Cá Trên Trời

Chương 61: Quỹ đạo



Mười tám tuổi...

Hai mươi ba tuổi...

Năm năm ròng rã trôi qua, liệu một người có thể thay đổi nhiều đến mức nào?

Nếu như có ai đó hỏi rằng, điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi của năm năm trước và tôi của bây giờ là gì, có lẽ tôi sẽ phải suy nghĩ và đắn đo một hồi rồi mới có thể đưa ra được một đáp án chính xác.

Nhưng nếu như có ai đó hỏi rằng, điểm chung duy nhất giữa tôi của bây giờ và tôi của năm năm trước là gì, tôi sẽ dõng dạc trả lời rằng đó chính là anh ấy.

Ý tôi là, năm mười tám tuổi tôi thích anh ấy và đến năm hai mươi ba tuổi, tôi vẫn thích anh ấy.

***

Chớp mắt một cái, năm năm đã trôi qua. Cuộc sống của tôi thay đổi một cách chóng mặt, nhanh đến mức đôi khi tôi còn không kịp nhận ra bản thân đã đi xa đến thế nào.

Một năm trước, tôi chuyển đến Đà Nẵng để sinh sống và làm việc.

Lý do duy nhất khiến tôi chọn thành phố này là Sóc.

Thằng bé từng nói rằng muốn đến đây chơi muốn được ngắm cầu Rồng phun lửa, muốn tận hưởng bầu không khí tuyệt vời của thành phố Đà Nẵng.

Vậy nên, tôi đã đến.

Lúc mới chuyển đến, tôi cứ nghĩ mình sẽ lạc lõng giữa một thành phố xa lạ, nhưng hóa ra không phải. Nhịp sống nơi đây khác hẳn với những gì tôi từng quen thuộc. Nó vừa nhộn nhịp nhưng cũng vừa ấm áp theo một cách rất riêng.

Tôi bắt đầu có những thói quen mới: uống cà phê buổi sáng ở một quán nhỏ ven sông, đi dạo trên bờ biển vào những ngày cuối tuần, và đôi khi, chỉ đơn giản là đứng trên cầu Rồng ngắm nhìn dòng người qua lại.

Tôi ước gì Sóc có thể nhìn thấy những cảnh đẹp mà tôi đã thấy.

Những buổi hoàng hôn nhuộm đỏ cả một góc trời, những con sóng lăn tăn vỗ vào bờ, những cây cầu rực rỡ vào ban đêm. Tôi ước gì thằng bé có thể tận hưởng tất cả những điều ấy, hệt như nó từng mong muốn.

Có lẽ, bằng một cách nào đó, Sóc vẫn đang dõi theo tôi.

Nhiều lần, khi đi ngang qua một góc phố nhỏ, tôi lại bất giác ngoảnh đầu nhìn về phía sau, cứ như thể có ai đó vừa lặng lẽ gọi tên mình. Những cơn gió bất chợt lướt qua, mang theo một chút gì đó quen thuộc, một chút gì đó khiến tim tôi thoáng rung lên.

Có lẽ chỉ là ảo giác.

Nhưng cảm giác ấy cứ lặp đi lặp lại, cho đến một ngày...

Hôm đó, tôi ghé vào một tiệm sách cũ trong một con hẻm nhỏ. Khi đang mải mê lật giở những trang giấy nhuốm màu thời gian, tôi nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên phía sau:

"Chị ơi."

Tôi giật mình quay lại.

Một cậu bé tầm tám, chín tuổi đứng đó, đôi mắt tròn xoe, gương mặt vừa lạ mà cũng vừa quen.

Tôi nín thở.

Cậu bé nhìn tôi, mỉm cười:

"Chị ơi, chị lấy giúp em quyển sách kia nhé? Cao quá nên em không tự lấy được ạ."

Tôi nhìn lên kệ, theo hướng thằng bé chỉ.

Đó là một cuốn sách thiếu nhi, bìa hơi sờn. Nhìn thấy tựa đề quen thuộc, tôi nhận ra đây chính là quyển sách mà Sóc từng thích nhất.

Tôi đứng sững lại trong vài giây. Cảm giác nghẹn ngào dâng lên tận cổ, đến mức tôi phải mất một lúc lâu mới đưa tay lấy quyển sách xuống. Tôi cúi người xuống đưa cho cậu bé, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể.

"Em thích cuốn này à?"

Cậu bé nhận lấy quyển sách, ôm chặt vào lòng rồi gật đầu.: "Dạ, mẹ em nói đây là một câu chuyện rất hay nên em muốn đọc thử."

"Mẹ em sao?"

"Dạ, mẹ em cũng rất thích đọc sách." Cậu bé cười hồn nhiên: "Mẹ bảo rằng, nếu chúng ta đọc sách, nhất định ta sẽ tìm thấy chính mình trong đó."

Tôi nhìn vào gương mặt rạng rỡ của thằng bé, trái tim khẽ nhói lên một nhịp. Nếu Sóc còn sống, có lẽ cũng sẽ đáng yêu như thế này.

Tôi chưa kịp nói gì thêm thì một người phụ nữ bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu bé.

"Mẹ mua xong rồi, mình về thôi con."

Cậu bé nắm chặt tay mẹ của mình, vui vẻ tạm biệt tôi và rời khỏi tiệm sách cũ.

Tôi ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng nhỏ đáng yêu đó rồi bỗng vô thức đuổi theo cậu, nhưng khi bước ra đến cửa, ngoài kia chỉ còn những tia nắng cuối ngày đổ dài trên con đường vắng vẻ.

Cậu bé đó đã không còn ở đây nữa.

So với năm năm trước, tôi thích bản thân mình ở hiện hơn. Cuộc sống của tôi ổn định: có nơi để làm việc, cũng có nơi để trở về. Tôi có những người đồng nghiệp tốt bụng, cũng có những người bạn tuyệt vời để tâm sự chuyện vui buồn. Tôi không còn phải lo nghĩ quá nhiều về chuyện tiền bạc, cũng chẳng còn phải đi làm thêm đến mức kiệt sức. Tôi cất gọn những đau đớn, mất mát, tủi hờn ở quá khứ, chỉ giữ lại hình bóng của những người tôi yêu ở trong tim để nhớ về.

Mỗi ngày trôi qua đều bình yên, nhưng vẫn thiếu một chút để trở nên trọn vẹn...

Tôi dạy học ở một trường trung học phổ thông của thành phố. Ngoài dạy học ở trường, tôi còn đi dạy kèm tiếng Anh cho các bạn học sinh muốn cải thiện điểm số hoặc thi IELTS.

Ở gần những cô cậu học sinh mười sáu, mười bảy tuổi, tôi thấy mình trẻ hơn rất nhiều.

Nhìn các em cười nói rộn ràng, tôi chợt nhớ lại những năm tháng cấp ba của mình: cũng từng vô tư, cũng từng có những giấc mơ đơn giản mà mãnh liệt, và cũng từng thầm thích một người.

Dù nhiều năm đã trôi qua, tôi vẫn nhớ rõ cảm giác ấy. Sự hồi hộp khi ánh mắt chạm nhau, nỗi nhớ nhung mỗi khi phải xa người ấy dù chỉ một ngày, và cả những rung động không thể che giấu mỗi khi đứng gần người ấy.

Một ngày nọ, khi đang thu dọn tài liệu sau giờ dạy, tôi nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang. Ngẩng đầu lên, tôi thấy một cặp học trò đang đứng ở góc hành lang, đối diện với nhau.

Bạn nam mở to mắt nhìn bạn nữ, hai tay nắm chặt quai cặp. Còn bạn nữ có vẻ hơi căng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

"Minh, cậu có thể cho tớ cơ hội được ở bên cạnh cậu không?"

Tôi dừng tay.

Câu hỏi ấy, giọng điệu ấy giống hệt như trong ký ức của tôi nhiều năm trước.

Tôi nhìn họ, bất giác mỉm cười.

Tuổi trẻ thật đẹp. Được thích một người mà không cần nghĩ quá nhiều, không phải lo lắng về ngày mai, chỉ đơn giản là nghe theo cảm xúc của chính mình.

Tôi đã từng như thế.

Và rồi, khi nhìn lại, tôi nhận ra một số người, một số chuyện, mãi mãi chỉ có thể dừng lại ở thời thanh xuân ấy.

Tôi tự hỏi, nếu như năm năm trước không xảy ra chuyện đó, liệu bây giờ chúng tôi vẫn có thể ở bên nhau chứ?

Tôi chẳng biết nữa...

Mãi mãi, tôi sẽ không thể nào tìm được đáp án cho câu hỏi này.

Sang tháng Bảy, tôi quyết định thuê một căn chung cư rộng rãi hơn để sinh sống.

Việc dọn đến nhà mới không hề dễ dàng. Những ngày đầu, tôi bận rộn sắp xếp đồ đạc, lau dọn từng ngóc ngách, lắp đặt nội thất, đến mức chẳng còn thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng khi mọi thứ dần được hoàn thành, tôi bắt đầu cảm nhận được niềm vui của việc có một ngôi nhà nhỏ ấm áp của riêng mình. Mỗi ngóc ngách trong nhà: từ chiếc tủ sách nhỏ ở gần ban công, đến những bức tranh được treo ở phòng khách, và cả những chậu cây xinh xắn được đặt ngay ngắn ở bàn làm việc đều được tôi đặt hết toàn bộ tâm huyết vào.

Lí do lớn nhất khiến cho tôi thích căn nhà này là vì nó ở tầng khá cao, từ ban công có thể nhìn thấy một phần thành phố rực rỡ ánh đèn mỗi tối. Tôi đặt một chiếc ghế nhỏ ở đó, để những khi rảnh rỗi có thể ngồi xuống, nhâm nhi một ly cà phê và lặng lẽ quan sát dòng người qua lại bên dưới. Cuộc sống bình lặng trôi qua từng ngày, tưởng như chẳng có thể khiến tôi bận lòng.

Một đêm nọ, khi vừa bước ra khỏi nhà để đi dạy thêm, tôi bỗng bắt gặp một người bạn cũ mà mình từng quen từ hồi còn học cấp ba. Không ngờ trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy, Diệu Ân bước ra từ căn chung cư đối diện nơi tôi sống.

Trước đây, chúng tôi từng gặp nhau một lần. Tuy không thân thiết lắm, nhưng tôi và Ân cũng đã có nhiều kỉ niệm đáng nhớ khi đi chơi chung với nhau.

Tôi khựng lại trong giây lát vì không tin vào mắt mình. Ân nhìn tôi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng giãn ra thành một nụ cười.

Ân lên tiếng trước: "Chiêu Anh, là cậu phải không?"

Tôi gật đầu. Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Từ sau khi chia tay nhau, chúng tôi đã không còn liên lạc. Hồi đó, Ân là một người khá sôi nổi và vui vẻ, luôn mang lại cảm giác dễ chịu. Bây giờ gặp lại, cậu ấy trông có vẻ trưởng thành hơn, nhưng vẫn giữ được nét đáng yêu.

Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể, trả lời:

"Diệu Ân đúng không? Cậu sống ở đây à?"

"Ừ, được hơn một năm rồi. Còn cậu?"

"Tớ vừa dọn đến đây ở thôi. Trùng hợp thật."

Ân liếc nhìn xấp tài liệu trên tay tôi, cười nói:

"Hình như bây giờ cậu không rảnh lắm thì phải. Ngày mai chúng ta nói chuyện nhé? Nhân tiện thì cậu sang thăm nhà tớ luôn cũng được. Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm của nhau mà."

Tôi hơi do dự một chút, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.

Cả đêm hôm đó, tôi nằm trên giường trên với mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Tôi không muốn ai biết mình đang sống ở đây, đặc biệt là những người bạn cũ.

Tôi đã tự cắt đứt liên lạc với họ, kể từ khi chuyện đó xảy ra.

Tôi nhớ họ, nhớ những kỉ niệm của một thời đã qua. Và có lẽ, cuộc sống của họ sẽ tốt hơn khi không có sự hiện diện của tôi.

Hi vọng họ vẫn đang sống hạnh phúc, vẫn là bạn tốt của nhau. Tất cả những điều tôi mong muốn, chỉ có vậy mà thôi.

Trưa ngày hôm sau, sau khi đi làm về, tôi đến chơi nhà Diệu ân như lời đã hẹn.

Sau khi tôi bấm chuông, không mất nhiều thời gian để cửa mở ra. Ân đứng đó, khoác một chiếc áo mỏng, trông có vẻ như vừa mới tỉnh giấc.

"Cậu đến đúng giờ ghê." Ân cười nhẹ, rồi nghiêng người để tôi bước vào.

Căn nhà không quá rộng, nhưng gọn gàng và có phần hơi đơn giản. Tôi để ý thấy không có nhiều đồ trang trí, chỉ có vài món nội thất cơ bản và một chiếc kệ sách kê sát tường. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm căn phòng sáng sủa và ấm áp hơn.

"Cậu ngồi chơi đi. Đợi tớ đi lấy nước nhé."

Tôi ngồi xuống ghế sofa, đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa.

Một lúc sau, Diệu Ân bưng hai cốc nước và một đĩa hoa quả từ trong bếp ra. Ân ngồi cạnh tôi, thoải mái bắt chuyện:

"Cậu làm giáo viên à?"

"Ừ, sao cậu đoán được vậy?"

"Dễ mà, hôm qua tôi nhìn thấy xấp đề tiếng Anh trên tay cậu."

"Cậu không đi làm à? Trông cậu giống như người vừa mới ngủ dậy lắm."

Ân bật cười, thoải mái dựa lưng vào ghế sofa.

"Cậu quên à? Hôm nay là chủ nhật."

Nghe Ân nói vậy, tôi chợt nhớ ra, hôm nay đúng là chủ nhật. Thảo nào Ân trông có vẻ thư thái như vậy.

"Cậu làm công việc gì thế?" Tôi tò mò hỏi.

"Tớ làm thiết kế đồ họa, nhưng làm freelance nên không cần đến công ty. Cậu thấy đó, muốn ngủ lúc nào thì ngủ, muốn dậy lúc nào thì dậy."

"Nghe tự do thật đấy, nhưng chắc cũng áp lực nhỉ?"

"Ừ thì cũng có lúc bị deadline dí sát gáy, nhưng quen rồi." Ân nhún vai, cầm cốc nước lên uống một ngụm: "Còn cậu? Làm giáo viên có vui không?"

"Tớ dạy cấp ba, nên lúc vui thì rất vui, mà lúc mệt thì cũng hết nói nổi." Tôi bật cười khi nhớ lại những lần học sinh quậy phá.

Ân cũng cười theo: "Ngày nào cũng đến trường dạy tụi nhỏ, chắc cậu nhớ thời cấp ba lắm. Hồi đó cậu và Phong là đẹp đôi nhất đấy! Dạo này hai người thế nào rồi?"

Nụ cười trên môi tôi chợt tắt, nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi của Ân như thế nào.

Có lẽ không ai kể cho Ân nghe những chuyện đã xảy ra năm đó.

Tôi cười trừ, cố tỏ ra hờ hững đáp: "Bọn tớ chia tay lâu rồi. Cậu mà không nhắc thì tớ còn quên mất mình từng yêu Phong đấy."

Nói xong, tôi cố tình hỏi Ân về một chuyện khác.

"Cậu và Tài còn yêu nhau không?"

Nhắc đến Tài, vẻ mặt Ân đượm chút buồn bã.

"Kể ra thì cũng dài lắm. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, bọn tớ đã chia tay nhau đấy. Tớ muốn học đại học ở Đà Nẵng vì không muốn xa gia đình. Còn anh ấy thì muốn học đại học ở Hà Nội. Cả hai đều không muốn tiếp tục yêu xa nên đã quyết định dừng lại."

Lòng tôi chùng xuống theo từng lời kể của Ân. Tình yêu của họ từng rất đẹp, rất đáng ngưỡng mộ. Thế nhưng, cái kết của thứ tình cảm trong sáng tuổi mười tám ấy cuối cùng vẫn là chia xa.

Tôi cụp mắt xuống, chỉ khẽ thốt lên hai tiếng: "Tiếc nhỉ...."

Ân cười, dường như đã sớm lấy lại được tâm trạng vui vẻ:

"Có gì đâu mà tiếc. Thật ra kể từ khi bắt đầu, tớ đã đoán trước được kết cục rồi. Dù sao thì bọn tớ cũng đã từng hết lòng vì nhau. Mỗi người sẽ có mỗi định hướng khác nhau nên không thể đồng hành trên một con đường được."

"Vậy cậu còn liên lạc với mọi người không?"

Ân nhẹ nhàng gật đầu:

"Có, nhưng không thường xuyên lắm."

Đã rất lâu rồi không liên lạc, tôi tự hỏi liệu cuộc sống của mọi người có vui vẻ hay không? Thật lòng, tôi luôn mong họ sẽ không phải đối mặt với bất cứ khó khăn và trắc trở nào.

Câu chuyện cứ thế tiếp tục, không khí trở nên thoải mái hơn. Bên ngoài, nắng vẫn vàng như rót mật xuống khung cửa sổ, mang đến chút bình yên cho ngày chủ nhật. Sau khi cùng Ân ăn trưa, tôi trở về nhà nghỉ ngơi.

Tôi đã dành cả buổi trưa hôm đó chỉ để ngủ. Khi tôi mở mắt nhìn ra cửa sổ, bầu trời đã tối đen từ lúc nào. Tôi với tay cầm lấy chiếc điện thoại ở chiếc tủ đặt ngay cạnh giường. Trên màn hình hiện lên rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ.

Người gọi đến là dì Hà.

Tôi vội vàng ngồi dậy, gọi điện lại cho dì. Rất nhanh sau đó, đầu dây bên kia đã bắt máy. Khi giọng của dì vang lên, tôi vô thức mỉm cười.

"Xin lỗi dì nhé, cháu ngủ say quá nên không nghe chuông điện thoại kêu."

"Không sao đâu. Dậy rồi thì tự nấu cơm ăn nhé, đừng mua đồ ăn ở ngoài. Vừa không ngon bằng cơm nhà, vừa không đảm bảo vệ sinh."

"Vâng. Dạo này dì về quê sống chắc là thoải mái hơn nhiều nhỉ?"

"Ừ, sống ở nước ngoài lâu mới thấy, không đâu bằng ở quê mình."

Tôi im lặng vài giây, lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Dì đã vất vả cả nửa đời người, lăn lộn nơi đất khách quê người để trả nợ cho gia đình và lo cho tôi. Nếu không có dì, chắc tôi đã không thể tiếp tục việc học, cũng chẳng có được cuộc sống như bây giờ.

Tôi hít sâu, cố nén lại sự xúc động trong lòng: "Cảm ơn dì vì suốt mấy năm qua đã lo cho cháu."

Dì khẽ cười, giọng dịu dàng mà ấm áp: "Ngốc, dì là người nhà cháu mà. Chỉ cần cháu sống tốt là được rồi."

Dì nói nghe nhẹ bẫng, nhưng tôi hiểu, những năm tháng ấy đâu có dễ dàng.

"Bây giờ dì chỉ cần sống thật thoải mái thôi. Cháu sẽ kiếm tiền lo cho dì."

Đầu dây bên kia khẽ vang lên một tiếng thở nhẹ, như một nụ cười mỉm hài lòng. "Vậy dì chờ nhé."

Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi vẫn đi theo một quỹ đạo quen thuộc. Ban ngày đứng lớp giảng bài, buổi tối lại tất bật chạy đến chỗ dạy kèm để kiếm thêm thu nhập. Mọi thứ cứ thế lặp đi lặp lại, đôi khi tôi cảm thấy mình giống như một cỗ máy, chỉ biết làm việc mà chẳng có thời gian tận hưởng cuộc sống.

Nhưng kể từ khi gặp lại Ân, mọi thứ dường như đã thay đổi đôi chút. Không phải là những thay đổi quá lớn lao, nhưng đủ để khiến tôi nhận ra cuộc sống không chỉ có công việc và trách nhiệm.

Những lúc tôi than vãn vì học sinh nghịch ngợm hay bài kiểm tra chấm mãi không xong, Ân luôn biết cách kéo tôi ra khỏi những căng thẳng ấy. Con bé không khuyên nhủ hay an ủi nhiều lời, chỉ đơn giản là xuất hiện đúng lúc với một lời rủ rê đầy tùy hứng:

"Đi hóng gió không? Ra ngoài một chút cho đầu óc thư giãn."

Vậy là tôi lại bị kéo ra ngoài, đi dạo dưới những hàng cây rợp bóng, ngồi bên bờ sông nghe tiếng nước chảy, hoặc đơn giản chỉ là ngồi ở một quán cà phê nào đó, nhìn dòng người tấp nập qua lại. Có những lúc chẳng ai nói gì, nhưng sự im lặng ấy lại khiến tôi thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Mùa hè, mùa thu, mùa đông lần lượt trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Tôi không khỏi ngỡ ngàng khi nhận ra hôm nay đã là ngày cuối năm.

Buổi tối, sau khi đi ăn xong, tôi và Ân cùng đến một skybar để ngắm pháo hoa đón năm mới. Từ tầng thượng nhìn xuống, thành phố trải rộng trước mắt, những tòa nhà cao tầng sáng rực ánh đèn, những con đường đông nghịt người qua lại. Không khí nhộn nhịp và sôi động, ai nấy đều háo hức chờ khoảnh khắc chuyển giao năm mới.

Ân đưa tôi một ly cocktail, nghiêng đầu cười: "Lần đầu đón năm mới trên cao thế này phải không?"

Tôi gật đầu, ngón tay siết nhẹ lấy thành ly, cảm giác hơi lạnh truyền vào da thịt. "Ừ. Cũng không ngờ là sẽ đón giao thừa theo cách này."

"Vậy thì xem như trải nghiệm mới đi." Ân dựa vào lan can, ánh mắt hướng về bầu trời đêm. "Năm nay của cậu thế nào?"

Tôi im lặng một lúc, rồi khẽ mỉm cười: "Có lẽ... tốt hơn tớ nghĩ."

Không lâu sau đó, tiếng hò reo vang lên khắp nơi. Kim đồng hồ vừa điểm đúng mười hai giờ, bầu trời bỗng chốc bừng sáng bởi những chùm pháo hoa rực rỡ. Tôi ngước nhìn lên, cảm nhận từng tia sáng lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt mình.

Bên cạnh, Ân cũng lặng lẽ quan sát pháo hoa, khóe môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng khoảnh khắc này, giữa bầu trời rực rỡ và những thanh âm hân hoan của thành phố, tôi bỗng cảm thấy bình yên lạ thường.

Rồi một cái tên vừa lạ vừa quen bỗng xuất hiện trong tâm trí, cuốn trôi đi sự bình yên ngắn ngủi của tôi.

Nguyễn Nhật Đình Phong.

Năm đó, chúng tôi từng đón giao thừa bên nhau, từng dành cho nhau những lời chúc tốt đẹp nhất. Nhưng hiện tại, tất cả chỉ còn là quá khứ. Chúng tôi đã chia tay hơn năm năm rồi.

Tôi quay lưng lại, cố giấu đi những giọt nước mắt đang trực trào. Nhưng đúng lúc ấy, giữa đám đông huyên náo, tôi thoáng thấy một bóng hình quá đỗi quen thuộc. Người ấy bước đi, dáng vẻ không khác mấy so với những ký ức đã phủ bụi trong tôi.

Là Phong sao?

Tôi vô thức đuổi theo, bước chân vội vã len lỏi qua dòng người. Nhưng khi chỉ mới đi được vài bước, tôi đã dừng lại. Nếu thật sự là Phong thì sao? Nếu tôi đuổi kịp, chúng tôi sẽ nói gì với nhau?

Những năm qua, tôi đã cố gắng bước tiếp, cố gắng không để mình ngoái đầu nhìn lại. Chạy đến bên anh ấy bây giờ, liệu có còn ý nghĩa gì không?

Hít sâu một hơi, tôi ép bản thân phải quay về thực tại. Nhưng ngay khi vừa xoay người, một giọng nói vang lên sau lưng, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.

"Chiêu Anh, tự nhiên cậu chạy đi đâu vậy?"

"À, không có gì đâu."

Tôi nhìn Ân, mỉm cười nói tiếp: "Hôm nay tớ muốn uống say một lần."

***Mọi người ơi, mọi người ráng chờ một tí nha 😭 Sắp HE rồiii