Cá Trên Trời

Chương 45: Ước muốn



[Cá Trên Trời]

Chương 45:

Một đêm với biết bao niềm vui, nỗi buồn đã trôi qua. Tôi tỉnh dậy trên chiếc giường thân thuộc với cảm giác đầy thoải mái và dễ chịu. Những rối ren trong lòng đã được gỡ bỏ, những cảm xúc nặng nề bấy lâu nay cũng đã được giải toả, những ngày Tết trọn vẹn ở quê hương chắc chắn sẽ là những ngày khó quên nhất đối với tôi.

Việc đầu tiên tôi làm trong ngày chính là chạy loanh quanh khắp nhà tìm bà ngoại. Tôi muốn ôm bà thật lâu, một cái ôm thật chặt và thật ấm áp. Vì tôi biết bà ngoại đã lớn tuổi, sức khoẻ đã sớm không còn được như trước, tôi muốn được nói yêu bà mỗi ngày khi tôi còn có thể làm được điều đó. Bà ngoại chê tôi là đứa con nít chỉ biết nhõng nhẽo. Tôi cười khúc khích, không để bụng mà tiếp tục nũng nịu như một đứa trẻ ba tuổi trong vòng tay của bà.

Sóc xuất hiện với bộ dạng ngái ngủ, vừa đi lướt qua tôi vừa nói:

"Chị Bơ ơi chị mười tám tuổi rồi đó! Sắp đủ tuổi lấy chồng rồi đó!"

Tôi đưa chân lên đá vào mông nó:

"Kệ chị!"

Tôi rời khỏi vòng tay của bà ngoại. Nghĩ lại về việc đã đi một vòng quanh nhà mà không thấy Phong đâu, tôi bèn hỏi Sóc:

"Phong vẫn đang ngủ à?"

"Vâng, trông anh ấy mệt lắm nên em không dám thức."

***

Có một chút thời gian rảnh vào buổi sáng, tôi tranh thủ quét dọn nhà cửa, cho đàn gà trong vườn ăn, sau đó đem đống quần áo bẩn mấy ngày qua ra sân giặt sạch. Khi đã hoàn thanh xong những việc cần làm, tôi không làm gì nữa mà chỉ đi qua đi lại trước phòng của Phong. Đợi đến lúc nó tỉnh giấc rồi rời khỏi phòng, tôi sẽ giả vờ như cuộc gặp gỡ của chúng tôi hoàn toàn chỉ là ngẫu nhiên, sau đó mỉm cười nói rằng:"Buổi sáng vui vẻ!". Dù chỉ mới xa nhau vài tiếng, nhưng tôi chẳng thể ngăn được cảm giác háo hức và hồi hộp mỗi khi được gặp nó.

Bà ngoại đi đến, thấy tôi như vậy thì không nhịn được mà bật cười. Tôi xấu hổ cúi đầu xuống. Bà ngoại nắm lấy tay tôi, nói: "Nói chuyện với bà một lúc nhé."

Tôi và bà cùng nhau ngồi trước hiên nhà. Hôm nay là ngày ba mươi Tết, bầu trời trong veo, gió nhẹ nhàng mang theo dư vị tình thân bay khắp xóm làng, qua từng ngóc ngách, len lỏi vào trái tim tôi.

Bà ngoại bỗng thở dài:

"Một mình cháu sống ở Hà Nội có ổn không?"

Tôi đã nói với bà ngoại cả ngàn lần rằng là tôi ổn, lần này cũng không phải là ngoại lệ:

"Ổn ạ. So với việc phải ở đây rồi làm gánh nặng của bà, cháu thích việc được tự lập hơn."

Bà không nói gì, chỉ nhìn tôi với đôi mắt lo lắng. Tôi cười cười, nói tiếp:

"Bà đừng lo lắng cho cháu nữa. Không sớm thì muộn, rồi cháu cũng sẽ phải đến Hà Nội học đại học thôi. Chỉ là cháu đi sớm hơn một chút thôi mà."

"Dì cháu làm việc ở nước ngoài mấy năm trời để kiếm tiền. Nhà mình sẽ trả hết nợ sớm thôi, rồi sẽ không còn khó khăn như trước nữa. Cháu không cần nghĩ nhiều về chuyện tiền bạc. Thiếu gì thì cứ nói cho bà biết, bà gửi lên Hà Nội cho cháu."

"Vâng ạ."

Tôi mỉm cười. Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng. Bà ngoại nhìn tôi, cất tiếng:

"Vậy cháu đã tìm được đáp án chưa?"

Tuy bà không nói rõ, nhưng tôi hiểu được bà đang muốn hỏi tôi về điều gì. Hình bóng Phong xuất hiện trong tâm trí, tôi chẳng thể giấu nổi nụ cười ngại ngùng:

"Cháu sẽ theo đuổi cậu ấy."

"Hai người đang nói gì mà không cho em biết thế?"

Sóc bỗng chạy ra từ trong nhà chạy ra, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và bà ngoại. Thằng bé ngồi xuống bên cạnh tôi, đôi mày cau lại vì tò mò:

"Nhanh nói cho em nghe đi!"

"Chị vừa bảo với bà ngoại là chị sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để đưa Sóc đi chơi."

"Thật ạ?"

"Sóc muốn đi đâu nhất?"

Đôi mắt sáng rực lên đầy hào hứng, Sóc đứng bật dậy, nói lớn:

"Em muốn đi Đà Nẵng xem rồng phun lửa!"

Tôi phì cười: "Em muốn đến Đà Nẵng chỉ vì muốn xem rồng phun lửa thôi hả?"

Nó chống tay lên cằm, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó hớn hở nói tiếp: "Với cả phun nước nữa. Trông ngầu lắm luôn ý!"

Từ nhỏ đến lớn, Sóc đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Vì vậy, tôi rất muốn bù đắp lại những thiếu thốn về tình cảm và cả vật chất cho thằng bé. Để làm được điều đó, tôi biết mình phải trở nên thật thành công và vững vàng hơn nữa. Nghe thấy được ước muốn nho nhoi đầy thơ ngây của Sóc, tôi tự nhủ với lòng rằng mình phải phấn đấu nhiều hơn nữa.

Tôi đưa ngón út ra phía trước, nói: "Chị nhất định sẽ dẫn Sóc đến Đà Nẵng chơi. Chị hứa đấy!"

"Chị phải giữ lời nhé!"

"Ừ!"

Một ngày bình dị lại trôi qua. Tối đến, sau khi cả gia đình quây quần bên mâm cơm, chúng tôi cùng nhau đến nhà của Vũ chơi. Bố mẹ anh đều là giáo viên, trước đây là đồng nghiệp của bố mẹ tôi. Sau khi bố mẹ tôi qua đời, gia đình anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tuy không phải là máu mủ ruột thịt, nhưng hai bác luôn thương yêu tôi giống như con gái trong nhà. Có lẽ là vì từ nhỏ đến lớn, người bạn thân thiết nhất của Vũ luôn là tôi.

Thấy tôi, Sóc và Phong sang chơi, bác Lan liền mang hoa quả và bánh kẹo ra tiếp đãi. Bác bảo từ khi tôi rời khỏi quê hương đến Hà Nội, bác đã nhớ tôi rất nhiều. Bác còn trách anh Vũ vô tâm, không thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình của tôi rồi nói cho bác biết. Nghe đến đây, tôi chỉ biết gượng cười, không biết phải giải thích với bác như thế nào vì chính tôi là người đã chủ động cắt đứt liên lạc với Vũ. Anh cũng không lên tiếng giải thích, còn nhận hết mọi lỗi lầm về mình khiến cho tôi càng thêm áy náy hơn.

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, mấy đứa chúng tôi liền chạy lên tầng hai chơi. Tôi đứng ở ban công hóng gió, còn ba con người "vô tâm" kia đang chơi game cùng nhau. Căn phòng nhỏ chỉ chứa có vài người mà còn ồn ào hơn cả cái chợ. Tôi không thể nào tập trung đứng yên một chỗ ngắm cảnh được nữa, đành bất lực chống tay lên hông nhìn ba anh chàng đang ngồi trên giường kia với cặp mắt "đánh giá".

Vũ: "Support cho tao đi Phong!"

Phong: "Chờ tao chút."

Sóc: "Các anh ơi nhanh lên! Team mình sắp thua rồi!"

"Mấy người định chơi game đến khi nào hả?"

Tôi bực bội, lớn giọng quát. Phong và Vũ giật mình, ngước mắt lên nhìn tôi. Cả hai đều sợ đến xanh mặt, đành vứt chiếc điện thoại sang một bên, sau đó ngồi nghiêm chỉnh lại. Chỉ có thằng Sóc là vẫn cầm điện thoại trên tay, không chút sợ sệt lên tiếng:

"Các anh không chơi tiếp à? Sắp tụt rank rồi kìa!"

Phong: "Mất mạng rồi thì còn cày rank được nữa không?"

Vũ giật lấy chiếc điện thoại từ tay Sóc: "Khôn ngoan thì cất điện thoại đi."

Lúc này, Sóc mới chịu ngẩng đầu lên nhìn cô chị gái "dịu dàng" của mình. Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của tôi, nó gãi đầu, gượng cười:

"Nãy giờ em đùa đấy. Chị đừng tưởng thật nhé!"

Tôi khoanh tay trước ngực:

"Giờ em tính sao?"

"Đương nhiên là chơi với chị rồi!"

Vũ bỗng lên tiếng: "Vậy có ai muốn viết ra những mong ước của bản thân trước khi bước sang năm mới cùng anh không?"

Sau lời đề nghị khá hay ho của Vũ, chúng tôi nhanh chóng ngồi thành một vòng tròn. Mỗi người cầm trên tay một mảnh giấy và một cây bút, suy nghĩ về những dự định và ước mơ của bản thân.

Tôi không cần nhiều thời gian để suy nghĩ, vừa mỉm cười hạnh phúc vừa đặt bút viết.

Điều đầu tiên, tôi ước bà ngoại sẽ sống thật khoẻ mạnh và sẽ ở bên cạnh tôi và Sóc thật lâu.

Điều thứ hai, tôi muốn dẫn Sóc đi du lịch thật nhiều nơi, muốn cùng thằng nhóc đặt chân đến những nơi bố mẹ đã từng dẫn tôi đi.

Đến điều thứ ba, tôi không biết phải viết ra như thế nào nữa. Bởi vì tôi muốn được bên cạnh Phong với tư cách là bạn gái thật sự. Nhưng có lẽ ở trên tờ giấy với những dòng chữ tỉ mỉ của Phong sẽ có tên cô gái kia thay vì có tên tôi. Nếu như tôi ước rằng tôi có thể có trở thành bạn gái của Phong, vậy thì chẳng phải sẽ trái lại với ước muốn của Phong sao? Vậy thì chẳng phải điều ước của Phong sẽ khó có thể thành hiện thực hơn sao?

Sau khi đã cân nhắc nhắc kĩ càng, tôi kết thúc những mong muốn của bản thân với một dòng chữ bằng tất cả sự chân thành:

"Tôi ước cho mọi điều ước của cậu ấy đều sẽ trở thành hiện thực."