất kỳ vướng bận nào với Cố Thâm nữa.

3

Cố Thâm sững người.

Chiếc máy trợ thính đó là món quà anh tặng tôi nhân sinh nhật mười bảy tuổi.

Nhà họ Cố từ nhỏ đã không dạy con tiêu xài hoang phí, tiền tiêu vặt của Cố Thâm cũng chẳng nhiều.

Chiếc máy trợ thính ấy là do anh làm thêm suốt hai tháng hè năm ngoái mới mua được cho tôi, dốc sạch toàn bộ tiền để dành.

Khi ấy, chàng trai mười bảy tuổi nhân lúc tôi ngủ đã lén lút đeo nó lên tai tôi.

Đợi đến khi tôi tỉnh dậy, ngỡ ngàng rơi nước mắt, anh luống cuống dỗ dành.

Cố Thâm từng đối xử với tôi rất tốt.

Tốt đến mức dì Cố nói đi nói lại không biết bao lần muốn tôi làm con dâu bà ấy.

Cố Thâm cười rạng rỡ:

“Còn phải nói sao? Nuôi vợ bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ nuôi cho người khác à?”

Mọi người đều tin chắc chúng tôi sẽ cùng nhau vào đại học, yêu nhau rồi kết hôn.

Từ nhỏ Cố Thâm sống với ông nội ở căn nhà bên cạnh tôi.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau, mỗi sáng anh gọi tôi thức dậy, đeo cặp cho tôi đến trường.

Anh tỏ tình, tôi đỏ mặt gật đầu đồng ý.

Cho đến khi Phương Diểu xuất hiện, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Cô ấy chuyển đến với tư cách học sinh mới, ngồi cạnh tôi, Cố Thâm đã nhìn cô ấy rất lâu.

Khi đó tôi đã cảm nhận được – có điều gì đó đã đổi thay.

Quả nhiên, sau đó Cố Thâm và Phương Diểu ngày càng thân thiết.

Anh không còn đi học về chung với tôi nữa.

Yên xe đạp sau lưng anh, giờ đã là chỗ ngồi riêng của Phương Diểu.

Dù tôi đã cố giữ khoảng cách, Phương Diểu vẫn không ưa tôi.

Cô ta tố tôi học hành chăm chỉ chỉ để khiến người khác nghĩ Cố Thâm chọn nhầm người.

Dần dần, ngay cả Cố Thâm cũng bắt đầu tin như vậy, anh chán ghét điều đó.

Trước mặt cả lớp, anh nắm tay Phương Diểu, chỉ trích tôi đầy mưu mô.

Phương Diểu thì khóc lóc tố tôi không biết giữ giới hạn, là kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của họ.

Nhưng rõ ràng tôi và Cố Thâm lớn lên bên nhau.

Là anh tỏ tình trước, nói sau kỳ thi đại học chúng tôi sẽ ở bên nhau.

Vậy mà Cố Thâm chỉ đứng đó, không hề lên tiếng giải thích.

Tôi hoàn toàn thất vọng.

Chọn cách rời xa anh, tưởng rằng như thế sẽ yên ổn.

Cho đến hôm nay…



Cố Thâm hé môi, định nói điều gì đó.

Nhưng Phương Diểu ở phía đối diện đã lên tiếng trước:

“A Thâm, đi thôi, mình cùng về.”

Anh nhìn tôi một cái, rồi vẫn quay người rời đi.