Cá Voi Bơi Giữa Biển Hạ

Chương 10: Đan tay



Ra đến ngoài nhà sách mà chúng tôi vẫn chí chóe nhau không ngừng, nói một câu là nó cãi lại một câu cứng họng khác. Bình thường chúng tôi như chó với mèo, nhưng nếu một trong hai đứa nhịn thì có thể làm hòa, nhưng lần này chúng tôi có vẻ gay gắt hơn.

"Cái đồ đáng ghét, mày lấy lí do học cờ vua để lấy le rồi tán thằng đó chứ gì? Tao biết ngay là mày không có động cơ trong sáng mà."

"Mày cũng lợi dụng tao làm tư vấn tặng quà mà, chó chê mèo lắm lông à."

"Ê nha, cái này khác nha. Mày cũng tình nguyện giúp đỡ còn gì, bạn bè nhau mà không giúp người ta kết duyên cái."

"Có cái đầu mày á, mày coi xem lời mày nói khác gì lời tao nói không?"

Cuối cùng chúng tôi kết lại bằng câu nói: "Tao có điên mới cãi nhau với mày tiếp."

Chí chóe với nhau lúc lâu, chúng tôi thay đổi dự định ban đầu là sẽ mua ở của hàng mà thay vào đó là định sẽ mua băng đĩa album của Lana Del Rey trên trang web, cũng do tôi nhớ nhầm địa chỉ, thực tế thì nó khá xa trung tâm thành phố, nên địa điểm chúng tôi đến sẽ là tiệm thú cưng ruột của tôi.

"An ơi, mình đến không có đặt lịch trước như thế này không sao chứ, tao sợ đợi lâu. Hồi trước tao có đi ngang qua tiệm thú cưng hot thấy người ta xếp hàng chờ hay gọi điện trước cơ." Bảo lo lắng quay sang hỏi tôi, tay níu lại áo sơ mi.

"Yên tâm, cô chủ tiệm là chị họ của tao. Đợi xíu chắc cũng không sao đâu. Mà mày có ý định tặng thằng Huy nguyên con chó thật à, có khi nó nói giỡn rồi không chịu trách nhiệm với thú cưng thì sao? Mày chịu nhé, không thì đưa tao, nhớ chưa?"

"Không thì tao với mày nuôi sau, nhưng mà mới tỏ tình mà đưa ngay con chó cũng kì mày ha. Nếu người ta đồng ý rồi yêu lâu lâu thì tặng sau nó mới tình cảm đúng không mày?"

"Tao chịu, hỏi con nhỏ chưa từng có bồ như tao là sự độc ác đấy."

Bình thường thì chị Bình sẽ đón tiếp tôi như khách VIP, hôm nay chị cũng chào đón, tôi cũng vui vẻ đáp lại. Mà nụ cười tôi thoáng cứng đờ như thấy "người ấy" xuất hiện cùng một chú mèo Ragdoll toàn thân trắng, xám nhạt ở phần tai và đuôi cùng chiếc mũi hồng.

"Bé Han ơi, làm gì mà đứng cứng đờ một chỗ vậy, làm sao người ta đi vào được."

"Mắc gì mà mày gọi biệt danh tao vậy hả? Chỉ có mỗi bố với gia đình tao được gọi thôi." Tôi thì thầm nhỏ vào tai Bảo, ra hiệu nó nên câm miệng liền.

"Hạ An đấy à, càng ngày càng xinh, lại còn dắt theo anh bạn trai ngon trai thế này. Nói xem, hôm nay mua đồ ăn hay đồ chơi cho con Pun đây."

Tôi cười hì hì, chỉ nghe lọt mỗi "càng ngày càng xinh" với "hôm nay sang mua gì", hoàn toàn điếc nặng khúc "anh bạn trai".

"Không phải bạn trai đâu chỉ, mập mờ trên tình bạn xíu thôi ạ." Bảo đáp lại lời ấy còn khiến vấn đề nghiêm trọng hơn, hai chúng tôi nhìn nhau cười một cách man rợ như đang cảnh cáo nhau.

"Chị đừng quan tâm nha, với lại em lấy cái vòng cổ mới cho Pun chứ cái vòng màu be trước chị giới thiệu giờ nó nát bét do con Pun nó gặm rồi. Còn bạn này đang muốn mua một con chó nhỏ, chị tư vấn cho hắn nhé."

"Đợi chị xíu, chị đang viết đơn cho bạn chủ bé Ragdoll, nay con bé nhân viên kia xin nghỉ nên chị không xuể."

Trong lúc đợi, Bảo dí sát vào tai tôi hỏi:

"Mày có quen thằng đó không mà tao thấy ánh mắt nó nhìn tao không thân thiện cho lắm."

"Trai cờ vua tao nói đó, đừng làm gì cho tao quê nha mày." Tôi cũng thì thầm vào tai nó, sợ bị người khác nghe thấy lại hiểu nhầm, nói xong cả tôi và Bảo đều cười như hai con dở.

"Tí nữa mày diễn tự nhiên nha, tao đang có ý này." Bảo suy nghĩ một lúc rồi mới nở nụ cười nham hiểm sang nhìn tôi, tôi cũng chẳng biết cái đầu nhỏ bé này của nó chứa bao nhiêu ý tưởng bất ngờ.

"Thôi tao đủ sợ tài năng diễn xuất của mày rồi, thôi nha, nha!"

Đang nói chuyện với nhau thì đôi lúc tôi có ngó sang cậu ấy và để ý thêm cuộc hội thoại giữa chị Bình và Hải Minh

"Dạ, bạn muốn ngồi đây chờ hay gửi bé ở đây ạ? Tại do chăm sóc bé khá lâu, khi nào xong sẽ gọi điện để bạn đón bé ạ."

"Em sẽ ngồi lại đây đợi, giờ em rảnh nên có thể đợi được." Hải Minh bảo. Tôi thì ngược lại với cậu ấy, ít khi nào đợi như vậy và bình thường để con Pun hai, ba tiếng ở Spa rồi mới đón.

"Rồi chị xong rồi, giờ đi theo chị, để chị dẫn xem giống chó nào hai đứa thích nhé."

Vừa mới đứng lên, Hoàng Bảo đã kéo tay tôi lại rồi đan vào, tôi chẳng khác nào như người bị giật điện, đơ người chửi thầm nó.

"Han ơi, anh không muốn bị lạc đâu, nên hai đứa nắm tay nhau cho ấm áp nhé." Bảo đưa mắt nhìn tôi chớp chớp, mở giọng trầm ấm cho cả chỗ cửa hàng thú cưng nghe.

"Ồ vậy à, nhưng mà em dị ứng với lông chó mèo nên anh đi với chị Bình nhé. Em sẽ ở đây đợi anh." Người tung kẻ hứng, tôi cũng mở giọng điệu ngon ngọt lên dù chẳng biết mình phải làm chuyện này làm gì.

Đến lúc chị Bình cất lời chào mời tiếp thị mấy em chó thì giờ tôi mới gục ngã muốn chết. Sực nhớ ra vị trí quản cửa hàng chưa có ai quản lí, tôi bèn nghĩ ra một kế.

"Chị Bình ơi, để cửa hàng phía trước không có ai đứng thì kì quá, nên cho em xin làm việc part time nhé."

"Cũng được, mà em biết ghi đơn cho khách chưa?" Tôi nghe được "cũng được" của chị thì đã chạy mất rồi, còn mấy chữ sau chỉ nghe loáng thoáng.

Tôi với lấy bộ đồ nhân viên thú cưng ra rồi mặc vào, kẹp tóc cao lên và chỉnh lại. Lúc bước ra chỗ đứng quầy thì vẫn là bạn chủ bé Ragdoll đang ngồi đợi ở đó. Tay bấm điện thoại và đeo airpods dựa vào ghế sofa. Tôi cũng chẳng quan tâm nhiều, ngồi vào chỗ rồi bóc seal cuốn sách mới tậu, lật từng trang khiến tôi thích thú. Nhiều phút trôi qua, một người bấm điện thoại, một người lật sách đọc ngồi đối diện nhau. Tôi thật sự thích cảm giác chìm đắm vào trong sách, nhưng Hải Minh là người phá tan bầu không khí đó.

"Thầy Long mới chuyển thêm mấy file bài tập làm trong Tết, bảo tao lập group trên zalo rồi thêm hết mấy đứa trong lớp đó. Thế nên là, kết bạn với tao đi."

Giờ tôi mới nhớ là túi xách đã bị tôi đưa cho Bảo lúc tôi tính tiền ở chỗ nhà sách. Hình như đến bây giờ Bảo nó vẫn còn đang xách túi đi dạo xem chó, tôi nghĩ thì về nhà kết bạn sau cũng được.

"Tao để quên điện thoại ở chỗ bạn rồi, về nhà sẽ kết bạn sau. Tao với mày có trong group lớp nên chắc không cần ghi lại số điện thoại ha." Từ nãy đến giờ tôi vẫn chúi mắt vào sách đọc, không thèm ngước lên nhìn mặt đối phương, có lẽ là hơi bất lịch sự.

"Nhưng mà tao muốn chấp nhận lời kết bạn của tao trên Facebook."

"Hả? Mày có nói gì hả? Xin lỗi nha không nghe thấy." Bấy giờ tôi mới ngước mặt lên, tai dỏng lên nghe rõ mồn một, tâm trạng có chút buồn cười không yên.

"Thằng Bảo đấy, hôm trước tao thấy nó nắm tay con bé nào ở khúc hành lang lớp 10, cẩn thận không mốt nó cắm cho mày chục cái sừng đấy." Minh đáp lời, tôi ngẩng mặt lên nhìn Minh xem nó có bị ấm đầu hay không mà lại đi quan tâm chuyện người khác.

"À, hình như con bé đấy là tao." Tôi cũng chẳng buồn giải thích, vẫn cúi mặt xuống đọc sách, cho đến khi khách tới.

"Tây Ngọc đấy à, kính chào quý khách." Tôi cười hì hì khi thấy Tây Ngọc đến, dạo mắt nhìn xem thử bộ mặt hứng thú của Minh không biết cậu ta phản ứng như nào.

Nói gì thì nói, tôi cũng có chút gì đó muốn tác hợp hai người thành đôi, chỉ là không còn mạnh mẽ như trước. Nhưng mà nếu như vậy, tôi có thể bảo vệ bí mật từng viết confessions về Hải Minh và giành phần thắng nhiều hơn. Nhưng mà vẻ mặt Hải Minh vẫn như bình thường, chào một cái với Tây Ngọc rồi bấm điện thoại tiếp.

"Ủa, An mày làm việc ở chỗ này hả? Sao lúc trước tao đến không thấy ta? Tao muốn mua một chút hạt nhỏ cho con mèo của chị tao" 

Tây Ngọc hôm nay mặc một chiếc áo bồng xòe xanh dương, phối cùng chiếc quần ống loe xinh xắn, tóc uốn lọn sóng, nhìn em ấy cười một cái là tỏa sáng chíu chíu mắt tôi.

"Tao chỉ làm part time thôi, nay mày may mắn lắm mới được nhân viên xuất sắc như tao phục vụ đấy."

"Ghê quá ta."

Tôi cùng Tây Ngọc cười đùa, chỉ thắc mắc là tại sao hai người mặc dù quen nhau lại lướt qua như người dưng thế kia, từ lúc Ngọc vào Minh chỉ ngồi một chỗ bấm điện thoại tiếp, cũng không liếc nhìn một cái nào khác ngoài lúc chào, Ngọc cũng y như vậy. Đang tính tiền cho Ngọc, cuối cùng thằng bạn khờ của tôi cũng tìm được bé chó phù hợp.

"An ới, tìm được rồi nè. Nhìn bé yêu cực, á á á!" Trên tay Bảo đang bế một bé poodle teacup màu vàng nâu, tôi nhìn xong cũng muốn bế.

"Chọn lâu quá nhỉ, cuối cùng cũng có bé lọt vào mắt xanh của bạn Bảo ha. Nhìn yêu thế, chu chu." Tôi bế bé lên, nhìn Tây Ngọc kêu ẻm sờ bé chó này một chút, nhưng nụ cười Ngọc thoáng cứng đờ làm tôi hoang mang nhẹ.

"Thôi, tao về đây. Chào An nhé." Ngọc chào tạm biệt tôi lúc sau, bước nhanh ra khỏi cửa thì suýt ngã, may sao tôi đã nhanh tay đưa em chó lại cho Bảo rồi chạy ra đỡ Ngọc kịp, miễn sao mỹ nữ này không bị trầy xước.

"Cảm ơn mày đã đỡ tao, bái bai." 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com