Cả Nhà Lưu Đày, Ta Dựa Vào Hệ Thống Xoay Chuyển Giang Sơn

Chương 89: Hối hận không kịp



Dù sao cũng là đồng hương, hơn nữa khi Cố lão tam làm ăn, mọi người ít nhiều cũng chiếu cố, cho nên Cố lão tam cũng không giấu giếm, thành thật kể lại.

Cuối cùng, Cố lão tam chân thành khuyên nhủ: “Nếu các vị muốn học, có thể đến thành phố đã thi hành ủ phân tân pháp mà học hỏi, ở đó đều truyền thụ miễn phí.”

“Nhưng nơi gần nhất cũng cách đến hàng trăm dặm...”

“Vạn nhất ủ phân tân pháp không có tác dụng ở chỗ chúng ta, vậy đi cũng vô ích!”

Tuy mọi người đều muốn thoát khỏi cảnh khó khăn, nhưng vừa nghĩ đến việc phải lội núi lội sông, phần lớn người lại do dự, bắt đầu d.a.o động.

Cố lão tam nói nghe thì hay, nhưng ủ phân tân pháp có thật sự hữu dụng không?

Chưa tận mắt nhìn thấy, ai cũng không dám làm người đầu tiên thử nghiệm.

“Nếu Cố lão tam nói ủ phân tân pháp hữu dụng, vậy chúng ta cứ thử xem sao!” Đột nhiên, trong đám người có một giọng nói khác biệt, “Dù sao hắn cũng không quản ngàn dặm xa xôi đến kể cho chúng ta nghe về lợi ích của ủ phân tân pháp, chắc sẽ không lừa gạt chúng ta đâu nhỉ?”

Người vừa nói chuyện nhìn Cố lão tam, ánh mắt rực lửa, “Vậy nên, tân pháp ủ phân là có ích, phải không?”

Hắn ta hung hăng bức người, rõ ràng muốn Cố lão tam phải đảm bảo.

Cố lão tam lại cười khẩy một tiếng, chẳng chút nể mặt đối phương, “Ta vì tình đồng hương, đem tân pháp ủ phân nói cho các ngươi, nhưng các ngươi lại muốn đem mọi rủi ro và trách nhiệm đẩy lên vai một mình ta ư?”

“Nếu tân pháp ủ phân có ích, e rằng không một ai trong số các ngươi nhớ tới ân triêm của ta, nhưng nếu tân pháp ủ phân vô dụng, sợ rằng tất cả các ngươi sẽ oán hận ta!”

“Đã vậy, các ngươi tin hay không tùy!”

Nói xong câu đó, y quay lưng bỏ đi.

Mọi người thấy vậy, lập tức hoảng loạn.

Bọn họ chỉ muốn Cố lão tam nói một câu chắc chắn, chứ không phải muốn đuổi y đi!

Thế nhưng, kẻ vừa mở miệng liền xông tới trước mặt Cố lão tam, không buông tha, “Ngươi không dám đảm bảo, có phải nói rõ tân pháp ủ phân đều là lừa bịp không?! Ngươi còn ghi hận chuyện khi xưa nhà họ Cố rời khỏi Vu Mân quận không ai lên tiếng vì ngươi, nên giờ quay về báo thù chúng ta, phải không?”

“Cố Nghĩa Văn, quả nhiên ngươi là tiểu nhân! Đã mười năm trôi qua, ngươi vẫn còn nhớ những mối thù vặt vãnh này!”

Khóe miệng Cố lão tam giật giật, “Tân pháp ủ phân là Hoàng thượng phê chuẩn cho các quan viên phái người truyền thụ, ta tuyệt không thể làm chuyện giả truyền thánh chỉ có thể tru di cửu tộc như vậy, nhưng ngươi lại dám vọng nghị phán đoán của Hoàng thượng, nếu ta cáo lên quan phủ, bảo đảm cả nhà ngươi không thoát khỏi họa lớn!”

Vừa nhắc đến Hoàng thượng, tất cả mọi người đều nhụt chí, bao gồm cả kẻ vừa nãy còn không buông tha, muốn kiếm chuyện.

Đợi Cố lão tam rời đi, mọi người nhìn nhau.

“Cố lão tam nói tân pháp ủ phân là Hoàng thượng đồng ý truyền thụ, chuyện này là thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là giả! Chỉ có các ngươi ngốc mới tin lời bịa đặt của một tội nhân mang tiện tịch!” Kẻ vừa nãy bị Cố lão tam làm cho á khẩu lại không kìm được lên tiếng.

Hắn ta không nói thì thôi, vừa nói ra, ngược lại còn khiến mọi người kinh hãi.

“Theo lý mà nói, kẻ bị lưu đày không thể rời khỏi nơi lưu đày, mà Cố lão tam lại có thể bình an vô sự trở về đây, điều đó chứng tỏ y đã không còn thân phận lưu đày nữa!”

“Vậy thì, tân pháp ủ phân là thật! Nhà họ Cố thật sự đã nhờ đó mà được Hoàng thượng tha thứ, khôi phục tự do rồi!”

Trong khoảnh khắc, mọi người đều chấn động trong lòng.

Không ít người bắt đầu tính toán xem phải đi đâu để hỏi thăm về chuyện tân pháp ủ phân.

“Lại Tam, ta thấy ngươi sợ rồi phải không? Dù sao thì khi nhà họ Cố bị lưu đày, ngươi là kẻ đầu tiên tới cầu hôn tiền thê của Cố lão tam, nên giờ y trở về, ngươi sợ thê tử nhà ngươi sẽ theo người ta chạy mất đấy chứ!”

Lại Tam nghe vậy, mặt đỏ tía tai, xông lên đ.á.n.h lộn với kẻ vừa trêu chọc mình.

“Ta xé nát miệng ngươi! Để ngươi dám nói bậy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố lão tam không biết sự hỗn loạn của đám đông, nhưng dù y có biết, cũng chẳng bận tâm.

Lúc này, y chỉ muốn bán hết số lương thực đã vận tới, rồi sớm ngày trở về Bạch Đế thành, nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Ngay khi Cố lão tam quay về khách điếm, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt từ trong ngõ hẻm.

Cố lão tam cau mày, quả quyết tiến tới.

Lại đúng lúc nhìn thấy một tên ăn mày quần áo rách rưới đang đuổi theo một phụ nhân đầu quấn khăn.

“Ngươi muốn làm gì?!” Cố lão tam một tay che chở phụ nhân ra phía sau, giận dữ trừng mắt nhìn tên ăn mày.

Tên ăn mày thấy y cao lớn vạm vỡ, khí thế bức người, cũng không dám càn rỡ, liền quay đầu bỏ chạy.

“Đa tạ, đa tạ…” Phụ nhân định cảm ơn Cố lão tam, nhưng khi y quay người lại, nàng chợt sững sờ, không kìm được kinh hãi lùi lại một bước, “Ngươi là Nghĩa Văn?”

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Cố lão tam cũng ngẩn ra, “Ngươi là… Trinh Bình?”

Bốn mắt nhìn nhau, bọn họ nhận ra đối phương.

Mười năm không gặp, Cố lão tam trở nên trưởng thành, trầm ổn và cuốn hút hơn, còn Vương thị, tức là tiền thê của y, Vương Trinh Bình lại trở nên tiều tụy, phong sương, tuổi đời hai mươi lăm nhưng trông như người ba bốn mươi.

“Trinh, Vương cô nương, ngươi vẫn khỏe chứ?” Cố lão tam gọi được một nửa thì đổi lời.

Vương Trinh Bình vội vàng cúi đầu, không dám nhìn y.

“Ta, nhà ta còn có việc, ta đi trước đây!” Nàng ta đầu óc hỗn loạn, theo bản năng bịa đại một lời nói dối, quay người bỏ chạy như thể đang trốn thoát.

Cho đến khi chạy về nhà, Vương Trinh Bình ngồi trên ghế, bỗng nhiên nhớ lại mười năm trước, những ngày tháng nàng và Cố lão tam hòa thuận như cầm sắt.

Không biết đã qua bao lâu, Lại Tam với khuôn mặt sưng vù trở về nhà.

Thấy Vương Trinh Bình đang ngẩn ngơ ngồi trên ghế, hắn ta không kìm được nghĩ tới Cố lão tam, nghĩ tới những vết thương trên người mình từ đâu mà có, không khỏi giận dữ bùng lên, lớn tiếng mắng mỏ: “Tiện bà! Ngươi có phải biết Cố lão tam đã trở về rồi không! Ngươi nương kiếp đã già mà còn dám tơ tưởng! Sao? Ngươi muốn ngoại tình à? Ngươi coi lão tử đã c.h.ế.t rồi sao?!”

“Ta, ta không có!” Vương Trinh Bình chột dạ, không dám nhìn Lại Tam.

“Nhìn cái vẻ chột dạ của ngươi kìa! Bảo là không tơ tưởng? Ai tin!” Lại Tam giận quá mất khôn, tiện tay vớ lấy cây gậy bếp ở góc tường, xông tới đ.á.n.h Vương thị túi bụi.

Vương Trinh Bình vừa kêu t.h.ả.m thiết, vừa chạy trốn, nhưng vẫn không dám xông ra khỏi nhà.

Trước đây nàng từng xông ra khỏi nhà, Lại Tam đuổi theo đ.á.n.h nàng, bị người ngoài vây xem, hắn ta cảm thấy mất mặt, liền đ.á.n.h càng mạnh tay hơn.

Lúc đó, Vương Trinh Bình đã bị đ.á.n.h gãy chân!

Chuyện này còn kinh động tới lý chính, sau đó Lại Tam đã hứa hẹn nhiều lần thì mọi chuyện mới coi như qua đi.

Nhưng kể từ đó, dù Vương Trinh Bình có bị đ.á.n.h đập t.h.ả.m khốc đến mấy, nàng cũng không dám xông ra khỏi cửa nữa.

Nàng sợ Lại Tam ra tay tàn nhẫn, lần trước chưa đ.á.n.h nàng thành què, nếu có thêm lần nữa, nàng nhất định sẽ bị đ.á.n.h thành người què mất!

Đợi đến khi Lại Tam đ.á.n.h mệt, liền ném cây gậy bếp xuống, quay về phòng nằm trên giường, không lâu sau đã ngáy khò khò, tiếng ngáy vang trời.

Vương Trinh Bình lặng lẽ dọn dẹp mọi thứ trong nhà.

Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng tuôn rơi cùng với sự hối hận, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

“Trinh Bình, con làm sao vậy?”

Lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, nương của Vương Trinh Bình vừa vào nhà đã nhìn thấy Vương Trinh Bình tiều tụy t.h.ả.m hại, không khỏi vừa kinh sợ vừa đau đớn: “Lại Tam lại đ.á.n.h con sao?!”