Cả Một Thanh Xuân

Chương 9



Sau buổi tiệc cưới, tôi nhận được một món quà nặc danh.

Bên trong là một bản thỏa thuận tặng quyền tài sản, phía dưới đã ký sẵn tên Cố Thâm.

Sau khi tôi vào học tại Đại học Thanh Kinh, Cố Thâm từng tìm đến vài lần.

Nhưng Giang Dã luôn canh chừng nghiêm ngặt, cộng thêm việc tôi kiên quyết từ chối gặp mặt,

Anh ta chỉ có thể đứng dưới ký túc xá của tôi, đêm này nối tiếp đêm khác, mãi chẳng đợi được lời hồi đáp.

Về sau nghe nói, anh ta ra nước ngoài, không may gặp vụ x/ả s/ú/ng/, bị thương một chân.

Phương Diểu thì thường xuyên dò hỏi tin tức về anh ta trong nhóm bạn.

Năm đó điểm thi đại học của cô ta không cao, nhờ lợi thế học múa mới vào được một trường nghệ thuật ở phía Nam.

Nhưng chưa bao lâu đã thay đổi mấy bạn trai nhà giàu, mỗi mối tình đều kết thúc trong thất bại.

Cô ta từng nhờ người liên hệ Cố Thâm bên nước ngoài, nhưng anh ta chưa từng trả lời.

Giang Dã từ phòng tắm bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông.

Nhìn thấy bản thỏa thuận có chữ ký kia, cậu bật cười lạnh:

“C/h/ế/t đến nơi mà còn không bỏ cuộc.”

Thứ này để lại đúng là chướng mắt, anh ta đưa tôi cái đó rốt cuộc để làm gì?

Tôi thẳng tay ném vào thùng rác, rồi vòng tay ôm lấy eo Giang Dã.

Cậu cúi đầu, đôi mắt trầm xuống, thấp giọng hỏi:

“Bé ngoan, em muốn rồi à?”

Tôi: …

Rõ ràng đã không còn ngây ngô từ lâu, sao cậu vẫn cứ… lưu manh như vậy chứ.

Im lặng hồi lâu, tôi dụi vào lòng cậu, khẽ đổi đề tài:

“Vậy là từ lần đầu tiên nhìn thấy em, cậu đã nhận ra em rồi à?”

Giang Dã cúi xuống, xoa nhẹ mái tóc tôi:

“Ừ.”

“Thế là vì chuyện hồi nhỏ nên mới thích em sao?”

Cậu khẽ phản bác:

“Không phải đâu, Chi Chi.”

“Tôi với em là thanh mai trúc mã, nhưng cũng là… tiếng sét ái tình.”

Loa trong phòng khách vẫn đang phát khúc nhạc dịu dàng:

“Khoảnh khắc này, anh vô cùng may mắn.”

“Cả thế giới vòng vo quanh quẩn, cuối cùng vẫn là em.”



Đầu ngón tay tôi len vào vạt áo cậu, dừng lại trên cơ bụng rắn chắc.

Cậu hít sâu một hơi, giữ lấy cổ tay tôi, rồi cúi xuống chiếm lấy môi tôi.

Nụ hôn càng lúc càng dồn dập, mãnh liệt, cho đến khi hai tay tôi vòng lên cổ cậu.

Giang Dã bế tôi đặt xuống giường, đôi tay giữ chặt cổ tay tôi trên đỉnh đầu.

Nụ hôn nóng bỏng trượt dần xuống, từ cổ, đến xương quai xanh, rồi tiếp tục đi xa hơn.

Hơi thở nóng hổi hòa lẫn tiếng thở khàn khàn nam tính, từng đợt trêu chọc thần kinh tôi.

Cơ thể tôi mềm nhũn, không kìm được run rẩy.

Tôi cố gắng tháo bỏ chiếc máy trợ thính – chút kiêu hãnh cuối cùng của mình.

Giang Dã cúi xuống, khẽ cười bên tai phải, như nhìn thấu tất cả.

Sau đó không chút kiêng dè mà để lại bên tai tôi những tiếng thở gấp, những âm thanh ám muội khiến tim tôi run loạn.

Rõ ràng chỉ còn một bên tai nghe thấy được, nhưng trong căn phòng này, mọi âm thanh đều trở nên quá đỗi vang dội.

Đêm, còn rất dài.



26

Sau khi tốt nghiệp, tôi và Giang Dã thuận lợi đăng ký kết hôn.

Tuần trăng mật kết thúc, trở về thì bố mẹ đã mua một căn nhà liền kề ở ngoại ô để dưỡng già.

Hai người sợ những đồ cũ bị công ty chuyển nhà làm hư hỏng nên nhất quyết muốn tự tay dọn dẹp.

Hôm đó, Giang Dã lái xe đưa tôi đến giúp một tay.

Mẹ tôi đang ôm một thùng giấy cũ nát vì đáy bị ẩm mục, đột nhiên rách toạc, tất cả đồ bên trong rơi lả tả xuống đất.

Tôi bước tới nhặt, phát hiện phần lớn đều là sách vở thời trung học của mình.

Ngón tay vô tình dừng lại trên một cuốn sổ lưu bút bọc da đã hơi sờn mép.

Như bị một lực nào đó dẫn dắt, tôi mở ra xem vài trang.

Mỗi trang đều là những lời chúc bạn bè ở Thập Trung gửi tôi trước kỳ thi đại học –

Chúc tôi thi tốt, đỗ Thanh Bắc, chúc tôi cả đời bình an vui vẻ.

Phía dưới là những ước nguyện vụn vặt của họ , một nửa mong tương lai trở nên thật giàu có xinh đẹp,

Một nửa lại muốn mình sẽ trở thành minh tinh hoặc ca sĩ nổi tiếng.

Đến trang cuối cùng, là nét chữ của Giang Dã.

Hôm đó cả lớp truyền tay nhau cuốn sổ này để viết, trong phòng học ai nấy đều bận rộn ghi lời nhắn cho nhau,

Tôi cũng mải miết viết lời chúc, chưa từng lật xem hết từng trang.

Thế nên đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy dòng chữ ấy.

Nét chữ của cậu như chính con người cậu – ngang tàng, mạnh mẽ, từng nét như mang khí thế bất kham.

Họ tên: Giang Dã.

Chiều cao: 1m89.

Địa chỉ nhà: Không rõ.

Dòng lưu bút dành cho tôi: Chúc em đỗ Thanh Bắc.

Ở khung “Ước nguyện tương lai”, cậu chỉ viết vỏn vẹn hai chữ:

“Cưới em.”