Khi Tinh Nặc hơn hai tuổi, bé đã hiểu thế nào là trẻ mồ côi.
Đó là những đứa trẻ giống như bé, không có ba mẹ, cùng với những bạn nhỏ khác sống trong viện mồ côi. Thỉnh thoảng sẽ có các thầy cô tình nguyện đến thăm.
Tinh Nặc chống khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, mềm mại, ngồi trên bậc thềm viện mồ côi, nhìn mặt trời rực rỡ cuối chân trời ngẩn người.
Bé lớn lên xinh xắn, làn da trắng nõn, lông mi rậm rạp. Khi cúi đầu, một tầng bóng mờ nhạt phủ xuống, trông có vẻ không khỏe lắm, đôi môi có màu rất nhạt.
Tinh Nặc đang suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng.
Tại sao bé không có ba mẹ?
Nhưng vấn đề này thì không thể nghĩ ra được.
Tinh Nặc còn quá nhỏ, đầu óc quay chậm, phần lớn thời gian trong ngày đều ngủ, thời gian suy nghĩ vấn đề cũng rất hạn chế.
Cơ thể bé yếu hơn mấy đứa trẻ khác một chút, chỉ ngồi trên bậc thềm một lát thôi mà đã cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Nhưng rõ ràng là sắp đến mùa hè rồi mà.
Tinh Nặc chậm rãi đứng dậy, nghe thấy tiếng bà viện trưởng gọi bé ở phía trước, bé rảo bước chân ngắn cũn, rón rén đi ra ngoài như con ốc sên.
Bà viện trưởng dường như rất vui, trên mặt tràn đầy không khí hân hoan.
Thấy Tinh Nặc lại gần, bà xoa xoa mái tóc xoăn của Tinh Nặc rồi ngồi xổm xuống, sửa sang lại quần áo cho bé.
"Hôm nay có người đến nhận nuôi, Tinh Nặc hãy ngoan ngoãn thể hiện, cố gắng để được nhận nuôi nhé."
Tinh Nặc không hiểu lắm nhận nuôi là có ý gì, đầu óc quay chậm, suy nghĩ một lát rồi nói bằng giọng sữa non nớt: "Là con sẽ có ba mẹ ạ?"
Giọng trẻ con mềm mại, nghe rất êm tai, còn có một chút âm khàn, nghe không khỏe mạnh như mấy đứa trẻ khác.
Nhưng bé lớn lên thực sự quá đẹp, bù đắp khuyết điểm về thể chất yếu ớt.
Bà viện trưởng cũng rất thích Tinh Nặc, một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời, không cáu kỉnh, rất dễ nuôi.
"Đương nhiên rồi, đến lúc đó Tinh Nặc cũng sẽ có người nhà của riêng mình."
Tinh Nặc không nhịn được "oa" một tiếng nhỏ, nghiêng đầu, đôi mắt sáng long lanh.
Bé hơi khó tưởng tượng, ba mẹ mình sẽ trông như thế nào.
Liệu có giống bé, đều có mái tóc xoăn không?
Viện mồ côi chỉ có mình Tinh Nặc là bé con với mái tóc xoăn, liệu ba mẹ có phải cũng là tóc xoăn không nhỉ?
Mang theo vô vàn mong đợi, Tinh Nặc được bà viện trưởng chỉnh trang quần áo sạch sẽ, rồi ngoan ngoãn đi đến phòng sinh hoạt ở phía trước.
Trong phòng sinh hoạt.
Một cặp vợ chồng trung niên đang lộ vẻ sốt ruột chờ đợi.
Họ thỉnh thoảng chỉnh lại quần áo, thỉnh thoảng xem lại những hướng dẫn tìm được, trong túi còn mang theo đủ loại đồ chơi nhỏ và đồ ăn vặt, xác nhận không thiếu sót gì.
Quay đầu lại, thấy bà viện trưởng dẫn theo một bé con tóc vàng nhạt, xoăn tít bước đến, mắt hai người đột nhiên sáng bừng.
Đứa bé lớn lên thật xinh đẹp, ngoan ngoãn đáng yêu hơn cả những gì họ thấy trong ảnh.
Chẳng qua cơ thể gầy gò, đi lại chậm rãi, trông có vẻ không được khỏe lắm.
Người đàn ông trong cặp vợ chồng hơi nhíu mày, quay đầu nhìn người vợ tràn đầy kinh ngạc và mong chờ rồi lại quay lại nhìn đứa bé gầy gò này, cuối cùng vẫn không nói gì.
Người vợ dường như rất thích đứa bé xinh đẹp như vậy, trong phòng sinh hoạt căng thẳng mở lời: "Tinh Nặc, hôm nay con có thể chơi cùng chúng ta không?"
Viện trưởng không cho hai người tiết lộ tên họ và thân phận, nếu không nhận nuôi thành công, cũng sẽ không gây ra phiền phức gì.
Thường xuyên có các chú các dì tình nguyện đến thăm các bạn nhỏ ở viện mồ côi. Mỗi lần đến, Tinh Nặc đều có kẹo ngọt, bánh mì giòn ngon và quần áo mới xinh đẹp.
Tinh Nặc nhìn cặp vợ chồng trước mặt, lén đánh giá vài lần, phát hiện hai người đều không tóc xoăn, tóc đen nhánh, không nhịn được có chút thất vọng.
Sao ba mẹ lại không giống tóc bé chứ?
Tinh Nặc ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn bà viện trưởng, muốn hỏi một chút có phải đã nhầm ba mẹ của bé rồi không.
Nhưng cặp vợ chồng trước mặt đang mong chờ nhìn Tinh Nặc, Tinh Nặc mím môi, ngoan ngoãn gật đầu.
"Được ạ."
Có thể chơi cùng.
Tinh Nặc thường xuyên chơi cùng các bạn nhỏ và các anh chị tình nguyện viên nên rất có kinh nghiệm.
Bà viện trưởng giao Tinh Nặc cho đôi vợ chồng này, dặn dò vài câu rồi để lại phòng sinh hoạt cho ba người.
Người vợ lấy ra món đồ chơi nhỏ mà mình đã chuẩn bị từ sáng sớm, lắc lư trước mặt Tinh Nặc, chơi với bé.
Tinh Nặc "oa" một tiếng, đôi mắt sáng long lanh nhìn quả bóng có thể nảy lên, suýt nữa quên chớp mắt, khóe miệng cong lên cười tủm tỉm khi ngồi trên ghế.
"Quả bóng xinh đẹp."
Người vợ thấy Tinh Nặc thích, thở phào nhẹ nhõm rồi đưa cả quả bóng lẫn một chiếc cặp sách nhỏ đáng yêu cho Tinh Nặc.
"Đây là quà gặp mặt chú dì chuẩn bị cho Tinh Nặc, đều là mấy món đồ chơi nhỏ, Tinh Nặc có thể chơi cùng các bạn nhỏ khác nhé."
Tinh Nặc có vài người bạn thân ở viện mồ côi, nghe vậy thì gật đầu thật mạnh, dáng vẻ nhỏ bé tràn đầy nghiêm túc.
"Cảm ơn dì."
Thấy bé con ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ, nhìn những món đồ chơi trong cặp sách, đáy mắt người vợ tràn đầy yêu thích.
Nếu mình có thể sinh em bé thì chắc con cũng sẽ xinh đẹp đáng yêu như vậy nhỉ?
Tay người vợ không nhịn được vuốt v e bụng mình một chút, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn chồng một cái.
Người chồng chột dạ dời ánh mắt đi, tay nắm thành quyền.
Hắn ta vì một vài lý do mà che giấu sự thật là chất lượng t1nh trùng của mình không cao, dẫn đến việc không thể có con.
Người vợ luôn nghĩ là do vấn đề của mình, mấy năm nay vô cùng áy náy.
Vì vậy, khi cô đề xuất muốn nhận nuôi một đứa trẻ, người chồng còn không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Nhận nuôi một đứa cũng tốt.
Đứa bé trước mặt trông ngoan ngoãn, tuy thân thể có vẻ hơi suy yếu, nhưng trẻ con mà, nuôi một thời gian sẽ khỏe mạnh, lớn nhanh như thổi, không có vấn đề gì.
Nghĩ vậy, sắc mặt người chồng đối với Tinh Nặc cũng không khỏi tốt hơn vài phần.
Tinh Nặc là một đứa trẻ rất nhạy cảm.
Bé có thể nhận ra người đàn ông trước mặt không thích mình, tuy không biết vì sao nhưng đã theo bản năng tránh xa hắn ta.
Trong phòng sinh hoạt, sau khi chơi với chú dì này một lúc, bà viện trưởng đến, gọi Tinh Nặc đi ăn trưa.
Người vợ thực sự rất thích trẻ con, ánh mắt dõi theo Tinh Nặc rời đi, không nhịn được thở dài.
Thấy bà viện trưởng đến, người chồng dẫn đầu mở lời: "Đứa trẻ này lớn lên xinh đẹp như vậy, trước đây không có ai nghĩ đến việc muốn nhận nuôi nó sao?"
Bà viện trưởng cũng không giấu giếm hai người, ngữ điệu rất chậm, mở lời nói: "Tinh Nặc trước đây sức khỏe không tốt lắm. Mấy năm nay xã hội hỗ trợ rất nhiều, hơn nữa gia đình bé gặp tai nạn xe cộ để lại một khoản tiền, tất cả đều dùng để điều trị bệnh cho bé nên mới có thể khỏe mạnh lớn lên."
Bà viện trưởng sợ hai người này có ý đồ xấu, còn nhắc nhở: "Tiền người nhà Tinh Nặc để lại đã dùng hết, nhưng cơ thể cũng đã dưỡng gần như ổn rồi. Trước đây cũng có vài cặp vợ chồng muốn nhận nuôi bé, nhưng Tinh Nặc khi đó còn nhỏ, luôn cảm thấy ba mẹ mình sẽ quay lại nên vẫn không đồng ý."
Người chồng và người vợ lúc này mới gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Không sao đâu, chồng tôi là giáo viên, có thu nhập ổn định. Tôi làm việc ở công ty, tuy lương ít, nhưng chăm sóc một đứa trẻ hoàn toàn không vấn đề gì."
Người vợ sợ đứa bé đáng yêu như vậy bị người khác nhận nuôi mất, vội vàng mở lời tranh thủ.
Bà viện trưởng có quan niệm của thế hệ trước, cảm thấy giáo viên là nghề ổn định, học thức cao, nhận nuôi con là phù hợp nhất.
Bà hài lòng gật đầu, tiễn hai người đi rồi, đi vào nhà ăn tìm Tinh Nặc đang ăn cơm.
Tinh Nặc đang ôm bát nhỏ của mình, lông mi rậm rạp hơi rủ xuống, dường như muốn rũ vào bát, vùi đầu, yên tĩnh uống canh.
Bên cạnh một cô bé mũm mĩm quơ quơ chân, sờ sờ mái tóc mềm mại của Tinh Nặc, không nhịn được hỏi: "Tinh Nặc, em vừa đi gặp ba mẹ nhận nuôi hả?"
Tinh Nặc ngẩng mặt từ trong bát lên, gật đầu, ngoan ngoãn dùng khăn giấy lau khô miệng, chậm rãi nói: "Có gặp, nhưng hai người đó, không phải ba mẹ em."
Ba mẹ bé hẳn phải giống bé, cũng là tóc xoăn.
Cô bé lớn tuổi hơn, đã năm sáu tuổi, hiểu rõ hơn Tinh Nặc về việc nhận nuôi. Nghe vậy, cô bé không khỏi nghiêm mặt.
"Em không thể nói như vậy. Nếu cậu được nhận nuôi, thì họ chính là ba mẹ của em."
Cô bé nói, đáy mắt không kìm được mang theo một tia khao khát.
"Chẳng lẽ em không muốn có ba mẹ của riêng mình sao?"
Tinh Nặc mím môi nhỏ, im lặng một lát, nhìn chằm chằm bát canh trứng không hề có trứng của mình.
Cô bé sợ Tinh Nặc bướng bỉnh, ra dáng chị cả, tận tình khuyên nhủ: "Tinh Nặc, em phải ở chung tốt với họ, như vậy mới có thể được nhận nuôi! Tử Hạo trước đây đã được ba mẹ mới nhận nuôi rồi, bây giờ còn có phòng ngủ riêng nữa đó!"
Tinh Nặc đá đá đôi chân nhỏ của mình, còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy bà viện trưởng mở lời: "Tinh Nặc, hôm nay ở chung với người nhận nuôi thế nào?"
Tinh Nặc mới hơn hai tuổi, không thể diễn tả được ý nghĩa quá phức tạp. Bé suy nghĩ một lát, rồi gật đầu.
"Cũng được ạ."
Bà viện trưởng cũng rất vui, nhẹ nhàng xoa đầu Tinh Nặc, vô cùng cao hứng đi trả lời đôi vợ chồng kia.
Buổi chiều lại có một đợt tình nguyện viên đến làm t ình nguyện.
Tinh Nặc và các bạn nhỏ khác ngoan ngoãn xếp hàng, đi nhận sách tô màu mới.
Tinh Nặc nhận được một quyển sách tô màu kỵ sĩ nhỏ, trên bìa còn vẽ những bông hoa hướng dương xinh đẹp rực rỡ. Bé yêu thích không rời tay, ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Chị tình nguyện viên lần đầu tiên đến, gặp phải một bé con xinh đẹp như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc thán phục.
"Bé ngoan sao lớn lên lại xinh đẹp thế này nhỉ?"
Chị ngồi xổm xuống, thấy Tinh Nặc đứng đó vuốt v e sách tô màu, không nhịn được vươn tay véo má bé một cái.
Tinh Nặc còn chưa xem được hai trang hình, mặt bị véo một cái, ngẩng đầu lên, nghi hoặc chớp mắt nhìn chị này.
"Làm gì vậy ạ?"
Chị chỉ cười khúc khích, lén lút nhét thêm cho bé hai cục sô cô la.
Tinh Nặc không để ý trong túi mình có thêm sô cô la, ôm sách tô màu của mình, trở lại phòng sinh hoạt nơi các bạn nhỏ đang chơi, ngồi vào một góc, chậm rãi lật xem.
Các bạn nhỏ khác đều đang ở phía trước chơi cùng các anh chị tình nguyện viên, Tinh Nặc bị cuốn hút bởi quyển sách tô màu, một mình trốn trong góc xem cả buổi chiều.
Thật ra cũng không có bao nhiêu trang, Tinh Nặc cũng không biết chữ, nhưng bé xem rất vui vẻ và nghiêm túc.
Đến tối, bà viện trưởng và dì Lý đến giúp các bạn nhỏ rửa mặt đi ngủ.
Tinh Nặc nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, nghe bà viện trưởng lẩm bẩm: "Hôm nay hai người kia trông không tệ. Nếu hai ngày nữa ở chung mà được, Tinh Nặc cũng đồng ý thì có thể cho họ làm ba mẹ của con."
Tinh Nặc gối lên chiếc gối nhỏ cứng nhắc của mình, mở to đôi mắt tròn xoe, thầm nghĩ, lúc này họ mới không phải ba mẹ của bé đâu.