CHƯƠNG 58: CHÚNG TA
Edit: SodaSora
—
Mùa hè ở thành phố S đúng là rất nóng, bạn nhỏ Chu Đạm mặc một chiếc áo mỏng bò khắp phòng, Mạnh Giản đuổi theo cậu đến mức mồ hôi đầm đìa.
"Nhóc thối, ba ngày không đánh liền đòi trèo lên nhà lật mái hả!" Mạnh Giản chống nạnh, thở hồng hộc nói.
Chu Đạm quay lại nhìn cô, giơ bàn tay trắng múp ra, "Mẹ...mẹ... lại đây..."
Mạnh Giản lao tới như một mũi tên, nhấc bổng cậu lên, cậu "khặc khặc khặc" cười sằng sặc như một thằng nhóc điên nhỏ.
"Đồ đạc thu dọn xong chưa?" Chu Minh Thân bước vào.
Bảo mẫu ở bên cạnh đáp, "Dọn xong cả rồi, tiên sinh!"
Mập mạp con khá là nặng, Mạnh Giản hai tay đã mỏi nhừ mà cậu nhóc còn lắc lư cả người.
"Tới đây, ba bế con" Chu Minh Thân vỗ tay với cậu, cậu nhóc lập tức nịnh nọt nhào tới, "Ba ba..." bé dụi vào cổ anh, trán cạ vào cằm lởm chởm râu của ba, tò mò vươn tay sờ.
"Mẹ mẹ..." nó tròn mắt quay sang nhìn Mạnh Giản ra hiệu bảo mẹ nhìn râu ba kìa, nhột nhột ghê ấy!
"Ngốc nghếch!" Mạnh Giản gõ một cái vào trán cậu, quay người đi ra cửa.
"Ư..." Chu Đạm xoa cái trán tròn vo một cách khó hiểu, "Mẹ mẹ..."
Chu Minh Thân bật cười, hôn lên cái trán to của con trai: "Đi nào, con trai!"
Biệt thự nghỉ mát ở Tây Sơn như một chốn đào nguyên bí ẩn, vừa vào khu vực Tây Sơn đã có làn gió mát, mang theo hương hoa và mùi cỏ cây xua tan cái nóng mùa hè.
Ban đầu hai mẹ con còn rất hào hứng, giờ thì đều gục cả, con trai ngủ ngon lành trong tay ba, còn mẹ thì đeo tai nghe gật gù tựa vào vai ba.
Nhìn hai mẹ con mới nãy còn hưng phấn mà giờ đã gục cả, Chu Minh Thân thở dài, mong là con trai đừng giống mẹ, anh cảm thấy người mẹ này giống bạn đồng lứa của con trai hơn, đôi khi còn trẻ con hơn cả con nít.
Xe dừng lại, Chu Minh Thân nhúc nhích vai, Mạnh Giản mơ màng tỉnh dậy: "Tới rồi ạ?"
"Ừ."
Mạnh Giản xuống xe bế lấy cậu con trai đang ngủ say, bụng nhỏ phập phồng thật đáng yêu, Mạnh Giản cười, cúi đầu hung hăng hôn chụt một cái lên má cậu.
"Mẹ..." Cậu mở mắt long lanh mơ màng, vô tội nhìn Mạnh Giản.
"Ngoan, ngủ tiếp đi!" Mạnh Giản vỗ nhẹ vào lưng con, hàng mi dài khép lại, cậu lại ngủ tiếp.
Chu Minh Thân đưa Mạnh Giản đi làm thủ tục nhận phòng, giám đốc đứng ở cửa thấy anh liền nhận ra, lập tức hai tay cung kính đưa chìa khóa đã chuẩn bị sẵn.
"Chu tiên sinh, khu A phòng 301, chúc ngài nghỉ ngơi vui vẻ!" Giám đốc mỉm cười.
Chu Minh Thân gật đầu, giám đốc khách sạn ra hiệu cho nhân viên dẫn đường.
Rẽ không biết bao nhiêu khúc mới tới một căn nhà nhỏ, xung quanh đầy hoa cỏ, ẩn trong rừng cây rậm rạp, chỉ lộ ra phần mái, như ẩn mình giữa thiên nhiên tuyệt đẹp.
Hoàng hôn buông xuống, căn nhà sơn trắng ánh lên sắc nắng ấm áp, như một con mèo to nằm lười giữa bụi hoa, lười biếng hé mắt nhìn đám người đang đến.
"Chúc quý khách vui vẻ!" Nhân viên đưa họ đến cửa, rồi hiểu ý mà rời đi.
Theo quan sát của Mạnh Giản, tuy Tây Sơn là nơi nghỉ mát nổi tiếng nhưng dọc đường cô chỉ thấy chưa tới mười căn nhà, có cái là nhà nghỉ như của họ, có cái là nơi vui chơi giải trí, đều ẩn mình trong tán cây rậm, chỉ thấy loáng thoáng vài góc mái.
Đặt con lên giường, Mạnh Giản duỗi người, ngáp một cái rồi đi ra ban công.
Khung cảnh bên ngoài rất đẹp, gió chiều mát rượi thổi qua, làm tóc cô bay nhẹ, cũng thổi tan cả hơi nóng còn vương lại trong không khí.
Chu Minh Thân bước vào, nhìn cậu con trai rất ngoan ngoãn nằm đấy, anh sải chân bước tới chỗ vợ đang ngắm cảnh hoàng hôn.
Anh nghiêng người dựa vào lan can, cách cô một cánh tay.
Mạnh Giản vuốt tóc ra sau tai, nghiêng đầu nhìn anh, "Nói đi, anh đã từng đưa bao nhiêu cô tới đây rồi?"
Phong cảnh đẹp, người đẹp, cô lại cứ phải phá hỏng bầu không khí.
"Cái gì?" Chu Minh Thân giả vờ không hiểu.
"Giám đốc nơi này quen anh như vậy, chắc anh hay tới đây nhỉ? Nơi này cảnh đẹp như vậy, lại kín đáo thế này, không phải là địa điểm rất hợp để hẹn hò sao?" Cô đứng ngược sáng, vừa cười vừa nghiêm túc hỏi anh.
Chu Minh Thân đặt tay lên cánh tay cô, nói "Em là người cuối cùng."
"Ồ... Hóa ra trước em có rất nhiều người hả?" Mạnh Giản lập tức hiểu, ánh mắt nhìn anh không thiện cảm.
"Em không định lật lại chuyện cũ đấy chứ? Thế thì thiệt cho anh lắm." Chu Minh Thân cười mập mờ.
Mạnh Giản rút tay lại, nói: "Lật cái gì chứ, còn ngại không đủ chuyện làm em giận sao?"
Chu Minh Thân cười, giữa họ còn cách nhau một khoảng nhỏ, không gần gũi như khi trên giường, cũng không lúc gần lúc xa như lúc chiến tranh lạnh. Cứ như vậy giữ lại không gian cho nhau, khoảng cách thế này ngược lại có chút đẹp đẽ mà họ chưa từng trải qua.
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mạnh Giản vén tóc, nghiêng mặt đón ánh hoàng hôn, như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng thánh khiết, cả người đẹp đến khó tin.
Một cơ thể đàn ông ấm áp dán vào lưng cô, tay anh vòng qua eo cô, giữ chặt trong lòng, môi anh áp lên tai cô, nhẹ nhàng cắn cắn.
Quả nhiên, khoảng cách thế này mới hợp với họ nhất.
Mạnh Giản quay đầu lại, "Anh lại định làm gì nữa?"
"Lúc nãy ai là người vừa nhắc nhở anh, chỗ này cây cối um tùm, rất thích hợp để làm chuyện xấu..." Anh ép cô vào lan can, phía trước là gió mát, phía sau là lửa nóng.
Nhìn quanh một vòng, ngoài cây cối ra quả thật chẳng có ai, tòa nhà gần nhất cũng phải đi bộ loanh quanh mất ba đến năm phút.
Mạnh Giản ở trong lòng anh xoay người, tay sờ lên yết hầu anh: "Quen đường quá nha..."
Chu Minh Thân hôn nhẹ lên tai cô, "Kinh nghiệm dày dặn không tốt sao?"
"Tài xế già!" Mạnh Giản cười nhạo.
Chu Minh Thân bị chọc giận, tay trượt xuống lưng cô, kéo khóa váy.
Cô đang mặc một chiếc đầm trắng không tay, dài trên gối năm phân, vừa trong sáng vừa gợi cảm, kết hợp vô cùng hoàn hảo.
Gió thổi lùa vào trong váy, vì không có người nên Mạnh Giản không sợ, cô vòng tay qua cổ anh, hơi thở nhẹ nhàng: "Chồng à... anh giận hả?"
Bàn tay to lướt vào trong váy, Mạnh Giản ép sát vào ngực anh, khi thì khẽ đẩy ra, lúc lại dán vào, yết hầu Chu Minh Thân chuyển động, ánh mắt sâu thẳm hơn cả ánh hoàng hôn sắp tắt.
"Gan lớn nhỉ?" Anh thấp giọng nói.
Mạnh Giản đá bay đôi giày cao gót, chân trần đứng trên chân anh, nhón mũi chân kéo cổ anh xuống.
Người trong lòng thấp hơn anh một đoạn, anh không thể không cúi đầu phối hợp.
"Em với Mai Ngọc... ai lợi hại hơn?" Tay mảnh mai lướt qua yết hầu của anh, khiến anh toàn thân căng chặt, cô nhẹ giọng cười khẽ.
"Mai Ngọc? Sao em lại nhắc đến cô ta?"
Mạnh Giản kéo nốt phần khóa sau, buông tay khỏi cổ anh, chiếc váy trắng xinh đẹp rơi xuống mắt cá chân cô.
Mắt anh đỏ rực: "Vào phòng!"
Mạnh Giản áp sát vào cơ thể anh, lắc đầu, "Con trai đang ở trong đó, nó sẽ làm phiền chúng ta mất..."
Trán Chu Minh Thân bắt đầu lấm tấm mồ hôi, Mạnh Giản cười nhẹ, "Nhanh giải thích đi, em đang nghe đây!"
"Giải thích gì?"
"Anh lại đổi chủ đề, chứng tỏ... cô ta giỏi hơn em?" Mặt Mạnh Giản âm trầm.
Chu Minh Thân cởi áo khoác đắp lên người cô, Mạnh Giản hất tay muốn ném đi, nhưng bị anh giữ vai lại không cho động, ánh mắt nghiêm nghị khiến Mạnh Giản đành bĩu môi thỏa hiệp.
"Cô ta có gì để so với em? Nếu vậy sao anh không cưới cô ta mà lại cưới em?" Mắt anh sâu thẳm như hồ nước, áp bức nhìn cô.
"Em tìm hiểu một chút thôi, trước đây hai người yêu nhau cuồng nhiệt lắm mà, nếu không có mẹ chồng.... chắc hai người đã thành đôi rồi?"
Do lời nhắc nhở của Vu Khiêm, Mạnh Giản bắt đầu tìm hiểu về các "hồng nhan tri kỷ" của Chu Minh Thân, tìm hiểu thử mới phát hiện, quả bom lớn nhất lại là một người ẩn sâu như vậy.
Vì thân thế của bên nam rất mạnh, nên mọi tin tức về chuyện tình ấy đều bị ém đi, chỉ có vài bình luận của cư dân mạng ghép nối được thành một đôi trời sinh giữa người đàn ông tài giỏi cùng người phụ nữ xinh đẹp.
Trước khi Mạnh Giản gặp Chu Minh Thân, anh không chỉ là người trải đủ sóng gió, mà còn từng nếm qua những cảm xúc cực hạn nhất .
Còn Mai Ngọc... nữ minh tinh lẫy lừng khắp Trung Quốc, thời điểm Mạnh Giản vẫn phải lo chạy cơm từng bữa, cô đã giành được tất cả các giải thưởng điện ảnh trong và ngoài nước, lại còn từng hẹn hò với ông trùm dầu mỏ Ả Rập. Nếu không phải vì cơ hội được hít thở chút không khí áp bức của cuộc sống, một dân thường như Mạnh Giản sao có thể có cơ hội gặp được Chu Minh Thân?
"Nói mấy chuyện này lúc này thấy có ý nghĩa sao?" Anh cau mày không hiểu.
"Không có ý nghĩa..." Mạnh Giản chu môi, tâm trạng bị chọc cho tụt dốc, thu tay lại định rời đi.
"Á!"
Chiếc quần nhỏ đang gánh vác trách nhiệm bị anh xé toạc thành hai mảnh, rơi xuống quanh mắt cá chân, anh kéo khóa quần, xông thẳng vào.
Mạnh Giản như muốn thổ huyết, bám lấy vai anh mà cấu mạnh, anh có biết làm thế sẽ mất mạng không vậy chứ!
"Ướt như thế này, có vẻ anh đã lo thừa rồi..." Anh khẽ thì thầm bên tai cô, tay giữ eo kéo cô về phía mình.
Mạnh Giản co ngón chân, chóp mũi đổ mồ hôi, không có đủ màn dạo đầu, cô chịu đựng thật không nổi.
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
"Chồng ơi... chúng ta vào phòng tắm được không?" Có chút nước, ít ra cô cũng không cần bị cọ sát đến nóng người!
Chu Minh Thân biết, khi chưa đến chân tường Mạnh Giản sẽ chẳng bao giờ chịu ngoan ngoãn gọi "chồng ơi", cái tính cứng đầu như bò ấy, con trai không chịu bú sữa bột là do ai chứ?
Anh ép cô vào lan can, giữ nguyên tư thế mà phạt cô.
Tay anh ôm lấy mông, khiến cô phải vòng chân qua eo anh, như con gấu túi treo lên người anh.
"Em đau bụng..." chiêu số 101 của Mạnh Giản lại xuất hiện.
Anh ấn nhẹ bụng dưới của cô, nói: "Có vật to như vậy trong bụng, sao mà không đau được?"
Mạnh Giản: "..."
"Sinh thêm cô con gái nhé? Một đứa xinh hơn em ấy..."
"Có thể... từ từ thương lượng được không?" Mạnh Giản cắn răng.
"Không cần đâu, anh định hôm nay bắn trúng luôn." Anh chống hai tay lên lan can, hông dấn mạnh về phía trước.
"A!"
Mạnh Giản như thấy mặt trời vừa lặn lại nhô lên lần nữa, mắt trắng xóa, cô nghi ngờ mình đây là đang hồi quang phản chiếu?
Đầu óc cô dần mơ hồ, bị Chu Minh Thân bế vào phòng tắm, tắm rửa xong tinh thần cô còn chưa phục hồi lại.
"Nếu còn dám hỏi mấy câu ngu ngốc nữa, lần sau anh sẽ không nhẹ nhàng thế này đâu, biết chưa?" Anh vỗ vỗ má cô.
Toàn thân Mạnh Giản ngâm trong bồn tắm, ánh mắt vô hồn: "Vậy câu hỏi nào mới không ngu ngốc?"
Chu Minh Thân nhẹ nhàng dùng khăn lau người cô, đưa ra gợi ý, "Ví dụ như hỏi khi nào tổ chức hôn lễ? Có nên sinh thêm con gái không?"
Mạnh Giản bừng tỉnh, cô đá một cước vào bụng anh, "Anh đúng là không biết xấu hổ! Sinh một đứa em đã khó về dáng lắm rồi, còn muốn thêm đứa nữa?!"
Nước bắn lên mặt anh, anh hiếm khi dịu giọng: "Anh muốn con gái, con gái là áo bông nhỏ của ba mà."
"Vậy còn con trai thì sao, anh nói thế là tổn thương nó đấy!" Mạnh Giản dịu giọng khuyên.
Chu Minh Thân lau chân cô, nói: "Tất cả những gì của anh đều là của nó, thế còn chưa đủ à?"
"Anh định dùng tiền đè nó hả?" Mạnh Giản cạn lời, "Giống như lúc anh định bao nuôi em sao?"
Chu Minh Thân cúi đầu hôn lên chóp mũi cô: "Em còn nhớ chuyện đó làm anh bất ngờ đấy, nhân tiện nói cho em, em đúng là chẳng có nguyên tắc gì cả..."
"Nói rõ ràng!" Mạnh Giản trừng anh.
"Nếu khi đó em không đồng ý, anh đại khái cũng không thật sự làm gì Mạnh Sanh... cùng lắm thì, anh cưỡng ép em thôi." Anh cười khẽ, tay vuốt ve làn da mềm mịn của cô, còn nhéo nhẹ một cái đầy lưu luyến.
Mạnh Giản cắn môi, mặt như vừa nuốt phải ruồi, khó chịu cực kỳ.
Trong mắt Chu Minh Thân, mỹ nhân tắm gội, da thịt mờ ảo, nét cười tình tứ, ánh mắt quyến rũ, quả là bức tranh tuyệt mỹ!
"Vậy... là do tố chất tâm lý của em không tốt nhỉ?" Giọng cô khổ sở.
"Ít nhiều cũng nhờ em không chịu được mồi nhử của anh, nếu không thì làm sao anh ôm người đẹp về được ." Chu Minh Thân bế cô ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lớn quấn lại, cúi đầu hỏi: "Giận rồi à?"
"Anh có đem theo thuốc trợ tim hiệu quả tức thì không? Em cảm thấy đầu sắp bốc khói rồi..."
......