Khi nhìn thấy tin nhắn, Quý Tư Hàm khẽ nhướng mày.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn ( dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
[Cậu hành động nhanh thật. Hy vọng mọi việc thuận lợi, anh trai có thể được cứu thành công.]
Bước chân của Kỷ Yến Xuyên khựng lại, sắc mặt đột nhiên có chút hối hận.
Thế lực của anh ở Thâm Nam không bằng ở Hải Thành. Trước đây anh đã dặn dò thuộc hạ giúp tìm kiếm anh trai của Quý Tư Hàm, nhưng vì công việc bận rộn, anh đã quên mất chuyện này.
Anh cần phải nhanh chóng phát triển thế lực ở Thâm Nam để có thể hỗ trợ cô nhiều hơn.
Kỷ Yến Xuyên trầm tư, một lúc sau anh quên mất mình đang đi.
“Đi thôi chứ sao dừng lại vậy?” Kỷ Yến Xuyên đột nhiên đứng yên khiến Quý Tư Hàm suýt nữa va vào lưng anh, liền tò mò hỏi.
“Không có gì.” Kỷ Yến Xuyên lại tiếp tục bước đi.
“Không biết cơm trưa ở công ty anh liệu em có quen ăn không.”
“Em không kén ăn đâu.” Quý Tư Hàm đáp.
Cả hai đi thang máy đến nhà ăn nhân viên, bên trong đã có vài người đang dùng bữa. Nhìn thấy Kỷ Yến Xuyên dẫn theo một cô gái trẻ, ánh mắt mọi người đều có chút kỳ lạ, nhưng không ai lên tiếng chào hỏi, chỉ nhìn qua một chút rồi lại cúi đầu ăn tiếp.
Khi đi ngang qua một nhóm nữ nhân viên, Quý Tư Hàm nghe thấy họ nói chuyện phiếm, liền mỉm cười một cách hiểu ý.
[Có vẻ như bất kể công ty lớn đến đâu, nhà ăn vẫn luôn là nơi tám chuyện.]
Kỷ Yến Xuyên liếc nhìn nhóm nữ nhân viên đó một cái, khẽ nhướn mày.
Cả hai chọn món mình thích rồi ngồi cùng bàn, vừa ăn vừa thảo luận liệu có nên phát triển máy chơi game cầm tay hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đang ăn, Quý Tư Hàm bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô ngừng đũa, cố gắng tìm ra cảm giác kỳ lạ này.
“Sao thế?”
Kỷ Yến Xuyên thấy cô có vẻ không ổn, liền hỏi: “Cơm không hợp khẩu vị à?”
“Không phải.” Quý Tư Hàm lắc đầu.
“Em cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó...”
Nghe vậy, Kỷ Yến Xuyên cũng cảm thấy như mình đã quên một chuyện gì đó.
Cả hai đồng thời ngừng ăn, cúi đầu suy nghĩ. Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên.
“Chết thật!” Quý Tư Hàm kêu lên. Đồng thời, Kỷ Yến Xuyên cũng ngẩng đầu lên.
Cả hai nhìn nhau, sự hoảng hốt trong ánh mắt đối phương đều hiện rõ.
“Tô Minh Hi!” Cả hai đồng thanh thốt lên cái tên đó.
Hai người đang ung dung ngồi đây dùng bữa, trong khi Tô Minh Hi vẫn còn bị bỏ đói ở studio Hạ Thiên!
Quý Tư Hàm vội vàng gọi điện cho Tô Minh Hi, áy náy bảo cô ấy xuống nhà ăn dùng bữa trưa.
Đáp lại, Tô Minh Hi cười khẩy: “Đợi đến lúc cô – cái kẻ trọng sắc khinh bạn này – nhớ đến tôi thì chắc tôi đã c.h.ế.t đói rồi! Yên tâm đi, tôi ăn rồi. Giám đốc Lý đã mang đồ ăn từ nhà ăn lên cho mình.”