Edit: SodaSora
—
Mạnh Giản gác hai chân lên trên bàn trà, trong ngực ôm một chậu quýt nhỏ, tay bóc vỏ cho vào miệng.
Từ Lăng từ trong phòng tắm bước ra, nhìn cô không nói nên lời, "Có phải cô tự nhiên quá rồi không đấy?"
"Nhà của cô không tệ, còn thoải mái hơn cả biệt thự của lão Chu." Mạnh Giản vừa cười vừa nhìn quanh căn nhà nhỏ của Từ Lăng.
"Đừng, bà nội của tôi, cô nhanh nhanh rời đi cho tôi nhờ. Cái miếu nhỏ này của tôi không thờ nổi vị Phật lớn như cô đâu" Từ Lăng vội vàng xua tay.
"Không phải cô đã vỗ ngực bảo tôi muốn ở lại đây bao lâu thì ở à?"
Từ Lăng ném khăn lên đầu cô, tức giận nói: "Lúc đó tôi còn tưởng lão Chu thật sự ngủ với vợ cũ của hắn thật đấy! Giờ thì sao, cô lại còn giở trò cung tâm kế với tôi?!"
Mạnh giản cười hì hì cầm khăn xuống đưa lại cho cô, nói: "Đừng giận, đừng giận, chuyện này không phải tôi cũng mới biết đây thôi sao?"
"Vậy anh ta thật sự không ngủ à?" Từ Lăng hoài nghi hỏi.
Mạnh Giản lắc lắc ngón tay, nói: "Bạn tôi vào trước khi phục vụ phòng tới, trong phòng không có gì cả."
"Không có dấu vết gì sao?" Tư Lăng ngồi xuống cạnh cô, cũng đưa tay lột quýt.
Mạnh Giản nói: "Sạch bong kin kít! Nếu Tống Diệp muốn châm ngòi ly gián giữa bọn tôi thì chẳng phải nên để hiện trường càng hỗn loạn càng tốt à? Bao cao su, thuốc tránh thai này kia phải bày đầy ra chứ?".
"Không lẽ lão Chu cầm đi rồi?" Từ Lăng cười nham hiểm.
Mạnh Giản lườm cô một cái, "Mặc dù lần này anh ta hơi ngốc, nhưng tôi tin anh ấy không đến mức bỉ ổi vậy đâu!"
"Vậy nếu đã biết anh ta không làm gì có lỗi với cô, vậy cô còn ngồi xổm ở đây làm gì?"
"Cho anh ấy một bài học!" Mạnh Giản nhét hết múi quýt lớn vào miệng, cô nói, "Từ mẹ đến chị dâu, rồi giờ là vợ cũ của anh ấy, cả nhà họ thành lập liên minh giống "Mạnh" rồi. Nếu tôi tiếp tục nhẫn nhịn nữa thì chẳng phải mất hết tự trọng à? Cả nhà bọn họ đều tính kế tôi, nếu tôi thật sự nuốt xuống cơn giận này thì cô có nhìn nổi không?"
Từ Lăng giơ ngón cái lên với cô: "Cao nhân, thật sự không nhìn ra đấy!"
Mạnh Giản cười nham hiểm, lấy tay nâng cằm Từ Lăng, nói: "Để anh ấy tự mình giải quyết kẻ địch bên kia, còn tôi phải dưỡng thai, không có thời gian cùng bọn họ đấu đá, hiểu chưa?"
"Cô có xem Chân Hoàn Truyện chưa?" Từ Lăng khiêm tốn hỏi.
"Chưa."
"Tôi cảm thấy cô rất có tiềm năng, hậu cung nhà lão Chu không kém gì Tứ Gia đâu, cô còn phải đấu dài dài!" Từ Lăng vỗ vai cô.
Bang.
Mạnh Giản trừng mắt nhìn cô, "Đừng có trù tôi được không vậy?"
"Cô đã tung ra đòn sát thủ kia rồi, vậy phản ứng lão Chu thế nào?" Từ Lăng tò mò hỏi.
Mạnh Giản nói: "Tôi quan tâm anh ta làm gì? Nếu không phải người nhà cùng vợ cũ của anh ta trong ngoài hợp sức, nếu không phải tôi đề phòng trước, cô có cảm thấy hiện tại có khi tôi đã tức tới nhập viện rồi không?"
Từ Lăng nói: "Tôi cảm thấy lão Chu rất oan, phụ nữ các người cứ đấu đá lẫn nhau, người cuối cùng chịu thiệt vẫn là anh ta đó thôi. Phụ nữ đúng là độc mà, đã vậy cô còn đang mang thai nữa!"
"Đúng vậy, chính vì tôi đang mang thai, cho nên mới có thể một tên trúng đích đấy!" Mạnh Giản ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ẩn ý. Cô có một suy đoán trong đầu, tuy chưa được xác thực, nhưng cô cảm thấy độ chính xác khoảng 80%.
Mạnh Giản nói: "Có biết bao nhiêu người cản trở chúng tôi đến với nhau, cô thấy tôi có thể làm gì ngoài "lấy lùi làm tiến" đây? Chẳng lẽ để Chu Minh Thân trở thành con rối của mẹ và chị dâu anh ấy à?"
"Xác suất này... cũng có mà?"
Mạnh Giản trừng cô, "Tôi không chịu nổi đâu, anh ấy tốt nhất vẫn là nên giữ mình."
"Cho nên cô đã sớm biết vợ cũ anh ta có ý đồ, còn mẹ anh ta thì muốn bọn họ tái hôn?"
"Trong mắt bà ấy tôi nào xứng với chú hai của bọn họ. Anh ấy có tiền có thế, đẹp trai, gia thế tốt. Tôi không tiền, không danh phận, quan trọng nhất là không giữ thân trong sạch, chưa lập gia đình đã mang thai..." Nói tới Mạnh Giản liền cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình, im lặng một hồi, cô nói, "Thân phận của tôi có lẽ bà ta đã sớm điều tra sạch sẽ, điều tra càng sâu bà ấy càng không muốn tôi gả cho con trai bà."
Từ Lăng vỗ vai cô, "Yêu đương mà cực khổ như vậy, thiệt thòi cho cô quá."
Cô nhếch khẽ nhếch môi, "Không thiệt thòi."
Ít ra cô cũng để Hắc Ngũ lẻn vào phòng, ít nhất cô cũng biết Chu Minh Thân không làm gì có lỗi với cô. Dù quá trình thật sự khiến cô khó chịu, nhưng dù sao kết quả cũng làm cô nhẹ nhõm. Cô không biết vào thời khắc mấu chốt Chu Minh Thân đã kiềm chế bản thân như thế nào, có lẽ anh đã chạm vào cô ta, có lẽ anh chỉ dừng lại ở bước cuối cùng... Nhưng vậy thì may mắn là... bọn họ còn có thể có tương lai.
Chu Minh Thân ở dưới lầu chờ hồi lâu, anh ngồi vào xe châm điếu thuốc cuối cùng lên, tài xế hỏi anh có muốn đi hay không.
"Chờ thêm chút nữa."
Anh nhìn lên tòa nhà, lần đầu tiên biết chờ đợi lại là chuyện đằng đẵng và dày vò đến vậy.
Mạnh Giản và Từ Lăng cười nói bước ra khỏi tiểu khu, vừa đi vừa quơ tay miêu tả gì đó. Một chiếc con từ xa lao tới, xuýt tông trúng Mạnh Giản.
Chu Minh Thân tim như nhảy khỏi lồng ngực, tay đẩy cửa xe còn chân đã sắp bước ra ngoài. May mà Từ Lăng đã kéo cô lùi lại vài bước.
"Cô có thể nhìn đường hộ tôi được không?!" Từ Lăng bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh.
Mạnh Giản cũng bị dọa đến sững người, cô điều chỉnh lại hô hấp, quay đầu nhìn thấy chiếc Maserati đậu bên đường.
"Ây, cô nhìn chiếc xe kia kìa, đẹp ghê!" Mạnh Giản kích động nhéo cánh tay Từ Lăng.
Từ Lăng bị cô đột nhiên nhảy dựng lên làm cho hoảng sợ, kéo cô đến siêu thị ở đường đối diện, "Cô làm ơn sống có mục đích một chút đi, bộ trên đường có chiếc xe nào đẹp là cô cũng phải dừng lại nhìn xem như vậy à!"
Mạnh Giản nói: "Cho tôi nhìn một chút thôi, lỡ như bên trong không có ai thì sao?"
"Không có ai thì sao, bộ cô có thể leo lên lái đi được à? Quên chuyện đó đi, không phải cô nói muốn ăn canh vịt nấu dưa chua sao, đi thôi, đi mua nguyên liệu nào !" Từ Lăng kéo cô rời đi, Mạnh Giản lưu luyến nhìn theo chiếc xe Maserati rồi thôi tặng một nụ hôn gió.
Khoảnh khắc đấy, Chu Minh Thân đã nghĩ cô nhận ra anh đang ngồi trong xe. Chỉ một giây thôi, anh thật sự muốn đẩy cửa xe lao ra ngoài ôm cô vào lòng.
"Đi thôi". Anh nói.
"Không đón phu nhân về sao?" Tài xế tinh ý đổi cách xưng hô của Mạnh Giản.
"Hiện tại cô ấy ở cách xa như vậy mới an toàn, tôi còn nhiều việc phải làm." Anh khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhịp tim hỗn loạn vì người nào đó lại bị đè xuống.
Giản Giản, anh không làm chuyện có lỗi với em, em biết mà đúng không? Em thông minh như vậy, nhất định sẽ không để bản thân đau lòng đâu đúng chứ?
Nhìn dáng người đang mang thai nhưng vẫn tươi trẻ như thiếu nữ kia của cô, anh thầm nhủ: Chờ anh, chờ anh mang theo thành ý đến xin lỗi em.
Mạnh giản quay đầu lại, Từ Lăng nói: "Cô nhìn cái gì vậy?"
"Tôi thấy lạnh sống lưng, ghê ghê thế nào ấy..."
"Có phải do cô mặc ít quá không, gió lùa sau lưng!" Từ Lăng sờ sờ áo cô.
Mạnh Giản: "...."
Canh vịt hầm dưa chua thời gian hầm ước chừng khoảng ba tiếng. Mạnh Giản ngồi chỉ huy, Từ Lăng tự mình xuống bếp, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý. Canh chua đậm đà, thịt thơm mềm, phải nói là cực kỳ hảo hạng.
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Ăn xong, Mạnh Giản nằm trên sofa sờ bụng nói, "Gọt táo cho tôi đi."
"Tay cô mọc ra làm gì?" Từ Lăng nhìn điện thoại, vẫn không nhúc nhích.
Mạnh Giản nhận mệnh đứng dậy, tự mình bóc một quả chuối ăn.
"Có biết khách chủ đều vui không? Cô thế này là mất tôi như chơi đấy!" Mạnh Giản gặm chuối nói.
"Mất cô á? Tôi cầu còn không được! từ ngày có thai phụ trong nhà tôi còn chẳng có buổi sinh hoạt đêm nào" Từ Lăng đưa điện thoại lên cho Mạnh Giản xem, "Bao nhiêu lời hẹn chơi đêm tôi đều từ chối cả, cô có biết tôi đã hy sinh nhiều thế nào không?"
"Cho tôi xem mấy câu mời chơi đêm thông thường đi!" Mạnh Giản tò mò nhìn qua.
Từ Lăng lấy lại điện thoại, " Cô là hoa có chủ rồi xem cái này làm gì, dù sao cũng không dùng được."
"Lỡ có ai đó hẹn tôi thì sao, coi như tôi biết để tránh!" Mạnh Giản thầm nghĩ.
Từ Lăng cười giả tạo nói: "Vậy cô hỏi hắn ta xem đã nghĩ sẵn chữ khắc trên bia mộ chưa, người nào đấy có tính chiếm hữu mạnh lắm đấy."
"Có thể đừng nói tới anh ấy được không?"
"Có thể chứ, cô có người đàn ông khác à?"
"... Không có"
"Vậy đấy, đau khổ quá nhỉ, đời này cũng chỉ ngủ với một người, chậc chậc, đời cô... quả thật quá đơn điệu!" Từ Lăng tiếc hận nói, "Ở phương Tây, cô được coi là cái cột nhục sống đấy!"
Mạnh Giản nhìn cô hồi lâu, nói: "Tôi đi tắm rồi ngủ đây, tôi và cô nói chuyện không hợp gu."
"Này, cô đã từng mộng xuân chưa? Trong mơ chắc cũng từng mơ về người đàn ông khác nhỉ?" Hai mắt Từ Lăng lấp lánh, kéo cô tò mò hỏi.
Mạnh Giản xấu hổ hất tay cô ra, tức giận bỏ đi.
"Không phải chứ? Trong mơ mà cũng không có người đàn ông khác á?!" Từ Lăng từ phía sau nói lớn.
Mạnh Giản xấu hổ trùm chăn kín đầu, hai chân đạp loạn trong không trung. Lần đầu tiên của cô là trao cho người nào đó, sau đó làm gì còn cơ hội thử phóng túng nữa, đừng nói tới ngủ với người đàn ông nào khác, cô chỉ xem phim điệp viên tình báo có trai đẹp thôi mà người đàn ông keo kiệt kia đã tắt TV còn tịch thu luôn iPad.
Hừ, bản thân lăn lộn phong tình mà còn bắt cô một lòng một dạ? Mạnh Giản tức giận cắn chăn, lần này nhất định phải "Nợ máu trả máu!"
Bên cạnh không có hơi ấm quen thuộc, cô trằn trọc mãi không ngủ được, quay đi quay lại đến nửa đêm mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ở bên kia, người đàn ông đứng trên ban công, cầm điện thoại vuốt vuốt vài cái, cuối cùng vẫn không gọi đi.
Cô hẳn đã ngủ rồi nhỉ? Cục cưng có quậy cô không? Cô... có nhớ anh không?
Điếu thuốc cháy đến đầu ngón tay, anh khẽ giật mình, trong đầu toàn hình ảnh cô ngang ngược bướng bỉnh. Nếu không phải do mang thai, chắc cô vẫn sẽ tiếp tục hút thuốc nhỉ? Khóe miệng người đàn ông khẽ mỉm cười, anh chưa bao giờ chế ngự được cô, ngược lại còn cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy cô.
Đêm rất lạnh, nhớ đừng đá chăn, dù sao,... anh cũng không thể giúp cô được.
Trong mơ Mạnh Giản cảm thấy lành lạnh, cô dùng chân móc chăn bị rơi xuống đất lên, rúc vào ngủ tiếp.
Còn bên kia sau khi Chu Minh Thân và Mạnh Giản rạn nứt, Chu Chiêu liền trở về dằn mặt mẹ mình.
"Mẹ làm vậy để làm gì? Cô ấy đâu làm gì có lỗi với mẹ?" Chu Chiêu bình tĩnh hỏi bà.
Bà cả mỉm cười dịu dàng, bà nói: "Mẹ đều vì con thôi, con đừng để thứ tình cảm bạn bè che mờ mắt, bạn bè có thể kết thêm, nhưng gia sản của chú hai con không phải lúc nào cũng có thể rơi vào tay con được."
"Mẹ nói gì cơ?" Chu Chiêu khó tin hỏi bà.
"Chỉ cần đứa con của Mạnh Giản không còn, chú hai của con tự nhiên sẽ không còn người nối dõi, con yên tâm, sau này mẹ nhất định sẽ bù đắp cho cô ta." Bà nắm lấy tay Chu Chiêu, dịu dàng nói.
Chu Chiêu cảm thấy mình không còn nhận ra người phụ nữ trước mặt nữa, cổ họng khô khốc, nói: "Vậy ra từ đầu tới cuối thứ mà mẹ nhắm tới vẫn luôn là gia sản của chú hai?"
"Tuy rằng tài sản của ông nội và ba con sau này sẽ do con thừa kế, nhưng cộng lại còn chưa bằng một nửa gia sản của chú hai con đâu. Con trai ngoan, con nghe mẹ nói, đừng làm việc ngốc nghếch. Mẹ thấy, chú hai con đối với con bé Mạnh Giản kia cũng coi là tình cảm đậm sâu, nếu cái thai không còn, chắc chắn chú con và con bé đó sẽ không thể ở bên nhau. Đến lúc đó..."
"Đến lúc đó mẹ sẽ đẩy Tống Diệp quay lại với chú hai đúng không?" Chu Chiêu tiếp thay lời bà sắp sửa nói, "Vậy nên, chuyện Tống Diệp không thể sinh con là sự thật?"
"Chuyện này bà nội con còn chưa biết đâu, nếu bà ấy biết nhất định sẽ không để Tống Diệp bước chân vào cửa lần nữa, con giữ miệng cho tốt một chút." Bà cả cười nói.
Đúng là dao găm bọc nhung, vết nào cũng rạch sâu tận tim.
Lần đầu tiên Chu Chiêu thấy mẹ mình đáng sợ như vậy, anh nói: "Ba có biết những chuyện mẹ làm không?"
"Ông ấy chỉ lo cho cái địa bàn nhỏ bé của ông ấy thôi, quản được bao nhiêu việc chứ? Chỉ có mẹ mới thật lòng tính toán cho tương lai của con, con phải làm cho tốt!"
Chu Chiêu nói: "Mẹ chưa từng nghĩ chú hai sẽ đối phó với mẹ thế nào sao?"
Bà cả cảm thấy câu hỏi của con trai mình thật buồn cười, bà nói: "Mẹ là con dâu trưởng nhà họ Chu, con nghĩ chú hai của con sẽ làm gì với chị dâu của mình chứ? Hắn ta sẽ dám làm gì?"
Chu Chiêu cười phá lên, anh cuối cùng cũng bộc lộ nỗi uất nghẹn cùng với cảm giác phản bội Mạnh Giản, anh nói: "Con sẽ chủ động nói cho chú hai biết đầu đuôi mọi chuyện. Cũng xin chú ấy tha cho mẹ, để mẹ an hưởng tuổi già..."
Bà cả lắc đầu, bà nhấp một ngụm trà, "Con sẽ không làm vậy đâu, con không nỡ mà."
Chu Chiêu cười, "Đúng, con không nỡ, cho nên con sẽ để mẹ bình an sống đến bảy tám chục tuổi. Nếu đứa bé của Mạnh Giản có mệnh hệ gì..." Cổ họng anh nghẹn lại, hốc mắt khô khốc, anh nói, "Con sẽ lấy mạng mình đền cho đứa bé!"
"Con điên rồi đúng không?!" Bà cả đập mạnh lên bàn.
"Đúng, nếu còn giữ được một chút lương tâm mà cũng bị coi là điên, thì con điên thật rồi!" Chu Chiêu cười lớn.
"Mẹ vì con tính toán từng li từng tí vậy mà con định trả ơn cho mẹ thế này sao?"
"Mẹ... giá như mẹ không làm những chuyện như vậy thì tốt biết mấy, chúng ta vẫn là một nhà hòa thuận, con vẫn là đứa cháu được chú hai thương yêu nhất, Mạnh Giản vẫn là anh em tốt nhất của con..." Anh quay đầu lại nhìn người phụ nữ tao nhã ngồi trên sofa, anh nói, "Nhờ mẹ, bây giờ con chẳng còn mặt mũi nào gặp họ nữa, mẹ hài lòng chưa?"
Nói xong, anh liền rời đi, bỏ lại căn phòng đầy nắng ấm mà cũng không níu được bước chân anh.
Bà cả ngồi ở đó, lòng bàn tay lạnh ngắt, bà ngồi thẳng lưng nở nụ cười gượng gạo, "Mẹ không sai... Tất cả là vì tương lai của con..."
—
Sdsr: Hơn một năm rồi bộ truyện này mới chính thức quay trở lại với mọi người, nếu nói vấn đề của t đã giải quyết xong chưa thì có lẽ là chưa, nhưng mà sẽ hơi vô trách nhiệm nếu t đã đào cái hố này lên mà không lấp lại nó cho mọi người. Quay trở lại chậm trễ như thế này có lẽ có rất nhiều người đã rời đi, lượng tương tác cũng sẽ không được như thời điểm ban đầu nữa, nhưng mà t vẫn muốn hoàn thiện nó trong khả năng của mình. T mong là lần quay trở lại này câu văn câu chữ sẽ được trau chuốt kỹ lưỡng hơn, t cũng sẽ điều chỉnh lại những câu chữ chưa hay ở những chương trước. Những lời bình luận hay những lượt like truyện của mọi người chính là động lực để t edit truyện, vậy nên.. một lần nữa, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ở đây, vẫn ở đây, và sắp tới sẽ ở đây nha.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!