Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi

Chương 30: Có chút tức giận



Bữa sáng được nữ đầu bếp và thợ làm bánh chuẩn bị tỉ mỉ theo phong cách phương Tây.

 

Để hợp với sở thích của Thẩm Ôn, mỗi món ăn trên khay bạc đều được trang trí bằng những cánh hoa tinh tế.@TửuHoa

 

Tinh Nặc ôm lấy ly sữa bò mà bác quản gia mang tới, tu ừng ực hơn nửa ly.

 

Khóe miệng còn dính một vòng vệt sữa, bé sờ sờ cái bụng tròn trĩnh của mình, giơ chiếc chén nhỏ lên khoe với ba.

 

"Ba ba, con uống xong rồi ~"

 

Thẩm Ôn ngước mắt nhìn bé con một cái, không hiểu uống xong một ly sữa bò thì có gì đáng để báo cáo.

 

"Ừ." Y đáp lại lạnh nhạt, lấy khăn giấy lau khóe miệng.

 

Ba ba không khen bé uống sữa giỏi, nhưng Tinh Nặc cũng không giận. Bé đặt chiếc chén đã dính nước miếng sang một bên, rồi ngước khuôn mặt nhỏ nhìn lén ba.

 

Thấy ba ăn sáng một cách điềm nhiên, lướt qua tách cà phê đen có vị đắng chát, Tinh Nặc chống cằm, cảm thấy có chút hiểu ra.

 

Ba ba ban ngày và ba ba buổi tối không giống nhau.

 

Dù đều là ba ba, nhưng ban ngày ba ba lại dường như quên mất bé.

 

Không hiểu vì sao ba ba không nhớ ra mình, Tinh Nặc nhỏ giọng thở dài, nghĩ thầm rằng có lẽ ba ba bị bệnh.

 

Giống như mỗi sáng khi con mới tỉnh dậy, đầu óc sẽ có một khoảng thời gian mơ hồ, quên mất mình là ai.

 

Chỉ là thời gian ba ba quên có vẻ dài hơn, suốt cả ngày đều không nhớ.

 

Chỉ đến tối ba ba mới nhớ ra bé ngoan thế nào, đến kể chuyện cho bé nghe, dỗ bé ngủ.

 

Tinh Nặc tự cho rằng mình đã hiểu ra, ngồi một mình đung đưa chân đầy đắc ý, nét mặt khi thì nghiêm túc, khi thì vui vẻ.

 

Thẩm Ôn liếc qua thấy bé con với đủ loại biểu cảm kỳ lạ, nhẹ nhíu mày.

 

Trẻ con đều hiếu động như vậy sao?@TửuHoa

 

Một mình mà cũng có thể tự chơi vui vẻ.

 

Thẩm Ôn lười suy nghĩ xem bé con này từ đâu ra, cũng chẳng muốn biết vì sao lại có quan hệ huyết thống với mình.

 

Y rất ghét phiền phức, không chịu nổi sự ồn ào mà trẻ con mang lại.

 

Dù sao cũng chỉ vài ngày nữa thôi, khi phó bản kết thúc, những người chơi cùng cả bé con này cũng sẽ biến mất khỏi thế giới này.

 

Thẩm Ôn nghĩ đến việc sau này sẽ không còn thấy bé con mềm mại này nữa — cái bé đi đường cũng có thể tự vấp ngã này — nhưng không hiểu sao, tâm trạng lại chẳng hề nhẹ nhõm như tưởng tượng.

 

Mối quan hệ huyết thống kỳ lạ này, ít nhiều gì vẫn có chút ảnh hưởng đến y.

 

Tâm trạng không tốt, Thẩm Ôn đưa tay day trán, không muốn nghĩ thêm những chuyện rối ren này nữa, lập tức đứng dậy rời đi.

 

Tinh Nặc thấy ba ba đi mất, cũng vội vàng tụt xuống khỏi chiếc ghế cao.

 

Vì quá vội, bé loay hoay đặt chân giữa không trung hồi lâu, cuối cùng vẫn không tìm được điểm tựa.

 

"Ai da!"

 

Bé ngã xuống đất, cái mông nhỏ chạm mạnh xuống sàn, đau đến mức ôm lấy mà xuýt xoa.

 

Như một chú rùa bị lật mai, Tinh Nặc nằm sấp trên sàn, mãi vẫn chưa đứng dậy nổi.

 

Bước chân Thẩm Ôn khựng lại, y nhắm mắt thở dài một hơi rồi quay lại nhìn bé con.

 

"Sao mà vụng về vậy?"

 

Từ trên ghế leo xuống cũng có thể ngã được sao?@TửuHoa

 

Tinh Nặc ôm lấy cái mông đau điếng, mắt lập tức đỏ hoe, ngước lên nhìn ba rồi ấm ức kêu mấy tiếng: "Ba ba, con đau quá."

 

Nhìn bé con rõ ràng chưa rơi nước mắt mà đã làm ầm lên, Thẩm Ôn bỗng thấy buồn cười.

 

"Ngã mà cũng chịu đựng không khóc à?"

 

Y hừ lạnh một tiếng, buông ra mấy chữ: "Chúa giả vờ khóc nhè."

 

Tinh Nặc chu môi, không vui mà bịt tai lại, lắc đầu không muốn nghe.

 

"Không phải! Bé con không phải chúa giả vờ khóc nhè!"

 

Ba ba và anh trai lúc nào cũng nói vậy về bé con!

 

Tinh Nặc bĩu môi, có chút tức giận.

 

Bò dậy từ dưới đất bằng cả tay lẫn chân, Tinh Nặc khập khiễng che lấy mông nhỏ của mình, ngẩng cao đầu, ánh mắt kiêu ngạo lướt qua ba ba mà đi.

 

Nhìn dáng vẻ nhỏ bé cao ngạo đó, trông chẳng khác nào một con mèo kiêu kỳ lướt qua trước mặt, không thèm để ý nhưng vẫn cố tình thu hút sự chú ý.

 

Thẩm Ôn khoanh tay trước ngực, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang chập chững rời khỏi phòng ăn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.

 

Nuôi cái bé con này, hình như cũng khá thú vị đấy.

 

Thẩm Ôn khẽ cử động tay, dùng ánh mắt ra hiệu cho quản gia đi theo: "Trông chừng nó một chút, đừng để lại ngã nhào."

 

Quản gia nhìn chủ nhân và chủ nhân nhỏ tương tác mà đầy vẻ trìu mến, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng mang theo ý cười.

 

"Vâng."

 

Quả nhiên, chủ nhân tuy ngoài mặt lạnh lùng, nhưng vẫn mềm lòng trước chủ nhân nhỏ.

 

Tinh Nặc vẫn ôm lấy mông nhỏ, chậm rãi đi qua một góc hành lang rồi đột nhiên xoay người nép vào tường, thò đầu ra len lén nhìn xem ba ba có đi theo không.

 

Nhìn chằm chằm một lúc lâu, khi định rụt đầu về thì đột nhiên bắt gặp một người khác cũng đang lén lút.@TửuHoa

 

Ở góc bên kia, một nữ người chơi đang nép vào tường, rình rập quan sát bọn quái vật. Cô cũng vừa vặn nhìn thấy Tinh Nặc.

 

Cả hai, một lớn một nhỏ, đứng cách nhau một hành lang, mắt to trừng mắt nhỏ.

 

Nữ người chơi hơi xấu hổ, cười gượng hai tiếng rồi từ bỏ việc theo dõi quái vật mà đi về phía Tinh Nặc.

 

"Tinh Nặc, nhóc làm gì ở đây vậy?"

 

Tinh Nặc lắc đầu, ậm ừ không chịu nói.

 

"Còn chị thì sao? Chị cũng đi làm chuyện bí mật à?"

 

Nữ người chơi cũng hừ nhẹ một tiếng, lắc đầu: "Nhóc không nói, chị cũng không nói."

 

Tinh Nặc "à" một tiếng, chớp mắt, rồi che lấy mông nhỏ chuẩn bị rời đi.

 

Nữ người chơi chợt nghĩ ra điều gì đó, vội gọi Tinh Nặc lại: "Chủ nhân nhỏ, nhóc có thấy một người mặc đồ đen từ đầu đến chân, bên hông đeo một thanh đao không?"

 

Từ tối qua, Văn Hành Tuyết xách đao lao vào lũ quái vật rồi biến mất, các người chơi không ai còn thấy tung tích của hắn.

 

Đêm qua, những người chơi còn lại chỉ dám trốn trong phòng ngủ, không ai dám mở cửa vì sợ chạm trán quái vật đáng sợ.

 

Trong lâu đài cổ, đêm tối yên tĩnh nhưng ẩn chứa vô vàn nguy hiểm. Tiếng chém giết bên ngoài không ngừng vang lên.

 

Chỉ đến khi trời sáng, bầy quái vật trong bóng đêm mới rút lui, các người chơi mới dám lén lút ra ngoài.

 

Nữ người chơi lo lắng cho tình hình của Văn Hành Tuyết nên mới mạo hiểm ra ngoài tìm kiếm.

 

Cô ẩn nấp sau các bức tường, cẩn thận quan sát bọn quái vật, tìm kiếm tung tích của hắn.

 

Nhưng cả buổi sáng lùng sục khắp tầng một của lâu đài, vẫn không tìm thấy hắn đâu.

 

Không dám nghĩ đến khả năng xấu nhất, cô đành thử dò hỏi Tinh Nặc.@TửuHoa

 

Biết đâu Văn Hành Tuyết không tuân theo quy tắc, lén trốn lên tầng hai thì sao?

 

Tinh Nặc nghe xong, lắc đầu quầy quậy, hoàn toàn không có ấn tượng.

 

"Không thấy đâu, là khách mới hả?"

 

Nữ người chơi thở dài, khẽ gật đầu.

 

"Ừ, hắn là đồng đội của bọn chị, chị sợ hắn vô tình lên tầng hai chọc giận ba ba của nhóc."

 

Tinh Nặc nghiêng đầu, vẻ mặt mơ hồ không hiểu.

 

"Không đâu, ba ba tốt lắm, tốt lắm, sẽ không tức giận đâu."

 

Nữ người chơi cười gượng, nghĩ thầm: Ba ba của nhóc chỉ tốt với nhóc thôi!

 

Với bọn họ, Thẩm Ôn đáng sợ đến mức không ai dám nhìn thẳng, lúc nào cũng sợ y g iết chết họ trong nháy mắt.

 

Thấy chị có vẻ buồn, Tinh Nặc bước tới vỗ nhẹ lên cánh tay cô, giọng non nớt an ủi: "Không sao đâu, chị có muốn hái hoa không? Chúng ta đi hái đi!"

 

Ba ba từng nói, khi tâm trạng không tốt, chỉ cần hái một bông hoa thật đẹp, ngửi hương thơm ngọt ngào của nó thì tâm trạng sẽ tốt lên ngay!

 

Nữ người chơi hít sâu một hơi, vội vàng lắc đầu.

 

Chỉ cần nghĩ đến khu vườn bên ngoài với những bông hoa hồng đỏ tươi như máu, cô đã thấy rùng mình.

 

Sợ rằng Tinh Nặc sẽ chạy ra ngoài hái hoa cho mình, cô vội vàng tìm cớ rời đi.

 

"À... chị chợt nhớ ra mình còn việc phải làm, đi trước nhé!"

 

Nói xong, cô xoay người, vội vàng rời đi.

 

Tinh Nặc nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của chị gái tóc ngắn, nghiêng đầu bối rối, nhíu đôi mày nhỏ rồi che lấy mông, chậm rãi đi về phía vườn hoa.@TửuHoa

 

Trong vườn, những bông hồng đỏ rực như máu nở rộ rực rỡ, tỏa ra mùi hương nồng nàn.

 

Khu vườn phía trước lâu đài trồng toàn hoa hồng, chỉ có ở góc gần hàng rào phía sau, Thẩm Ôn có lần tiện tay trồng mấy đóa hoa tulip.

 

Tinh Nặc bước những bước chân nhỏ, đi vào vườn hoa, cúi xuống bắt đầu quan sát.

 

Bé chạm vào bông này, lại nhìn bông kia, thỉnh thoảng còn gật gù cái đầu nhỏ.

 

"Rất đẹp nha, hôm nay hoa nở rất xinh đẹp!"

 

Quản gia bước ra, nhìn thấy cảnh tượng chủ nhân nhỏ với gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc kiểm tra khu vườn, trong lòng vô cùng vui vẻ.

 

Ông dùng gậy chống gõ nhẹ xuống đất, cảm thán: "Chủ nhân nhỏ quả là có phong thái của chủ nhân, đã biết cách quản lý khu vườn nhỏ rồi."

 

Người hầu nam đi cùng cũng cười gật đầu.

 

"Chờ chủ nhân nhỏ lớn lên, nhất định sẽ ưu tú như chủ nhân!"

 

Tinh Nặc không biết quản gia đang kỳ vọng gì vào mình, bé đi quanh khu vườn một vòng rồi dừng lại trước một bông hồng.

 

"Bác làm vườn ơi, cháu muốn bông này!"

 

Người làm vườn cầm chiếc kéo lớn đến, cắt một nhát, bông hoa hồng tươi tắn lập tức rơi xuống.

 

"Chủ nhân nhỏ cầm lấy đi."

 

Tinh Nặc đáp một tiếng, một tay che mông, một tay cầm hoa hồng rồi bước về phía lâu đài.

 

Sống trong lâu đài đã hai, ba năm, với Tinh Nặc, cách bố trí nơi này gần như đã khắc sâu vào trí nhớ.

 

Bé đi qua hành lang dài treo đầy tranh, từ phòng khách đi thẳng về phía bắc, đến khu dành cho khách ở tạm thời trên tầng một.@TửuHoa

 

Bé vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng, kiễng chân gọi vào trong: "Chào ~ có ai ở trong không?"

 

Trong phòng, đám người chơi đang ồn ào bỗng im bặt.

 

Cô gái tóc ngắn bị nam người chơi nóng nảy đánh bị thương che lấy vết thương trên cánh tay, sắc mặt trầm trọng rồi mở cửa ra.

 

Nhìn thấy Tinh Nặc cầm một bông hồng trong tay, cô sửng sốt rồi trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ.

 

Chẳng lẽ là...

 

"Chị, tặng chị một bông hoa thật đẹp nè!" Tinh Nặc kiễng chân, giơ cao bông hoa về phía cô.

 

Cô gái tóc ngắn giật mình, thầm nghĩ: Thật sự là tặng cho mình à?!

 

Cô hít sâu một hơi, trên trán túa mồ hôi, đứng giữa tình thế khó xử.

 

Cô thực sự không dám nhận lấy bông hoa trông vô cùng nguy hiểm này!

 

Nhưng dù sao cũng là chủ nhân nhỏ có lòng tốt tặng cho mình, lỡ mình không nhận, liệu có làm chủ nhân nhỏ giận không?

 

Nếu sự yêu thích của Tinh Nặc với mình bị giảm, chắc chắn sẽ rất bất lợi cho cô.

 

Trong lúc cô còn đang do dự, nam người chơi nóng nảy vừa bị thương đã bước tới.

 

Gã nhìn chằm chằm bông hồng, thần sắc điên loạn, cười ha ha.

 

"Đây là kết cục của việc nịnh nọt chủ nhân nhỏ à?! Sao cô không dám nhận?"

 

Rõ ràng tinh thần gã không ổn định.

 

Từ hôm qua đến giờ, gã không ngừng oán trách, hối hận đến mức muốn nhảy lầu ngay lập tức, nhưng cũng rất dễ nổi nóng, liên tục ra tay tấn công đồng đội.

 

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, khuôn mặt gã đã vặn vẹo đến mức đáng sợ.@TửuHoa

 

Vừa nãy trong phòng, cô gái tóc ngắn không hiểu sao lại bị gã tấn công một trận, trên cánh tay còn đang rỉ máu.

 

Nhưng bản thân gã lại không có chút cảm giác gì, vẫn tiếp tục hung tợn nhìn chằm chằm cô, chờ xem cô mất mặt ra sao.