"Thế thì tốt rồi! Thế thì tốt rồi!" Cố lão thái thở phào nhẹ nhõm.
"Trường Yến, tứ thúc của con đâu rồi?" Đinh thị không kìm được nhìn ra ngoài, không thấy bóng dáng quen thuộc, trên mặt liền lộ ra vẻ sốt ruột và bất an.
Cố Trường Yến mặt không đổi sắc nói dối, "Tứ thúc trước đây ở trong nhà lao chịu hình phạt nặng, nay đang dưỡng thương ở nơi khác, đợi khi hắn lành lặn, ta sẽ dẫn mọi người đi gặp hắn."
Đinh thị lại sốt ruột nói, "Chúng ta không bằng bây giờ đi tìm hắn đi! Ta cũng có thể chăm sóc hắn!"
Cố Trường Yến dứt khoát lắc đầu từ chối.
"Bây giờ tứ thúc đang bị truy nã, chúng ta không đi tìm hắn, ngược lại có thể giúp hắn an toàn hơn." Nàng khuyên Đinh thị,
"Tứ thẩm, nếu người thật sự nghĩ cho tứ thúc, vậy thì hãy an phận ở đây dưỡng thai, đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung."
Đinh thị c.ắ.n môi, thần sắc thất vọng.
Lòng Cố Trường Yến mềm lại, nói với nàng, "Tứ thẩm, bên Tiểu Phong đang giúp tứ thúc điều tra vụ án, chúng ta chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, ngắn thì vài ngày, dài thì nửa tháng, người sẽ có thể gặp tứ thúc! Nếu đến lúc đó, người lại gầy hơn bây giờ, tứ thúc chẳng phải sẽ đau lòng sao?"
Nghe nói vậy, Đinh thị quả nhiên đã nghe lọt tai.
Sau đó, Cố Trường Yến cùng Cố lão thái tìm hiểu về những chuyện họ đã gặp phải trong mấy ngày chia xa.
Mặc dù trước đó nàng đã nghe thủ hạ bẩm báo rồi, nhưng Cố lão thái và những người khác c.h.ế.t đi sống lại, kể cho nàng nghe cũng chỉ là muốn xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng.
Cố Trường Yến an ủi mọi người xong, thủ hạ đưa đến một phong mật tín.
Nàng vừa mở thư vừa hỏi: "Gửi từ đâu đến?"
"Kinh thành."
"Chẳng lẽ là..." Cố Trường Yến chưa nói hết lời suy đoán đã nhìn thấy nội dung thư, sắc mặt lập tức đại biến, "Lại dám uy h.i.ế.p ta!"
Thủ hạ nói, "Tôn thượng, chuyện này e rằng có gian trá, không bằng để thủ hạ dẫn người đi thăm dò một phen, nếu con tin là thật, vậy thì thủ hạ sẽ dẫn người đi cứu!"
"Không được." Cố Trường Yến nghĩ nghĩ, lắc đầu từ chối đề nghị của hắn, "Nếu tình báo trong phong thư này là thật, vậy người Thái tử muốn gặp chính là ta. Nếu không gặp được ta, hắn nói không chừng sẽ giận dữ mà làm càn, đến lúc đó có lẽ sẽ lợn lành thành què."
"Nhưng điều đó quá nguy hiểm!"
"Nhưng đáng để thử."
Cố Trường Yến đã quyết tâm, nói với thủ hạ, "Sau khi ta rời đi, để phòng vạn nhất, các ngươi hãy đưa người nhà ta rời khỏi đây. Nếu ba ngày không nhận được tin tức của ta, thì trước tiên hãy đưa người nhà ta về Bạch Đế thành."
Nói cho cùng, Hạ Tây quận mới là địa bàn của nàng.
Thủ hạ đành phải tuân lệnh.
Ngày hôm sau, Cố Trường Yến lấy lý do điều tra vụ án của Cố lão tứ mà rời khỏi thị trấn nhỏ.
Các thủ hạ cũng lập tức đưa Cố lão thái và những người khác rời đi.
Cố lão thái không kìm được lo lắng, nhưng lại không hỏi một câu nào.
Đinh thị lại không kìm được hoảng loạn, "Nương, tiểu cô, hai người nói Trường Yến vì sao đột nhiên rời đi vậy? Chẳng lẽ phu quân ta..."
Cố tiểu cô an ủi nàng, "Tứ tẩu, Trường Yến rất lợi hại, chúng ta nên tin tưởng nàng!"
Cố lão thái cũng nói: "Các ngươi chỉ là lo lắng vớ vẩn! Bảo bối ngoan chỉ là đi điều tra vụ án của lão tứ, đợi lão tứ rửa sạch oan khuất, chúng ta tự nhiên sẽ có thể gặp lại họ."
Cố tiểu cô liền gật đầu, "Đúng đúng đúng."
Dưới sự an ủi một cứng một mềm của Cố lão thái và Cố tiểu cô, Đinh thị cũng dần dần thả lỏng.
Một bên khác, Cố Trường Yến ngồi xe ngựa đi đến Đồng Tiền trấn.
Chính là thị trấn nhỏ lần trước vào thành phải đăng ký thông tin, bởi vì có Thái tử tạm trú, nên thị trấn Đồng Tiền nhỏ bé này đã trở nên canh phòng nghiêm ngặt.
Lần này, Cố Trường Yến không hề ẩn mình.
Quả nhiên, vừa đăng ký tên mình xong, một nam tử trung niên da trắng giọng the the, âm trầm nhẹ nhàng nói với nàng, "Cô nương, xin theo nô gia đến đây, điện hạ đang đợi người!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không cần hỏi, cũng biết người này chắc chắn là thái giám.
Lại còn dáng người tròn trịa mập mạp, xem ra bình thường theo Thái tử hưởng không ít phúc lộc.
Cố Trường Yến không từ chối, ngoan ngoãn đi theo hắn.
"Công công, ngài quý tính?"
"Cô nương cứ gọi lão nô là Phúc công công là được."
Cố Trường Yến cụp mắt, hỏi: "Phúc công công, ta có thể hỏi Thái tử là người như thế nào không?"
Phúc công công nhìn nàng một cái, cười tủm tỉm nói: "Cố cô nương cứ yên tâm, điện hạ là người thanh nhã cao quý, ôn hòa như ngọc, là tình lang trong mộng mà các nữ tử kinh thành ngày đêm tơ tưởng."
Cố Trường Yến: "..."
Hóa ra đối phương là fan cuồng của Thái tử sao?
Sau khi vào thành, Phúc công công mời Cố Trường Yến lên một cỗ xe ngựa, rồi đ.á.n.h xe đi hết một chén trà, đến một tòa trạch viện xa hoa.
Cố Trường Yến xuống xe, liền được dẫn vào một đại sảnh cực kỳ rộng rãi, trà nóng tỏa khói nghi ngút, một nam tử mặc mãng bào đỏ thẫm bước tới.
Phúc công công quỳ xuống hành lễ: "Lão nô tham kiến Thái tử điện hạ!"
Cố Trường Yến đứng dậy, sau khi vái chào đơn giản, liền không kiêu không hèn nói: "Thảo dân không phải khuê tú danh giá, cũng chẳng phải quý nữ kinh thành, không hiểu gặp Thái tử điện hạ phải hành lễ thế nào, mong điện hạ tha thứ."
Thái tử ha ha cười lớn, "Cô thích tính cách thẳng thắn của nàng, không biết hành lễ thì không cần hành, cô không để bụng!"
Cố Trường Yến nhàn nhạt nói: "Tạ ơn điện hạ."
Thái tử đ.á.n.h giá nàng, ánh mắt đầy hứng thú, tựa như đứa trẻ nhìn thấy một món đồ chơi thú vị.
Cố Trường Yến trấn định tự nhiên.
"Nàng chính là đệ tử chân truyền của Chúc thần y?" Thái tử đưa tay mời nàng ngồi xuống, "Cô nghe nói ở Hạ Tây quận, nhiều người gọi nàng là 'Tiểu Cố thần y'? Y thuật của nàng rất giỏi sao?"
"Sư phụ từng nói, ta đã 'thanh xuất ư lam nhi thắng ư lam' (trò giỏi hơn thầy)." Cố Trường Yến không khiêm tốn, mà hào sảng thể hiện ưu thế độc đáo của mình.
Thái tử mắt sáng ngời, "Nàng nói y thuật của nàng giỏi sao? Cô không tin lắm, nàng có bằng lòng cùng cô tỷ thí một phen không?"
"Tỷ thí thế nào?" Cố Trường Yến giả vờ không hiểu, "Chẳng lẽ điện hạ cũng biết y thuật sao?"
"Cô tự nhiên không biết, nhưng cô có thái y mà!" Thái tử nói thẳng thừng, "Những đại phu giỏi nhất thiên hạ đều đã vào cung, nàng cùng thái y tỷ thí một trận, liền biết ai hơn ai rồi."
Cố Trường Yến trong lòng cười lạnh.
Rõ ràng miệng nói đại phu giỏi nhất thiên hạ đều đã vào cung, lại muốn nàng cùng thái y tỷ thí.
Căn bản chính là lấy nàng ra làm trò tiêu khiển.
Nhưng, đây là một cơ hội tốt.
Cố Trường Yến nói, "Tỷ thí thì có thể, nhưng không có phần thưởng, thảo dân không có tinh thần."
Thái tử nhướng mày, tự nhiên hiểu lời nàng có ý khác.
"Nếu nàng có thể thắng thái y, cô liền cho nàng gặp Cố Lễ Chính, thế nào?"
Cố Trường Yến lập tức nói: "Được!"
Rất nhanh, thái y được triệu đến.
Thái tử sai người khiêng một bệnh nhân toàn thân nổi mụn nhọt vào, để Cố Trường Yến và thái y đưa ra phương án điều trị tối ưu cho người bị thương.
Thái y vào cung nhiều năm, từ lâu đã không thấy bệnh nhân ghê tởm như vậy, căn bản không dám nhìn kỹ, lại thấy Cố Trường Yến chỉ là một tiểu nha đầu, liền tùy tiện kê một thang thuốc.
Nhưng Cố Trường Yến lại coi những nốt mụn nhọt trên người bệnh nhân như không thấy, một phen vọng văn vấn thiết, cũng kê một thang thuốc.
Thái tử cũng không xem qua, chỉ bảo thái y và Cố Trường Yến trao đổi phương thuốc, nói ra những điểm thiếu sót trong phương t.h.u.ố.c của đối phương.