Đêm ba mốt, thành phố thường ngày đã náo nhiệt nay lại càng náo nhiệt hơn. Chỉ nằm ở nhà bấm điện thoại, tôi cũng có thể cảm nhận được bầu không khí nhộn nhịp chào đón năm mới một cách rõ ràng. Đêm nay mọi người sẽ ở bên cạnh người mình yêu thương nhất, cùng bạn bè xuống phố ngắm pháo hoa đón chào năm mới, còn tôi vẫn một mình, ở trong cái góc nhỏ của bản thân.
Đôi lúc tôi vẫn cảm thấy cô đơn khi không có ai bên cạnh, nhưng suy đi nghĩ lại, có lẽ việc chỉ có một mình lại là điều may mắn. Tôi có nhiều thời gian cho bản thân hơn, có thể thoải mái nằm trên giường thư giãn mà không phải nghĩ ngợi bất cứ điều gì, cũng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không sợ ai đánh giá.
Tôi đi vào bếp, nấu một tô mì nóng hổi, pha một cốc trà, sau đó ngồi xuống bàn vừa xem phim vừa ăn tối. Tôi có thói quen xem những bộ phim cũ trong lúc ăn uống, mà bộ phim tôi thường hay xem lại nhất đó là Reply 1988. Chẳng hiểu vì sao mà mỗi khi xem những thước phim gia đình đầy gần gũi đó, trong lòng tôi bỗng bình yên hơn một chút, giống như bản thân thật sự có một gia đình ấm áp và đầy đủ thành viên như ở trên phim vậy.
Tôi không để những mảnh ký ức đau thương xâm chiếm lấy tâm trí, cố để đầu óc thư giãn nhất có thể.
Bỗng, một tin nhắn xuất hiện trên màn hình, cái tên quen thuộc là Đình Phong cũng hiện lên.
[Muốn gặp cậu.]
Tôi không để ý lắm, tiếp tục thưởng thức bữa tối và bộ phim yêu thích của mình, nhưng thông báo vẫn tiếp tục kêu lên.
[Cậu có muốn ra ngoài xem pháo hoa không?]
Tôi bấm dừng bộ phim đang xem, cầm điện thoại lên trả lời.
[Cậu không thuyết phục được tớ đâu!!!]
Tin nhắn của tôi được gửi đi khá lâu, nhưng Đình Phong chỉ xem mà không trả lời lại. Tôi cũng không quan tâm lắm, tiếp tục làm những điều mình thích sau một năm chỉ biết lao đầu vào kiếm tiền.
Tôi lăn qua lăn lại trên chiếc giường nhỏ của mình, vừa xem phim vừa thưởng thức đống đồ ăn vặt mà hôm trước Đình Phong mua cho. Lúc tập phim vừa kết thúc, cũng là lúc Khánh Như gọi điện cho tôi.
"Alo?"
"Aaaaaa!!! Cứu tớ!!!!"
Nghe thấy tiếng kêu chói tai của con bé, tôi có hơi hoảng:
"Sao thế? Ai làm gì cậu? Đứa nào dám bắt nạt cậu? Để tớ giải quyết nó!"
Lúc này, giọng nói của Như mới trầm xuống, bình tĩnh kể cho tôi:
"Chuyện là thế này..."
"Thế này là thế nào?" Mãi mà Như chẳng chịu nói hết câu, tôi có hơi sốt ruột.
"Bây giờ là mười một giờ, và Thành vẫn đang ở trước cổng nhà chờ tớ."
"Ý cậu là sao?"
"Thành chờ ở ngoài được hai tiếng rồi, tớ có nhắn tin thuyết phục thế nào cậu ấy cũng không chịu về. Tớ định ra ngoài nói chuyện với Thành, bảo cậu ấy về đi nhưng anh Tài không cho tớ ra."
Tôi không tin vào tai mình, hỏi lại:
"Hả? Thành đợi cậu tận hai tiếng á?"
"Ừ, ở bên ngoài lạnh lắm, vậy mà Thành không chịu về."
"Cậu thấy sao?"
Như không hiểu rõ ý đồ trong câu nói của tôi, ngơ ngác hỏi:
"Sao là sao?"
"Về Thành đó, chắc là cậu ấy thích cậu thật rồi?"
Đầu dây bên kia bỗng lặng thinh trong vài giây. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi vẫn đang tiếp diễn mới lên tiếng:
"Cậu đi đâu rồi?"
"Tớ nhớ đến đêm Liveshow hôm qua..."
"Đêm qua xảy ra chuyện gì à?"
"Ừm thì... lúc tớ đang đứng ở dưới xem biểu diễn, trong lúc không ai để ý, Thành đã nói thích tớ. Và còn..."
"Còn gì?"
"Cúi xuống hôn tớ."
Tôi mắt chữ A, mồm chữ O, không ngờ hai đứa đã tiến triển tới mức này.
"Chỉ là hôn má thôi. Tớ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cậu ấy đã làm thế rồi."
Sợ tôi hiểu lầm, Như vội giải thích thêm: "Tớ đã từ chối rồi, còn bảo với Thành là tớ chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới."
"Thành trả lời cậu thế nào?"
"Thành nói sẽ chứng minh cho tớ thấy tình cảm của cậu ấy."
Để giúp Như có một quyết định đúng đắn trong chuyện này, hôm nay tôi bất đắc dĩ phải trở thành "Quân Sư Tình Yêu".
"Cậu thấy sao? Lúc đó cậu có thấy rung động không?"
"Cậu thử nghĩ đi... Được đứng xem ca nhạc cùng một người siêu đẹp trai, còn được người đó chủ động bày tỏ tình cảm, ai mà không rung động chứ?" Như thở dài, tiếp tục giãi bày: "Nhưng để tiến tới với một người đào hoà như vậy thì tớ không dám đâu."
"Vậy thì cậu càng phải cứng rắn hơn. Cứ để Thành theo đuổi cậu thêm vài năm nữa đi."
Như trầm giọng xuống:
"Làm gì có ai đơn phương một người tận mấy năm chứ? Tớ có xinh hơn gấp mười lần bây giờ thì cũng không đủ tự tin để chắc khẳng định là Thành sẽ thích mình lâu như vậy đâu."
Tôi định cho Như lời khuyên, nhưng chưa kịp mở lời con bé đã nói tiếp:
"Thành vừa nhắn tin cho tớ."
"Cậu ấy nói gì?" Tôi tò mò.
"Cậu ấy nói muốn đón năm 2024 cùng tớ nên sẽ đứng trước cổng nhà cho đến khi sang năm mới."
Tôi lại mắt chữ A, mồm chữ O thêm một lần nữa. Không ngờ rằng người như Thế Thành cũng có ngày si tình đến mức này. Cho dù tôi không dám tin, nhưng việc Thành thích Như có lẽ là hoàn toàn thật lòng.
"Cậu làm tớ có cái nhìn hoàn toàn khác về Thành rồi đấy."
"Tớ không biết nữa, có lẽ đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời của Thành thôi."
Từng yêu hết lòng một lần, cũng từng bị phản bội một lần, tôi hoàn toàn hiểu vì sao Khánh Như lại không thể đặt trọn niềm tin cho ai đó một cách dễ dàng. Nếu như ở trong hoàn cảnh của con bé, tôi cũng sẽ nghi ngờ và đắn đo như thế.
"Tớ hiểu. Nếu chưa đủ tin tưởng thì cũng không nên vội vàng tiến tới."
Tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài của Như bên tai. Con bé yên lặng một lúc, có vẻ như là đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Vài giây sau, Như nhỏ giọng nói với tôi:
"Tạm biệt cậu nhé, cảm ơn vì đã lắng nghe tớ."
"Ừ, tạm biệt cậu."
Sau lời chào, tôi nhìn vào màn hình điện thoại. Thời gian trôi nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều, chỉ mới nói chuyện vài câu với Như mà đã sắp đến mười hai giờ đêm. Tôi ngáp một cái thật dài, cuộn mình vào trong chiếc chăn ấm áp.
Khoảnh khắc sắp chìm vào giấc ngủ, tiếng chuông điện thoại lại vang lên khiến tôi giật mình mở mắt.
Nguyễn Nhật Đình Phong là người vừa gọi Facetime, cũng là người vừa nhẫn tâm phá hoại giấc ngủ ngon lành chưa kịp đến của tôi.
Tôi ấn nghe, hình ảnh của Phong cũng xuất hiện trên màn hình điện thoại. Nó đang đứng ở một nơi cao, phía sau là khung cảnh tuyệt đẹp của thành phố về đêm.
"Nửa đêm rồi còn gọi tớ làm gì thế?"
"Muốn ngắm pháo hoa cùng cậu nên phải dùng đến cách này thôi."
Tôi hiểu ra rằng Phong muốn làm gì, lập tức đáp lại:
"Cậu lắm trò thật!"
Phong bật cười, tôi có thể nghe thấy tiếng cười khe khẽ của nó truyền tới.
"Còn năm phút nữa thôi là sang năm mới rồi, cậu có muốn nói gì với tôi không?"
Tôi chống tay lên cằm: "Tớ phải nói gì bây giờ?"
"Cậu phải nói gì đó gì đó thật lòng với tôi vào."
Đầu óc tôi nhất thời chẳng thể nảy ra được bất cứ điều gì, cuối cùng vẫn chỉ thốt lên được một câu:
"Vậy... vậy thì sang năm mới chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt!"
"Lần sau cậu bớt nói mấy lời thật lòng lại nhé."
Tôi bĩu môi, rõ ràng là nó ép tôi phải nói ra những lời chân thành nhất có thể. Đến khi tôi thật sự nói ra được rồi, nó lại tỏ thái độ như thế.
"Còn một phút nữa thôi..."
Phong vừa nói vừa hướng chiếc camera của điện thoại lên bầu trời tối đen kia.
Chỉ mới năm phút trước, tôi còn chẳng có hứng thú gì với việc đón chào năm mới. Vậy mà chẳng hiểu sau ngay lúc này, trái tim tôi lại rung lên từng hồi, cảm xúc khó tả nhìn bầu trời đêm nay chỉ qua một chiếc màn hình điện thoại.
Tôi bất giác mỉm cười, hồi hộp đếm từng phút từng giây:
"Còn ba mươi giây nữa..."
Tiếp nối tôi, Phong nói:
"Còn mười giây..."
Chúng tôi cùng nhau cất tiếng:
"Năm..."
"Bốn..."
"Ba..."
"Hai..."
"Một..."
Pháo hoa bay lên bầu trời, toả ra những sắc màu rực rỡ nhất. Từng đợt pháo bắn liên hồi, giống như từng đợt trái tim của tôi không ngừng đập lên thật mạnh. Có lẽ trong khoảnh khắc không chỉ có bầu trời đêm tối đen như mực trở nên rạng rỡ, mà còn có chúng tôi. Tuổi trẻ của chúng tôi, tuổi mười tám của chúng tôi, và những giây phút tươi đẹp của chúng tôi khi vẫn còn được ở bên nhau.
Cách nhau một chiếc màn hình điện thoại, mọi thứ vừa thực vào ảo, nhưng lại chẳng thể ngừng lại được cảm giác rung động...
Nụ cười rạng rỡ của Phong bỗng xuất hiện trên màn hình của tôi cùng với khoảng khắc pháo hoa nổ tung bầu trời:
"Chiêu Anh, cậu có thấy rõ không?"
Đột nhiên tôi có cảm giác hàng ngàn sắc màu trên bầu trời đó thật hư ảo và cả người đó, cũng thật khó với tới.
Cậu ấy là mặt trăng được toả sáng cùng pháo hoa trên cao, còn tôi chỉ là người qua đường may mắn được ngắm nhìn vẻ đẹp vô thực này.
"Không thể rõ như ở ngoài, nhưng mà cũng rất đẹp."
Vào thời khắc chuyển giao sang năm mới, đột nhiên tôi muốn nói những lời nghiêm túc khắc hẳn thường ngày với nó:
"Đình Phong, chúc cậu năm mới vui vẻ nhé."
"Cậu chúc gì đó dài hơn đi."
Tôi bật cười, không chút do dự đáp ứng nguyện vọng của Phong:
"Vậy tớ chúc cậu sẽ mãi giữ được sự lạc quan và luôn vui vẻ dù có chuyện gì xảy ra nhé!"
Thấy Phong bật cười không đáp, tôi nói tiếp:
"Bây giờ thì đến lượt cậu chúc tớ đấy nhé!"
"Không chúc cậu đâu."
Tôi bất mãn: "Tại sao chứ?"
"Thay vì chúc cậu vui vẻ, tôi có thể làm cho cậu vui vẻ mà."