Tôi đơ người, chỉ thốt lên được một câu:
"Sao trông cậu còn quyết tâm hơn cả tớ thế?"
Giọng nói của Phong trầm xuống, ấp úng:
"Ừ thì... bởi vì tôi đã mất công kèm cho cậu học rồi, không thể không có thành tựu được."
Thấy Phong nói chuyện không được rõ ràng cho lắm, tôi cũng chẳng rảnh rỗi gì mà đi bắt bẻ nó. Vì thời gian là có hạn, vậy nên tôi không muốn lãng phí bất kỳ một giây phút nào.
"Vậy chúng ta học thôi."
Phong cầm xấp đề lên, bắt đầu đi vào vấn đề chính.
"Muốn học được những câu khó hơn, đầu tiên cậu phải làm được hết những câu hỏi cơ bản và tránh việc sai ngu."
Phong chỉ tay vào tờ đề, nói tiếp:
"Cậu nhìn câu đầu tiên đi. Trả lời trong năm giây thôi, đồ thị này có bao nhiêu điểm cực trị?"
"Bắt đầu đếm ngược..."
"Năm..."
"Bốn..."
Tôi hơi luống cuống, vội đọc đề câu hỏi đầu tiên, nhìn thấy đồ thị có một phần lõm lên trên và một phần lõm xuống dưới thì liền nhanh miệng trả lời:
"Hai cực trị!"
"Sai rồi. Cậu phải đọc kỹ chứ đề bài chứ."
Nghe thấy Phong nói như vậy, tôi hoang mang đọc lại đề mới phát hiện ra rằng, bài cho đồ thị của hàm số f'(x) chứ không phải của f(x).
Tôi cười trừ, ngại ngùng gãi đầu:
"Tớ giả vờ ngu ngơ để thử độ kiên nhẫn của cậu đấy!"
Phong bất lực mỉm cười, đáp:
"Ừ, cậu nói gì cũng đúng."
Chúng tôi ngồi học với nhau say sưa, chẳng còn để ý thời gian trôi qua bao lâu nữa, chỉ mải mê giải từ bài tập này đến bài tập khác. Đã lâu lắm rồi tôi chưa học Toán năng suất đến vậy. Vì cữ hễ động vào một bài tập khó, tôi lại bỏ cuộc giữa chừng, chỉ đành lấy bài tập tiếng Anh ra làm để chữa lành tâm hồn. Nhưng hôm nay thì khác, nhờ có Phong tận tình giảng từng câu một, từ bài dễ nhất đến bài khó nhất nên mới có thể khơi dậy được cảm giác hứng thú của tôi khi học Toán.
Tôi mệt mỏi dựa lưng vào tường, hút một ngụm trà sữa để nạp năng lượng.
"Ngày nào đến đây cũng uống trà sữa chắc là tớ sẽ tăng lên mười cân mất."
Phong để tờ đề trên tay xuống bàn, ngước mắt lên nhìn cô gái đối điện. Nó vừa cười dịu dàng vừa vươn người tới, đưa tay lên nhéo má tôi.
"Cái má này làm gì có chút thịt nào đâu mà còn sợ béo?"
Tôi chỉ tay lên cằm, nói:
"Sắp có nọng rồi này, cậu thấy không?"
"Không thấy, không thấy gì hết."
Không cho tôi có cơ hội lên tiếng phản bác, Phong vội vàng chuyển sang một chủ đề khác.
"Còn mấy câu hàm hợp, cậu muốn làm bây giờ hay để hôm khác?"
"Trời cũng tối rồi, để hôm khác đi. Tớ vẫn còn nhiều việc phải làm."
"Hôm sau tôi sẽ chỉ cho cậu vài cách giải nhanh phần này. Đừng có lúc nào cũng đi tính đạo hàm."
"Ừ, tớ hiểu rồi."
Cả hai chúng tôi thu dọn hết những món đồ trên bàn bỏ vào balo rồi đi ra khỏi quán. Trời đã tối hẳn, nhiệt độ giảm xuống, từng đợt gió thổi qua khiến tôi vô thức run lên.
"Dạo này cậu bận nhiều việc lắm à?"
Tôi gật đầu: "Ừ, tớ còn định móc một chiếc khăn len tặng bà ngoại nữa. Tớ muốn làm từ mùa thu năm ngoái để tặng bà khi vào đông nhưng lại không có thời gian."
Phong không trả lời tôi ngay, bầu không khí bỗng chốc trở nên yên ắng.
Tôi quay đầu sang nhìn Phong, chút ánh sáng mờ ảo chẳng thể giúp tôi nhìn rõ được biểu cảm trên gương mắt đó. Chỉ thấy khoé môi của nó cong lên, đáp lại tôi:
"Cậu cũng làm cho tôi một cái đi. Bây giờ không có thời gian để làm cũng không sao, vì là của cậu làm nên tôi đợi được."
Ánh mắt tôi chưa từng rời khỏi gương mặt của Phong nửa giây. Đột nhiên có một thứ cảm xúc gì đó rất lạ lẫm xâm chiếu cả lý trí và trái tim khiến tôi hẫng đi một nhịp.
Tôi cúi đầu xuống đất, cố né tránh mớ cảm xúc rối ren trong lòng mình. Cuối cùng vẫn không thể nói ra được câu nào, chỉ lặng lẽ gật đầu đồng ý lời đề nghị của Phong.
"Trời lạnh quá, tôi book taxi cho cậu về nhé?"
***
Đều đặn một tuần ba buổi, cứ đến giờ hẹn là chúng tôi đều sẽ có mặt ở quán cà phê. Không tán gẫu, không làm chuyện gì khác ngoài việc học tập cùng nhau. Nếu như không xảy ra việc gì ngoài kế hoạch, tất cả mọi thứ vẫn sẽ tiếp diễn đều đặn như thế cho đến ngày chúng tôi bước chân vào phòng thi.
Nhờ một phần công sức không nhỏ của Phong mà điểm số của tôi đã được cải thiện đáng kể. Minh chứng là ở những bài kiểm tra thường xuyên gần đây, tôi đều xuất sắc đạt từ ít nhất chín điểm trở lên ở tất cả các môn.
Hôm nay Phong ít nói hơn hẳn thường ngày, vẻ mặt hơi tiều tụy và đôi mắt thâm đen giống như đã một tuần liền không ngủ đủ giấc. Thú thật, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt đến mức có thể bị gió thổi bay mất chỉ trong một giây này của Phong khiến tôi rất xót xa, trong đầu cố nghĩ đủ mọi cách để khuyên nhủ nó ăn ngủ đủ giấc hơn.
"Bé ngoan, hay là cậu xin nghỉ buổi này đi. Trông cậu tiều tụy lắm đấy."
Phong nhìn tôi, lắc đầu: "Không sao."
"Năn nỉ cậu đấy, đừng bỏ mặc bản thân như..."
"Đình Phong, em phát bài kiểm tra mười lăm phút cho các bạn giúp thầy nhé."
"Vâng ạ."
Nghe thấy lời đề nghị của thầy giáo, Phong lập tức đứng dậy đi lên bục giảng. Đi được vài bước, đôi chân của nó bỗng trở nên run rẩy, không còn giữ nổi thăng bằng cho cơ thể nữa. Phong đã ngất đi rồi ngã xuống trước sự hoảng hốt của cả lớp.
Đôi mắt tôi mở to, trong phút chốc chẳng biết phải làm như thế nào. Trái tim như ngừng đập, đến đôi chân cũng chẳng thể di chuyển nổi. Thầy giáo và một số đứa trong lớp đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phong. Chỉ vài giây sau, tôi thấy Tài cõng Phong trên lưng chạy ra khỏi đám đông vây kín. Lúc này, tôi mới nhận thức được điều gì vừa xảy ra.
"Các em trật tự, ai về chỗ nấy đi."
Nhờ sự quản lý của thầy giáo, lớp học ồn ào ban nãy đã vào nề nếp chỉ sau vài phút. Nhưng nghĩ đến việc Phong đang nằm ở phòng y tế, tôi chẳng muốn ngồi yên chút nào. Cảm giác chỉ ở một chỗ mà không thể làm gì cho Phong khiến tôi rất khó chịu, cứ như bản thân đang phải ngồi trên đống lửa vậy!
"Thầy ơi, em xin phép nghỉ tiết này đến xem Phong như thế nào được không ạ?"
"Còn năm phút nữa là ra chơi rồi, em đợi hết tiết này nhé."
"Nhưng..."
"Em ngồi xuống vị trí của mình đi."
Tôi thở dài, bất đắc dĩ phải đợi thêm vài phút nữa. Tiếng trống ra chơi vang lên, tôi vội vàng chạy đến chỗ Phong càng nhanh càng tốt.
Phòng y tế nằm ở dãy nhà đối diện lớp tôi. Khoảng cách giữa hai dãy nhà khá xa, nhưng lúc này tôi không quan tâm nhiều điều đến thế, chỉ một lòng chạy về phía trước như một con ngốc. Tới nơi, tôi chống tay lên cánh cửa thở hổn hển vì quá mệt. Đến khi nhịp tim trở nên đều đặn hơn, tôi mới dám đi vào bên trong.
Trong phòng, đặc biệt là ở vị trí Phong đang nằm có khá nhiều người. Cô y tế và Tài đứng bên cạnh, còn có một người nữa ngồi ở đó, không ai khác là Khánh Vân. Con bé học ngay lớp gần đó cạnh nên việc biết tin sớm cũng chẳng có gì lạ.
Tôi thở phào khi thấy sắc mặt của Phong đã có chút sức sống hơn khi nãy. Nó đang nhắm mắt, có vẻ như là đang ngủ. Nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của Vân đang nắm chặt lấy tay Phong, thứ cảm xúc lạ lẫm đó một lần nữa xâm chiếm lấy toàn bộ lý trí và cả trái tim tôi. Không biết nữa, nhưng lúc này tôi thấy khó chịu lắm. Vì tôi muốn người ngồi ở đó nắm tay Phong là mình chứ chẳng phải là một ai khác. Tôi bỗng tự thấy giật mình với suy nghĩ đó của bản thân nhưng lại không có cách ngăn nổi thứ cảm giác khó chịu đang không ngừng dâng lên trong lòng.
Đứng một mình ở cánh cửa, tôi không dám bước vào bên trong. An Nguyên và một số bạn trong lớp lướt qua người tôi để đến thăm Phong. Tất cả mọi người đều quan tâm tình trạng sức khoẻ của Phong hiện tại chứ chẳng ai thắc mắc rằng tại sao tôi lại đứng bất bất động ở một chỗ mà không chịu bước vào bên trong.
Dạo gần đây An Nguyên đã bớt gây chuyện với tôi hơn. Nhưng dường như nó vẫn chưa buông bỏ được tình cảm với Đình Phong nên mới đến nhanh như vậy.
Có vẻ tiếng ồn ào của những bước chân đã khiến Phong tỉnh giấc. Đứng ở bên ngoài, tôi có thể nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện. Giọng nói của Nguyên vẫn nhỏ nhẹ như ngày nào, chỉ nói một câu nói thôi cũng có thể dễ dàng khiến người nghe mềm nhũn hết tay chân vì quá ngọt ngào.
"Phong, cậu đã khoẻ hơn chưa? Tớ lo cho cậu đến mức suýt khóc luôn đấy..."
Khánh Vân tiếp lời:
"Anh phải nghỉ ngơi đầy đủ chứ! Cứ học hành nhiều đến mức quên mất bản thân như thế thì em biết phải làm sao?"
Tôi mím môi, bàn tay nắm chặt. Đình Phong là người hoàn hảo, hoàn hảo đến mức ai cũng phải yêu mến nó. Phong có rất nhiều người quan tâm, lo lắng, có lẽ thiếu bớt một người là tôi đây chẳng phải chuyện gì to tát.
Tôi định quay lưng rời đi, lại không ngờ rằng câu nói đầu tiên khi Phong tỉnh dậy lại liên quan đến mình.
"Chiêu Anh đâu rồi?"
Nghe thấy Phong gọi tên mình, nhịp tim của tôi lại trở nên bất ổn, đập còn nhanh hơn cả khi tôi dùng hết sức lực để chạy đến đây.
"Tớ ở đây!"
Đám đông vây kín khiến tôi chẳng rõ Phong đang có biểu cảm như thế nào, chỉ thấy bàn tay to lớn đó đang nhẹ nhàng đẩy từng người, từng người một sang một bên. Lúc này, tôi mới có thể nhìn thấy Phong, vừa hay Phong cũng đang nhìn tôi.
Nó mỉm cười, vừa vẫy vẫy tay vừa nói:
"Còn không nhanh đến đây với anh?"
Chẳng biết lúc đó ai đã tiếp cho tôi sức mạnh nữa, vừa nghe thấy câu nói đó, tôi lập tức chạy một mạch về phía Phong rồi ôm chặt lấy nó.
"Cậu khoẻ lên rồi chứ?"
"Vừa được cậu nạp thêm năng lượng nên không sao rồi."