Cố Thâm gọi lại một lần nữa, nhưng đầu dây bên kia chỉ còn giọng tổng đài viên thông báo số điện thoại đã chặn cuộc gọi của anh.
Anh bị Thẩm Chi đưa thẳng vào danh sách đen.
Hơn ba tháng nay, anh không còn gặp cô.
Những buổi sáng quên ăn sáng, chẳng còn ai chuẩn bị đồ ăn cho anh như trước.
Anh cảm thấy thiếu một điều gì đó, trống rỗng và khó chịu.
Ngay cả khi ở bên Phương Diểu, anh vẫn hay vô thức quay đầu lại,
Nhưng không còn thấy bóng dáng luôn lặng lẽ theo sau mình như trước nữa.
Anh tự nhủ, chắc là vì hai người lớn lên cùng nhau, đột nhiên tách ra nên không quen.
Anh không nghĩ sâu xa hơn.
Nhưng mỗi tối, anh vẫn đứng dưới nhà Thẩm Chi, nhìn ánh đèn phòng cô sáng lên, mới có thể yên tâm trở về.
Anh tin rằng, cô chỉ đang giận dỗi.
Trường Thập vào học muộn hơn Nhất Trung, hơn ba tháng nay anh chưa lần nào tình cờ gặp cô.
Thế nhưng, tiếng con trai vừa rồi vọng qua điện thoại lại khiến anh thấy bực bội, khó chịu đến lạ.
Ngay sau đó, anh lại tự an ủi bản thân.
Thẩm Chi thích anh, nên khi anh tỏ tình, cô mới đỏ mặt gật đầu đồng ý.
Hai người cùng lớn lên bên nhau, anh hiểu rõ tính cách của cô – ngoan ngoãn, bảo thủ, một cô gái cổ hủ nhỏ nhắn như vậy .
Sao có thể yêu đương bừa bãi ở trường Thập, càng không thể đi xa đến mức hôn hít với người khác.
Chắc chắn là cô cố tình để người ta nói thế, chỉ để khiến anh ghen thôi.
Nghĩ vậy, anh mới hơi thả lỏng lòng mình.
Thế nhưng, cuối cùng anh vẫn bước đến dưới nhà Thẩm Chi, chỉ khi nhìn thấy bóng người lấp ló sau rèm cửa sổ, anh mới thật sự yên lòng rời đi.
14
Kỳ thi thử kết thúc, Giang Dã chặn tôi ngay cửa phòng dụng cụ thể thao.
“Điểm trung bình.”
Tôi nhìn thấy tờ giấy cậu đưa ra.
“Phải đợi thi đại học xong mới tính.”
“Không được yêu sớm.”
Kỳ thi đại học đã đến sát nút.
Cậu gật đầu đồng ý.
Khoảng thời gian sau đó, chúng tôi càng ngày càng bận rộn với việc ôn tập.
Giang Dã không còn chủ động tìm tôi nữa.
Nhưng mỗi buổi sáng trên bàn tôi đều có sẵn một chai sữa.
Mỗi tối trên đường về nhà, cậu luôn giữ một khoảng cách, lặng lẽ theo sau tôi.
Ngày con số đếm ngược trên bảng đen bị xóa đi, kỳ thi đại học cuối cùng cũng đến.
Sau khi từ phòng thi trở về, tôi tự tính toán lại đáp án một lần.
Khi đã có phần chắc chắn trong lòng, tôi ngủ liền ba ngày liên tục, chỉ thức dậy để rửa mặt và ăn uống.
Bố mẹ bận rộn với việc công ty mới, không can thiệp nhiều, chỉ để lại một xấp tiền bảo tôi tự lo liệu.
Hôm tôi xuống siêu thị mua đồ, Giang Dã đang đứng dưới nhà.
Nghe tiếng động, cậu ngẩng lên, ánh mắt nóng rực nhìn tôi.
“Sao cậu ở đây?”
Cậu bước đến gần, ánh nắng phủ lên vai, khiến dáng vẻ ấy chói lóa đến mức không dám nhìn thẳng.
“Đến tìm bạn gái đi hẹn hò.”
“Giờ không gọi là yêu sớm nữa.”
Tôi chớp mắt, giả vờ không hiểu:
“Cậu đang nói gì vậy?”
Cậu cong môi cười, ngón tay chuẩn xác lướt ra sau tai tôi.
Dù có tóc che, cậu vẫn khẽ ấn lên chiếc máy trợ thính.
“Tôi biết cậu đeo cái này.”
“Đừng nói là cậu định nuốt lời nhé?”
Cậu nghiến răng, như thể chỉ cần tôi thừa nhận, cậu sẽ ngay lập tức cắn tôi một cái để trút giận.
Tôi ấp úng:
“Không có.”
Giang Dã đứng thẳng dậy, khẽ ho nhẹ một tiếng:
“Vậy thì tốt.”
“Đi thôi, đi hẹn hò nào.”
Nụ cười của cậu chói sáng, phóng khoáng và kiêu ngạo như ánh mặt trời đầu hè.
Không ai nghe rõ lời cậu vừa nói.
15
Khi điểm thi đại học được công bố, thầy chủ nhiệm nhắn tin vào nhóm lớp, bảo mọi người tụ họp một lần cuối, thầy bao.
Kết quả kỳ thi này của cả lớp vượt xa dự đoán của thầy.
Nhóm chat lập tức bùng nổ tiếng reo hò phấn khích.
Thời gian hẹn là bảy giờ tối.
Khi tôi xuống nhà, Giang Dã đã đứng chờ sẵn ở cổng.
Vừa thấy tôi, khóe môi cậu cong lên, bước tới nắm chặt lấy tay tôi.
Tới cửa nhà hàng, tôi mới rút tay ra trước khi đi vào, không nhìn vẻ mặt thoáng tối sầm lại của cậu.
Có người hiếu kỳ hỏi:
“Lớp trưởng quen thân với anh Dã vậy à?”
“Sao còn đến cùng nhau?”
Tôi trả lời qua loa:
“Không thân.”
Giang Dã ngẩng mắt, trong đáy mắt thấp thoáng nét tủi thân:
“Ừ, không thân… chỉ là vừa hôn nhau nửa tiếng thôi.”
Không chỉ là hôn nửa tiếng.
Mà lúc tách ra còn… dây dưa chưa dứt.
Đôi môi hồng nhạt của cậu tới giờ vẫn còn ửng đỏ.
May mà đúng lúc đó nhân viên phục vụ đẩy cửa mang đồ ăn lên, cả đám ồn ào đòi phải ăn cho bằng sạch tiền lương của thầy chủ nhiệm.