Cố Trường Yến cũng bực mình.
Đi, không đi được; không đi, lại phải ngày ngày đối mặt với tên Thái tử tâm thần này!
Nàng hùng hổ mở cửa, “Nơi này của ta chẳng lẽ giấu bảo vật tuyệt thế gì sao? Thái tử nếu muốn tìm cứ vào tìm cho thỏa, cùng lắm hôm nay ta đi nơi khác ngủ!”
Thái tử thấy nàng vẫn còn đó, lòng nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Chuyện hôm nay, ta tự sẽ cho nàng một lời giải thích. Nàng nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa.”
Nói xong, y xoay người rời đi.
Như thể chỉ đến để xác nhận nàng có còn ở đây hay không.
Cố Trường Yến lạnh lùng cười một tiếng.
Đồ nam nhân khốn kiếp!
…
Thái tử không về tẩm cung, mà trực tiếp đến thư phòng.
“Cố Trường Yến không hề rời đi, suy đoán của ngươi đã sai rồi.” Y lạnh lùng nhìn mưu sĩ, như nhìn một kẻ đã c.h.ế.t, “Tối nay suy đoán của ngươi sai hết lần này đến lần khác, đã khiến Cố Trường Yến và cô sinh ra ngăn cách! Sau này muốn thu nàng làm của riêng, e rằng khó rồi!”
Tên mưu sĩ kia giật mình, vội vàng quỳ xuống nhận lỗi.
“Điện hạ! Điện hạ!”
“Thần còn có một kế muốn dâng lên! Kế này vừa ra, chắc chắn có thể giúp điện hạ lôi kéo không ít lòng người!”
Thái tử nheo mắt, “Ngươi nói xem.”
“Cố cô nương là đệ tử thân truyền của Trúc thần y, y thuật cao minh, y thuật của nàng có thể dùng cho chúng ta, giúp chúng ta lôi kéo nhân tài, trở thành trợ lực của điện hạ!” Mưu sĩ vội vàng nói.
Thái tử suy nghĩ một lát, sắc mặt từ âm u chuyển sang quang đãng, “Lời ngươi nói có lý, y thuật của nàng quả thực có thể thử một phen.”
Thái tử hành động rất nhanh, thêm vào đó bình thường vẫn thu thập tình báo về văn võ bá quan trong triều, nên lúc này chỉ cần sắp xếp lại liền biết nhà nào có nhu cầu chữa bệnh.
Chỉ là, khi y đề xuất chuyện này, không ngờ lại gặp phải sự cản trở lớn nhất . Cố Trường Yến từ chối ra tay chữa trị.
Thái tử sắc mặt tối sầm, trong lòng sự hung ác rục rịch, nhưng nghĩ đến việc lôi kéo quần thần cần đến sức mạnh của Cố Trường Yến, y liền kiềm chế lại.
“Cố Trường Yến, lương y như từ mẫu, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm nhìn một đám trung thần vì nước vì dân cứ mãi quấn thân trên giường bệnh sao?” Thái tử ngữ khí ôn hòa, giả vờ bày ra vẻ mặt lo lắng.
Cố Trường Yến lại nhìn y, hỏi một vấn đề khác: “Điện hạ, người có thật lòng muốn cưới ta không? Chẳng lẽ chỉ muốn lợi dụng y thuật của ta để giúp người lôi kéo triều thần, đợi công thành rồi lại đá ta đi sao?”
Thái tử trong lòng giật thót, nhưng lại nhanh chóng nói: “Đương nhiên không phải! ta đã nói sẽ cưới nàng, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, tuyệt đối không thất hứa.”
Cưới thì cưới, nhưng đến lúc đó là vợ hay thiếp, chẳng phải đều do y quyết định sao?
Coi như nàng y thuật cao minh như vậy, y cũng sẽ không dễ dàng để nàng rời đi.
Cố Trường Yến lại nào có thể không đoán ra ý nghĩ của y?
Nhưng nàng cũng không lập tức vạch trần đối phương.
Rõ ràng biết nàng y thuật cao minh, lại còn muốn đưa nàng vào hậu cung, lá gan quả là lớn.
Từ xưa đến nay, y độc vốn là một nhà, y thuật cao minh, nói rõ việc dùng độc cũng vô cùng cao thâm, nếu một đại phu thật sự có lòng hại người, đừng nói là một Thái tử, ngay cả một Hoàng đế cũng không thể phòng bị.
Cố Trường Yến liền giả vờ như bị thuyết phục, theo Thái tử đến Bình An Hầu phủ.
Bình An Hầu là phái trung lập trong triều, trong nhà có lão mẫu bệnh tật triền miên nhiều năm, Bình An Hầu vì mẫu thân mà tìm thầy t.h.u.ố.c nhiều năm, nhiều lần xin cáo lão hoàn hương, nhưng đều bị Hoàng đế từ chối.
Bình An Hầu khi trẻ từng vì nước mà chinh chiến khắp nơi, nay tuy đã giao nộp binh quyền, nhưng trong quân đội tiếng nói vẫn rất lớn.
Hoàng đế sợ sau khi đồng ý y cáo lão hoàn hương, y sẽ trở về thế lực của mình, không còn nắm giữ được nữa.
Thái tử hy vọng nếu nắm giữ được Bình An Hầu, sẽ khiến phụ hoàng nhất định phải nhìn y bằng con mắt khác!
Cố Trường Yến đã sớm xem qua tình báo của quần thần kinh thành, nếu biết được suy nghĩ trong lòng Thái tử, nhất định sẽ nhịn không được bật cười châm chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một chuyện mà ngay cả Hoàng đế cũng không làm được lại để cho một Thái tử như người làm được, Hoàng đế sẽ nghĩ thế nào?
Nhưng, nàng không hề nhắc nhở Thái tử.
Cố Trường Yến chỉ mong Hoàng đế và Thái tử xé rách mặt nhau, như vậy nàng mới có thể thừa cơ đục nước béo cò.
Đến Bình An Hầu phủ, Cố Trường Yến dưới ánh mắt nghi ngờ của Bình An Hầu, đã vọng văn vấn thiết cho lão phu nhân, sau đó kê đơn thuốc, dặn dò cách dùng.
Bình An Hầu lần lượt đồng ý.
Sau đó, lão phu nhân dùng t.h.u.ố.c hai ngày, thân thể chuyển biến tốt đẹp dần lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Bình An Hầu sau khi tan triều đã đích thân cúi người cảm tạ Thái tử.
Chuyện này bị bá quan sau khi tan triều nhìn thấy rõ ràng, trong nháy mắt đã truyền khắp kinh thành.
Trong thâm cung, Hoàng đế cũng nghe nói đến chuyện này.
“Tiểu Sơn Tử, ngươi nói Thái tử đã rót cho Bình An Hầu thứ t.h.u.ố.c mê gì mà khiến Bình An Hầu, vốn luôn không giả sắc từ chối Trẫm, lại đối với Thái tử khách khí như vậy?”
Sơn công công run rẩy, biết lời này là câu hỏi c.h.ế.t người, nếu y trả lời không tốt, rất có thể sẽ bị lôi xuống c.h.é.m đầu thị chúng.
Y nuốt nước bọt một cái, thật thà báo cáo tin tức đã thăm dò được: “Lão nô nghe nói trong Đông cung gần đây có một nữ đại phu y thuật cao minh, mà lão mẫu của Bình An Hầu bệnh lâu không khỏi, mấy hôm trước Thái tử hình như đã dẫn nữ đại phu đến bái phỏng một lần.”
“Nữ đại phu y thuật cao minh?” Hoàng đế nhướng mày, “Từ đâu mà xuất hiện vậy? Lại lợi hại đến mức này, ngay cả các thái y trong cung cũng bị thua kém.”
Trước đây y không phải là chưa từng phái thái y đi chữa bệnh cho lão mẫu của Bình An Hầu, chỉ là mỗi thái y được phái đi đều không thể làm gì.
Nhưng không ngờ nữ đại phu do Thái tử tìm đến lại chỉ dùng một thang t.h.u.ố.c mà có thể khiến lão phu nhân bệnh lâu ngày chuyển biến tốt đẹp.
“Đại phu bên ngoài làm sao sánh bằng thái y trong cung?” Sơn công công suy nghĩ một lát, mới nói: “Nói không chừng là thuật nghiệp có chuyên công, hoặc cũng có thể là mèo mù vớ được chuột c.h.ế.t chăng?”
Hoàng đế nheo mắt, không nói gì.
Sơn công công cũng không dám mở miệng.
Suy nghĩ hồi lâu, y thở dài một tiếng, “Thôi, bây giờ còn chưa vội.”
Sơn công công không nắm rõ được đế tâm, cũng không dám vọng đoán.
Sau đó, y trở về chỗ nghỉ của mình, gặp Phúc công công đang đợi ở đó.
“Sư phụ!”
Phúc công công vội vàng cười gọi, “Đồ nhi đến thăm người rồi!”
Sơn công công vội vàng kéo y, “Ngươi theo ta vào nhà trước!”
Phúc công công ngẩn ra, “Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
“Nay Bình An Hầu chủ động kết giao với Thái tử, ngươi biết được bao nhiêu rồi?” Sơn công công hỏi.
Phúc công công sững sờ, do dự một lát, không biết có nên nói hay không.
Sơn công công khẽ thở dài: “Ngươi không nói cũng đúng thôi, nay chúng ta mỗi người phụng sự một chủ, trong đó có rất nhiều quy tắc không thể phá vỡ. Chỉ là, với tư cách là sư phụ, nhà ta phải nhắc nhở ngươi một câu, Hoàng thượng đã chú ý đến chuyện này, hơn nữa trông có vẻ không mấy vui vẻ.”
Phúc công công nghe vậy, cau mày chặt, “Làm sao vậy?”
“Tóm lại, ngươi hãy khuyên Thái tử gần đây nên thu liễm một chút.” Sơn công công cũng sợ người bên ngoài phát hiện ra mối quan hệ thân thiết giữa mình và Phúc công công, dặn dò xong liền đuổi người ra ngoài.
Phúc công công suy nghĩ mãi không hiểu.
Cuối cùng, y quyết định kể lại chuyện này một cách chân thật cho Thái tử.
Thái tử sau khi biết chuyện, cũng cau mày chặt: “Phụ hoàng không vui về chuyện này? Vì sao? Rõ ràng ta lôi kéo Bình An Hầu cũng là vì…”
Nói được một nửa, y liền hiểu ra, thậm chí còn thấy sống lưng lạnh toát.