Cả Nhà Lưu Đày, Ta Dựa Vào Hệ Thống Xoay Chuyển Giang Sơn

Chương 232: Thái tử điện hạ đâu chỉ có vậy



Ngô Thiết lúc này mới kể ra tình hình mấy ngày đầu khi Thái tử vừa đến.

“Ngày Thái tử hạ lâm, bá tánh tự phát đứng dọc đường hoan nghênh, nghĩ rằng Thái tử điện hạ đến, ắt hẳn mang theo lương thực cứu tế chứ? Nào ngờ, y chỉ đến một mình, chẳng mang theo gì cả, chẳng mang theo gì cả!”

Giờ nhắc đến chuyện này, Ngô Thiết vẫn tức giận vô cùng.

“Chẳng những thế, khi chúng ta hỏi y làm sao để cứu trợ thiên tai, y lại nói, phải tìm hiểu tình hình Quảng An quận trước, y mới tiện viết tấu sớ dâng lên Hoàng thượng, để Hộ bộ phân phát lương thực cứu tế đến.”

Ngô Thiết nói đoạn, khinh thường cười một tiếng: “Y tìm hiểu vài ngày, viết tấu sớ gửi về kinh lại mất mấy ngày nữa, đợi đến khi Hoàng thượng và quan viên Hộ bộ thương nghị rõ ràng, mới có thể phân phát lương thực cứu tế, rồi gửi đến Quảng An quận lại chẳng biết đến bao giờ, đến lúc đó thì bao nhiêu bá tánh sẽ c.h.ế.t đói?”

Cố Trường Yến uống một ngụm cháo, rồi mới nhìn Ngô Thiết hỏi: “Vậy các ngươi đã giải thích rõ tình hình với Thái tử chưa?”

“Đã nói rồi, Hồ quận thủ đã nói rõ ràng rành mạch với Thái tử điện hạ, hy vọng Thái tử lập tức viết tấu sớ, nhanh chóng gửi về kinh thành, sớm nhất có thể sắp xếp lương thực cứu tế, hơn nữa còn hy vọng Thái tử có thể lấy danh nghĩa của y, sai người đến các quận huyện lân cận mượn lương thực, giúp chúng ta vượt qua khó khăn.”

Ngô Thiết cười khẩy một tiếng: “Nhưng Thái tử nói gì? Y nói, gấp cái gì, cô vừa mới đến Quảng An quận, đường sá xa xôi, mệt mỏi rồi, các ngươi ngày mai hãy đến.”

Cố Trường Yến tặc lưỡi hai tiếng: “Lời này quả thật rất giống những gì Thái tử có thể nói ra.”

“Ai chà, Cố cô nương, Thái tử điện hạ đâu chỉ có vậy.” Ngô Thiết nhìn Cố Trường Yến, cười một tiếng rồi tiếp lời: “Tối hôm đó, tùy tùng của Thái tử liền đến tìm chúng ta, nói Thái tử nổi giận rồi, các ngươi đoán xem, nguyên do là gì?”

Cố Trường Yến đảo mắt: “Là vì đồ ăn của các ngươi quá tệ chăng?”

Ngô Thiết vỗ mạnh một cái: “Cố cô nương quả là thông minh! Đúng là như vậy, Thái tử điện hạ chê bai cơm nước của chúng ta quá thô sơ không đủ tinh xảo, chúng ta đều sắp c.h.ế.t đói rồi, có cơm ăn đã là may mắn lắm rồi, còn muốn tinh xảo thế nào nữa?”

“Vậy sau đó cơm nước của Thái tử điện hạ giải quyết thế nào?” Cố Trường Yến vô cùng hiếu kỳ.

“Thái tử tự mình mang theo nguyên liệu, sai đầu bếp của tửu lầu trong thành chuyên môn nấu nướng cho y.” Ngô Thiết nói đoạn, chợt bật cười: “Chỗ chúng ta châu chấu bay qua, một cọng lá cũng không còn, nguyên liệu Thái tử mang đến cũng chẳng thể ăn được bao lâu, đợi đến khi vị đại sư phụ kia không làm ra món gì nữa, Thái tử lại nổi giận.”

Cố Trường Yến cũng không nhịn được cười theo: “Vậy lần này y lại giải quyết thế nào?”

Ngô Thiết xòe hai tay: “Chẳng giải quyết được.”

“Sự tình là như vậy, tình hình là như vậy, cả Quảng An quận đều chẳng có nguyên liệu tươi sống nào, y dù có g.i.ế.c chúng ta, cũng chẳng thể nấu món ăn cho y được.”

Nghe lời Ngô Thiết, Cố Trường Yến gật đầu: “Lời này quả có lý, Thái tử không hề nghĩ đến việc rời khỏi Quảng An quận, đến nơi khác sao?”

Tứ hoàng tử đứng bên cạnh ho khan một tiếng: “Bởi vì, bổn điện đã đến rồi.”

Thái tử vốn dĩ đã có oán khí với Tứ hoàng tử, giờ Tứ hoàng tử đã đến, Thái tử lại càng không thể rời đi.

Nhưng Tứ hoàng tử khác với Thái tử, hạn hán và nạn châu chấu trước đó, đều do Tứ hoàng tử ở đây cùng bá tánh giải quyết vấn đề, vốn dĩ Thái tử đến, bá tánh đều mang theo kỳ vọng, nhưng khi thấy Thái tử với bộ dáng đó, họ liền hoài niệm về lúc Tứ hoàng tử đến.

Tứ hoàng tử vào thành không báo trước cho bá tánh, nhưng có bá tánh thấy y trên phố, liền la lớn, một truyền mười mười truyền trăm, người đến xem Tứ hoàng tử lại còn nhiều hơn cả ngày Thái tử đến.

Tin tức này truyền đến tai Thái tử, quả thực đã khiến Thái tử tức giận khôn nguôi, khi Tứ hoàng tử cầu kiến, y trực tiếp phất tay áo, sai người nói Thái tử mệt mỏi đang nghỉ ngơi, không được quấy rầy.

“Ta cũng chỉ đến một lần đó thôi, y không gặp ta, vậy thì thôi, bổn điện còn có chuyện quan trọng phải bận, không rảnh rỗi mà bầu bạn với y.” Tứ hoàng tử nói, chính là chuyện đốc thúc canh tác này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Trường Yến nghe bọn họ nói nhiều như vậy, chỉ cảm thấy Thái tử đến đây căn bản là một màn kịch hề.

Y chẳng hề nghĩ đến việc cứu trợ thiên tai, càng chẳng hề nghĩ đến việc giúp đỡ bá tánh Quảng An quận.

Nếu nhất định phải nói có điều gì khiến y lưu lại đây, chẳng hề muốn rời đi, thì có lẽ chính là cái khí thế tranh giành với Tứ hoàng tử kia.

Lắc đầu, Cố Trường Yến đột nhiên cảm thấy vô vị.

Trừ bỏ thân phận cao quý, Thái tử, ngay cả một cọng lông cũng chẳng bằng!

Bên Cố Trường Yến khinh thường Thái tử, bên Thái tử lại nghe nói người đi Lãn Thủy quận đã trở về, còn làm ra cái gì gọi là trồng trọt cây lương thực mới, nói là có thể nhanh chóng trưởng thành, y liền cười khẩy một trận.

“Nhanh chóng trưởng thành ư? Cây lương thực gì mà lợi hại đến vậy? ta sao chưa từng nghe nói qua?” Thái tử khinh thường bĩu môi.

Triệu tiên sinh đứng một bên khom lưng, vẻ mặt hèn mọn.

Nghe Thái tử nói vậy, y vội vàng phụ họa: “Theo thuộc hạ được biết, trong các loại cây lương thực hiện tại Đại Vũ trồng, loại nhanh nhất trưởng thành cũng phải mất năm tháng, trừ phi bọn họ tìm được giống loài mới, bằng không trồng trọt cây lương thực căn bản không giải quyết được vấn đề cấp bách.”

Thái tử hài lòng gật đầu, ừ một tiếng: “Ngươi nói không sai, ta cũng nghĩ như vậy.”

Y nói đoạn, đứng dậy đổi tư thế: “Thôi vậy, lão tứ muốn gây sự thì cứ gây sự đi, dù sao tấu sớ của ta đã gửi đi rồi, chắc hẳn chẳng mất bao lâu, lương thực cứu tế này sẽ được đưa tới thôi.”

“Vẫn là Thái tử điện hạ anh minh!” Triệu tiên sinh tiếp tục vỗ m.ô.n.g ngựa.

Tuy rằng cảm thấy cây lương thực của Tứ hoàng tử bọn họ chẳng làm nên trò trống gì, nhưng cơm nước mấy ngày nay quả thực quá khó nuốt.

Thái tử một tay chống đầu, mắt đảo quanh: “Không phải nói bọn họ đã mượn được lương thực từ Lãn Thủy quận sao? Ngươi sai người đi lấy một ít về,ta có chút muốn ăn đào tô, và cả hạnh hoa cao.”

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm!” Triệu tiên sinh nói đoạn liền muốn rời đi.

Chẳng đợi y bước ra khỏi phòng, đã nghe Thái tử tặc lưỡi một tiếng, bước chân của Triệu tiên sinh lập tức dừng lại.

“Mùa này, hạnh hoa chắc chắn không còn rồi, vậy thì xem có thể làm bánh điểm tâm gì thì làm vậy đi, vùng quê nghèo hẻo lánh này, cũng không tiện kén chọn quá nhiều.” Thái tử nói xong liền nhắm mắt lại, nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi.

Triệu tiên sinh hướng về phía Thái tử lại cúi chào một cái, chẳng quản Thái tử có nhìn thấy hay không, dù sao cũng đã làm đủ tư thái thành kính.

“Thái tử điện hạ nhân tâm nhân đức, thể tuất bá tánh, thà rằng không ăn hạnh hoa cao, cũng không muốn bá tánh vất vả nhọc nhằn, điện hạ quả thực là lo nỗi lo của dân, nghĩ điều dân nghĩ vậy!”

Bất kể lời y nói có liên quan gì đến yêu cầu trước đó của Thái tử hay không, nhưng những lời này thốt ra nghe thật hay.

Thái tử cũng chẳng nghĩ nhiều, phất tay áo, liền bảo Triệu tiên sinh lui ra ngoài.

Chiều hôm đó, quan sai phủ nha đều ra ngoài từng nhà truyền tin tức, Ngô Thiết tự nhiên cũng không có mặt, người ở lại phủ nha coi giữ lương thực, là một đội binh sĩ do Bạch Phụng Di dẫn đầu.

Triệu tiên sinh trước mặt Thái tử thì khom lưng cúi gối, nhưng khi đến trước mặt người khác, lại kiêu hãnh ngẩng cao đầu, sợ bị người ta coi thường vậy.

“Các ngươi từ Lãn Thủy quận mượn được lương thực gì, đưa cho ta xem!”