Bên kia lão Ôn và mẹ kế đã bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xưa rồi, còn bên tôi dưa vẫn chưa ăn xong.
Thẩm Tu Trạch cúi gằm đầu không biết đang nghĩ gì, trông là lạ.
Ngược lại chị trợ lý ôm máy tính bảng vẻ mặt hóng hớt ra mặt.
Tôi chẳng hề do dự, vội giật phăng cà vạt rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía chị trợ lý.
Ở đó, tôi hóng được một quả dưa to đùng.
Bố tôi ngày xưa nổi tiếng lắm đó, đẹp trai, dáng chuẩn, tính tình lại còn tuyệt vời nữa chứ, chỉ mỗi tội không có chí tiến thủ, đúng kiểu người ham chơi thôi chứ chẳng có khuyết điểm nào khác. Trong giới, bao nhiêu phú bà độc thân với mấy cô con gái độc nhất thừa kế gia sản đều để mắt tới bố tôi.
Mẹ kế Thẩm Phi của tôi chính là một trong số đó.
Tiếc là mẹ kế ra tay chậm một bước, đến khi mẹ sinh con xong thì bố tôi cưới vợ mất rồi.
Khoan đã, sinh... sinh con á? Tôi không tin vào tai mình nữa rồi.
Tự dưng tôi hoang mang không biết là do thế hệ chúng tôi quá cổ hủ hay là do bản thân tôi quá lạc hậu nữa.
Thấy tôi có vẻ hiểu lầm, chị trợ lý bèn chủ động giải thích thêm.
Người sáng lập Thẩm thị là một người phụ nữ cực kỳ tài giỏi, năm xưa vì nhà chồng trọng nam khinh nữ, lại còn đối xử tệ bạc với con gái bà nên bà đã dứt khoát ly hôn, tự mình gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Thẩm gia đúng là một gia tộc truyền kỳ, thứ nhất là vì Thẩm gia có nền tảng vững chắc, giàu có không chỉ ba đời, thứ hai là người thừa kế Thẩm gia hầu hết đều là phụ nữ, người thì ly hôn đổi họ, người thì sinh con xong liền kén rể. Mẹ của Thẩm Tu Trạch là Thẩm Phi thì còn chất chơi hơn nữa, mới ngoài đôi mươi đã bao nuôi mấy anh chàng lai vừa đẹp trai vừa cao ráo lại còn thân hình chuẩn đét, vừa có bầu cái là cho mỗi người một cục tiền chia tay rồi đá hết đi.
Đúng là tấm gương sáng cho thế hệ trẻ noi theo mà.