Khi Tinh Nặc rời khỏi phòng ngủ, vừa đúng lúc nửa đêm.@TửuHoa
Sau khi hoàn thành phó bản và trở về, ngoài cửa sổ, một tia nắng ban mai ấm áp vừa kịp chiếu vào.
Cả người Tinh Nặc bám đầy bụi bẩn, khuôn mặt nhỏ bị chính bé dùng tay quệt đến lem luốc, mái tóc xoăn mềm bị ánh sáng nhạt chiếu lên lấp lánh rực rỡ.
Thẩm Ôn bế đứa nhỏ nhếch nhác này lên, khẽ cau mày, trong ánh mắt ôn nhu lại mang theo chút bất đắc dĩ.
"Sao lại bẩn thế này? Chỉ mới đi có một đoạn đường mà đã thành ra thế này rồi."
Y ôm Tinh Nặc vào phòng tắm, sáng sớm đã bắt đầu tắm rửa cho bé con.
Tinh Nặc tr ần trụi, đôi chân nhỏ giẫm lên nước, lộ nửa cái đầu trên mặt bồn tắm rộng lớn, giống như một chú cá nhỏ lượn qua lượn lại.
Bơi bập bõm trong nước một hồi, Tinh Nặc tự nhiên học được cách bơi mà không cần ai dạy.
Thẩm Ôn lấy sữa tắm dành riêng cho trẻ em, bắt lấy bé con đang nghịch ngợm trong bồn, thoa đầy bọt khắp người bé.
Bọt xà phòng trắng xóa bị rửa trôi, trên đầu Tinh Nặc vẫn còn dính một lớp bọt nhỏ, mắt nhắm nghiền, dùng khăn ấm che kín mặt.
Thẩm Ôn cẩn thận gội rửa cho bé từ đầu đến chân, kéo bé thẳng người lên, mệt đến mức thở dài một hơi.
Y xắn tay áo, dùng một chiếc khăn tắm lớn bọc Tinh Nặc lại rồi bế ra ngoài, đặt bé lên ghế sofa trong phòng khách.
Tinh Nặc chỉ mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi, bọc kín trong khăn lông mềm, trên ghế sofa cứ thế nhảy nhót qua lại.
"Bé bướm mập, bé con là một con bướm mập!"
Nhảy nhót một lúc, Tinh Nặc ngẩng đầu, thấy người anh trai luôn trong trạng thái lười biếng của mình đang từ phòng ngủ bước ra.
"Em về rồi à?"
Thẩm Bạch Chu ngáp dài, có vẻ như đã biết chuyện Tinh Nặc nửa đêm rời đi, bước đến nhéo nhéo má bé con.
"Còn mập lên một chút nữa kìa."
Cậu khẽ cười, nâng mí mắt lên, kéo Tinh Nặc vào lòng mình.@TửuHoa
"Chơi vui không?"
Tinh Nặc gác chân lên đùi anh trai, nhảy nhót hai cái rồi hăng hái gật đầu.
"Em cùng ba ba trồng hoa hoa, làm bánh quy nhỏ."
Trong trí nhớ của Tinh Nặc, mấy ngày qua bé chỉ về lâu đài, ăn uống vui chơi cùng ba ba.
Còn tiện thể gặp vài anh chị xa lạ.
Nói đến đây, Tinh Nặc lại cười toe toét, khoa chân múa tay kể chuyện với anh trai.
"Trong nhà có một viên ngọc trai siêu to, lạnh lạnh, còn phát sáng nữa nha!"
Tiếc là lúc rời đi, bé không mang nó về cho anh trai xem. Nếu không, chắc chắn anh trai sẽ kinh ngạc lắm!
Thẩm Bạch Chu chỉ cần nghe qua cũng đoán được bé con đang nói về thứ gì, cười khẽ, lười biếng tựa vào sofa gật đầu.
"Đúng là thứ hiếm có đấy."
Thực ra, trong hang ổ dưới đáy biển của cậu chất đầy cả đống.
Thẩm Bạch Chu mệt mỏi hẳn, cả đêm không ngủ được bao nhiêu, vừa ngáp vừa bế bé con đặt lên ghế ăn.
"Mau ăn sáng đi, anh còn phải đi học."
Tinh Nặc ngồi trên ghế trẻ em, trong tay ôm một chiếc bánh bao nóng hổi, ngước đầu nhìn anh trai.
"Anh không ăn sao?"
Thẩm Bạch Chu khoác cặp lên vai, cả người toát lên vẻ chán chường, uể oải trả lời: "Không được, sáng nay có thí nghiệm vật lý, không thể đến trễ."
Một bữa sáng không ăn cũng chẳng chết đói, Thẩm Bạch Chu chậm chạp lê bước đến trường, vẻ mặt rệu rã.
Tinh Nặc nhìn anh trai như vậy, không nhịn được rùng mình một cái, ôm lấy bàn tay nhỏ của mình.
Đi học đáng sợ quá đi!@TửuHoa
Bé cắn một miếng bánh bao, ăn được một nửa thì đang vui vẻ đung đưa đôi chân ngắn, bỗng thấy Thẩm Ôn cầm theo chiếc cặp nhỏ của mình bước tới.
"Ăn xong bữa sáng, Tinh Nặc cũng phải đi nhà trẻ."
Tinh Nặc đang nhai dở một miếng cơm, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ba ba.
Khó khăn nuốt xuống, bé vội vàng lắc đầu, đặt bánh bao trở lại đ ĩa.
"Không đi! Không muốn đến nhà trẻ!"
Mấy ngày nay sống tiêu dao tự tại, không muốn mỗi ngày đều phải đến nhà trẻ chút nào!
Nhưng Thẩm Ôn tuy vẻ ngoài ôn nhu, trong bản chất lại có khí thế không cho phép phản đối.
Y nhìn Tinh Nặc ăn gần xong thì xách bé lên, thay cho bé một bộ áo hoodie xanh nhạt, đội lên chiếc mũ màu vàng mới mua mấy ngày trước, hài lòng gật đầu.
"Không tồi."
Nhìn qua chính là một bé học sinh mẫu giáo sắp đến trường.
Tinh Nặc ấm ức nhìn ba ba, bĩu môi, ỉu xìu bị ba ba bế lên, đầy vẻ không vui trên đường đến nhà trẻ.
Xuống cầu thang, hai ba con tình cờ gặp hàng xóm tầng 3 xuất quỷ nhập thần từ sáng sớm.
Tề Diệu – hàng xóm tầng 3 – nhếch miệng cười, vừa thấy Tinh Nặc thì bật cười ha hả.
"Lại khóc nữa à? Sao, đứng trước nhà trẻ mà còn ch ảy nước mắt à?"
Tề Diệu rất thích trêu đùa mấy đứa nhỏ. Nhìn thấy Tinh Nặc với cái mũi đỏ ửng và đôi mắt hoe hoe, anh ta bĩu môi tặc lưỡi.
"Giờ mới chỉ là nghe giảng thôi đó. Đến tháng 9 nhập học chính thức, ngày nào cũng phải đi học, lúc đó Tinh Nặc có định ngồi trong lớp khóc cả ngày không đây?"
Tinh Nặc vốn đã ấm ức, nghe Tề Diệu nói vậy lập tức quay sang nhìn ba ba.@TửuHoa
"Ba ba, bé con phải học suốt ngày luôn hả?"
Thẩm Ôn trừng mắt liếc Tề Diệu một cái, xoa đầu con trai rồi né tránh câu hỏi.
"Đừng nghe ông chú này nói linh tinh. Hôm nay Tinh Nặc ngoan ngoãn đi học, ba ba sẽ mua truyện tranh mới cho con."
Tinh Nặc vô lực tựa đầu lên vai ba ba, bộ lông tơ trên đầu xẹp xuống, khe khẽ thở dài.
"Hầy..."
Đi nhà trẻ thật là khổ quá đi.
Tề Diệu thấy bộ dạng tiu nghỉu của bé con thì bật cười sảng khoái.
Chờ hai ba con đi xa, Tề Diệu quay sang đồng đội bên cạnh, đắc ý hỏi: "Nhóc con nhà hàng xóm tôi đáng yêu lắm đúng không?"
Đồng đội dở khóc dở cười, đưa tay đỡ trán thở dài bất lực: "Đội trưởng, anh có thể đừng trêu trẻ con nữa được không? Dạo này mấy sự kiện dị thường xảy ra ngày càng nhiều, anh đừng có lúc nào cũng nhởn nhơ như vậy!"
Tề Diệu búng nhẹ vào đầu đội viên, cười khẩy: "Biết rồi! Còn dám lên mặt dạy đời tôi à? Mau lên lầu thôi."
Hai người quay về nhà, tiếp tục thảo luận về một hiện tượng dị thường mới xảy ra.
"Lần này sự kiện này khá đặc biệt, luôn xuất hiện quanh trường học..."
***
Vài ngày sau, Tinh Nặc trở lại nhà trẻ, nhưng lần này lại càng dính ba ba hơn.
Bé túm chặt vạt áo ba ba, đứng trước cửa lớp, lắc đầu nguầy nguậy không chịu vào.
Cô giáo bên trong lớp vỗ tay, dịu dàng dỗ dành: "Mau vào đi nào! Tinh Nặc là một bạn nhỏ ngoan, chắc chắn sẽ nghe lời, đúng không?"
Trong lớp, một nhóc béo đứng thẳng lưng, ngẩng cằm, cười nhạo Tinh Nặc.
"Nhát gan quá! Đi học mà cũng sợ hả?"@TửuHoa
Từ lúc biết Tinh Nặc là con trai, nhóc béo này luôn tỏ ra có chút địch ý với bé.
Nhóc tự hào hất mặt, trên trán dán một bông hoa đỏ thật nổi bật.
"Hôm nay cô giáo nhất định sẽ phát thêm hoa đỏ cho tớ! Còn cậu thì chẳng có gì hết!"
Tinh Nặc tức đến trừng mắt, lập tức chạy ù vào lớp, mặt nhỏ xíu hậm hực ngồi xuống ghế.
"Tớ cũng sẽ có hoa đỏ!"
Bé mới là đứa bé ngoan nhất, nghe lời nhất đây này!
Cô giáo nhìn hai đứa nhỏ cãi nhau nhưng cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn ngồi xuống, bất đắc dĩ mỉm cười rồi quay sang nói với phụ huynh.
"Từ hôm nay, phụ huynh không cần ngồi chờ trong văn phòng nữa, 11 giờ rưỡi hãy đến cổng trường đón các bé là được."
Mấy ngày nay, đa số phụ huynh đều ngồi chờ con. Nghe cô giáo nói vậy, họ gật đầu đồng ý.
Ngoài trừ một hai người vẫn chưa yên tâm, còn lại ai nấy đều rời khỏi cổng trường.
Thẩm Ôn thì không có việc gì gấp phải làm.
Chỉ là, thế giới loài người không giống lâu đài cổ – nơi có đầu bếp và thợ làm bánh lo liệu mọi bữa ăn. Gần đây, Thẩm Ôn bắt đầu tự nghiên cứu cách nấu ăn cho bé.
Lúc nào cũng cho Tinh Nặc ăn đồ bên ngoài, y cảm thấy không an toàn chút nào.
Nghĩ vậy, Thẩm Ôn lấy điện thoại tra cứu một công thức canh tôm trứng mới rồi xuất phát đến chợ mua nguyên liệu.
Trong lớp học nhà trẻ.
Tinh Nặc với cái mũi hồng hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi theo bóng lưng ba ba rời đi. Bé không khỏi ủ rũ cúi đầu.
Lau vội giọt nước mắt sắp rơi, Tinh Nặc hít sâu, cố gắng lấy lại tinh thần rồi hòa theo nhịp vỗ tay của cô giáo, bắt đầu học hát.
Hôm nay, bài hát thiếu nhi thầy giáo dạy là "Thỏ con".@TửuHoa
Mấy đứa nhỏ ngước cổ lên, cất giọng hát non nớt như những mầm cây vừa nhú khỏi mặt đất.
Hát được một nửa bài, Tinh Nặc bỗng nhiên cảm thấy lạnh.
Bé khẽ co cánh tay nhỏ giấu sau lưng, định xoa mặt vì đột nhiên thấy lạnh.
Nhưng ngay khi vừa giơ tay lên, bé đã bị thầy giáo trên bục giảng phát hiện.
Hôm nay dạy thay là một thầy giáo lạ, đeo kính không viền, cúi đầu nhìn xuống với giọng nói trầm khàn, khó nghe.
"Bạn nhỏ kia, đi học phải tuân thủ quy tắc. Em giơ tay có xin phép trước không?"
Tinh Nặc bị ánh mắt lạnh lẽo của thầy nhìn chằm chằm, vội co cổ, lắc đầu.
"Nếu không có, vậy nhớ rằng em đã vi phạm quy tắc lớp học một lần rồi nhé!"
Thầy giáo nam dường như cảm thấy chuyện này thú vị, đột nhiên bật cười, sắc mặt trở nên kỳ quái và điên cuồng.
Tiếng cười đáng sợ ấy vang vọng khắp lớp học, khiến bọn trẻ hoảng sợ.
Một bé gái vốn nhút nhát lập tức đỏ mắt, òa khóc nức nở.
"Mẹ ơi! Con muốn mẹ!"
"Thầy giáo đáng sợ quá hu hu!"
Tiếng khóc của trẻ con rất dễ lan truyền. Những đứa trẻ mới đi học, cảm xúc vốn chưa ổn định, giờ đây òa khóc cả lớp.
Tinh Nặc quay đầu nhìn mấy bạn nhỏ đang khóc, hít hít mũi, cũng bắt đầu thấy muốn khóc theo.
Thầy giáo đứng trên bục giảng thấy vậy, bỗng nhiên há to miệng, cười càng lớn hơn.
"Khóc đi, các bé yêu quý! Các em đã vi phạm quy tắc, sau khi tiết học này kết thúc, ai vi phạm nhiều nhất... sẽ trở thành bữa trưa ngon miệng của ta!"
***
Trường Trung học tư thục Vinh Thành@TửuHoa
Thẩm Bạch Chu vò đầu bứt tóc, nhìn bài thi trước mặt với những công thức vật lý rối rắm như thiên thư, mặt lạnh như muốn ăn thịt người.
Thời gian cứ thế trôi qua, thầy giáo lạ mặt trên bục giảng đột nhiên lên tiếng: "Đã trôi qua nửa giờ rồi. Các bạn học thân mến, nếu không làm bài đạt tiêu chuẩn... thầy sẽ ăn các em đấy!"
Lớp trưởng đẩy gọng kính dày của mình, khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.
"Thầy ơi, thầy Trương dạy Vật Lý của chúng em đâu rồi? Là thầy ấy nhờ thầy đến dạy thay sao?"
Rõ ràng cả lớp không hề nghe thấy tiếng thầy Trương rời khỏi phòng học mà?
Một vài học sinh vốn đã bỏ cuộc với bài kiểm tra nhỏ này, nghịch bút trên tay, ngẩng đầu nhìn ông thầy lải nhải kia, không nhịn được bật cười.
"Thầy ơi, trước đây thầy dạy môn gì thế? Sao nói chuyện kỳ lạ vậy?"
Thầy giáo trên bục giảng nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo kéo dài đến tận mang tai.
"Ta chỉ đơn giản là rất thích ăn học sinh thôi."
Ông ta khẽ nhắm mắt, gương mặt tràn đầy vẻ hưởng thụ, như đang đắm chìm trong ký ức về những lần ăn thịt người trước đây.
"Dòng máu tươi chảy trong miệng, trượt xuống cổ họng... là hương vị tuyệt hảo mà loài người các ngươi không thể nào tưởng tượng nổi!"
Nói xong, ông ta mở mắt, liếc nhìn mấy chục học sinh dưới lớp bằng ánh mắt lạnh lẽo.
"Yên tâm đi, bài kiểm tra này sẽ kéo dài rất lâu. Thầy chắc chắn sẽ không để ai thoát ra ngoài đâu!"