Cá Voi Bơi Giữa Biển Hạ

Chương 13: Xylitol 39%



"Tao không thích, lần đầu đã từ chối lịch sự rồi. Bài tập gửi tao sẽ nhờ Quyên add tao vào, không cần kết bạn đâu Hải Minh ạ."

Nói xong, tôi gục xuống bàn nằm một lát, hướng mặt sang nhìn phản ứng của Minh sẽ ra sao. Cậu ấy quay ngoắt chỗ khác, có vẻ không thích trò đùa vừa rồi, tôi cười "ha" lên một tiếng, cười ngặt nghẽo nghĩ xem nếu Tây Ngọc thay vị trí tôi làm thế thì Hải Minh có phản ứng khác không. Nhìn cậu ấy đứng dậy đi chỗ khác, tôi mới nhận ra mình đùa hơi quá.

"Trôn, trôn Việt Nam, trôn thôi. Nếu hơi quá thì ai am so li nhớ."

Minh không nhìn tôi lại mà đi một mạch đến khu vực vệ sinh, tôi cũng cảm thấy có vẻ như mình cũng hơi quá đáng, trong lòng thắc mắc không biết nên giải quyết vài chuyện hay không. Mặc dù tôi cũng đã đi về hướng cậu ấy.

Tôi đứng đối diện với gương, rửa mặt cho tỉnh táo, gỡ mái tóc buộc cao xõa ra, nhận ra lỗi lầm mình gây ra và hối lỗi đến 10 phút. Lúc ra đến ngoài tôi nhìn thấy người quen thuộc đang dựa tường nhà vệ sinh đeo airpods quen thuộc, tay trái lướt điện thoại, tay phải cầm điếu thuốc đang châm dở.

Lục lại kí ức ở trong lớp vào mấy tuần trước, Uy Khôi quay xuống nói với giọng bí hiểm như sắp kể cho chúng tôi một bí mật động trời.

"Mày biết gì không, thằng Minh lớp mình hồi cấp hai á, nó từng bị phát hiện hút thuốc lá điện tử đó. Sau đó hình như nghỉ hai tuần rồi đi học lại, vụ đấy chỉ có mấy đứa bọn tao biết, giáo viên với ba mẹ không biết, nhưng sau lần đấy chắc lan tới tai mẹ nó rồi."

"Thì sao? Chuyện của người ta kệ người ta, nó có bể phổi hay trắng xóa cái phổi thì cũng có liên quan cái gì đến tao đâu." Tôi thực sự không quan tâm đến mấy chuyện này lắm.

Quá khứ phạm sai lầm rồi sửa chữa thì không sao, chỉ là đôi khi người ở hiện tại nhắc về nó như coi đó là thước đo đánh giá ở hiện tại và tương lai thì có sao.

"Thì nãy tao thấy có mấy nhỏ lớp 10 hút ở căn tin nên tao mới chọc thằng Minh, mà làm như đụng đến bồ mày hay sao mà sồn sồn lên." Khôi vừa dứt lời, tôi đã ném phăng miếng bánh tráng to đùng vào miệng nó tỏ vẻ khôn thì nín miệng lại.

Hút thuốc ở giới trẻ không phải hiếm, có người tìm đến nó chỉ muốn chứng tỏ bản thân, nhưng cũng có người xem nó như liều thuốc an thần và tập trung. Bố tôi hồi trẻ cũng đã hút thuốc rất nhiều, lúc lập gia đình thì bỏ, từ khi người phụ nữ bố yêu thương nhất bỏ đi thì hút lại. Tôi thường không tin mấy lời khuyên sức khỏe từ bên ngoài nói vào, không tin tình yêu sẽ thay đổi "thói xấu" như nhiều người thường nói.

Chỉ cần không phì phèo trước mặt người lớn, nơi công cộng, nhiều phụ nữ và trẻ em, nếu được như thế thì muốn hút bao nhiêu điếu thì tôi không quan tâm, đừng lo chuyện bao đồng là được. Tôi nghĩ rằng Minh sẽ để ngoài tai mấy lời khuyên, nếu để ý, cậu ấy sẽ không lộ ra dáng vẻ bất cần đời khi khói thuốc lởn vởn bên quanh.

"Ê, chỗ này là nơi công cộng, dù là trước nhà vệ sinh cũng đừng có hút thuốc. Còn quà xin lỗi của tao chỉ có viên kẹo singum của Xylitol, không có nhiều đâu nên cầm lấy đi coi như nhận chút lòng thành."

"Mày không bảo tao bỏ thuốc lá đi à?" Minh gỡ điếu thuốc xuống, giọng khàn khàn khàn hỏi tôi.

"Chỉ khi nào mày thực sự muốn bỏ thì mới cai nghiện được. Chứ nếu tao kêu mày bỏ là mày bỏ luôn à?"

"Có thể."

"Vậy bỏ đi, nhìn mày thư sinh mà hút thuốc thấy gớm lắm."

"Ừ, vậy tao bỏ."

Cậu ấy dập điếu thuốc xuống ngay thùng rác bên cạnh, tôi cảm thấy đau đớn thay cho cái thùng rác. Thậm chí Minh còn quăng luôn cả hộp thuốc lá còn đầy vào trong đó, tôi cũng hơi bất ngờ.

"Tao thích mùi khói thuốc, không phải hút thuốc. Còn cái này, dù không cần nhưng tao sẽ nhận." Minh lấy tay chỉnh lại tóc, gỡ airpods bên tai ra, ngón tay thon dài lấy viên kẹo từ tay tôi.

Trong tôi đang ngập tràn vui vẻ, được nói chuyện với người mình thích đúng là hạnh phúc thật.

Trên đường đi về nhà hàng thịt nướng, cả hai chúng tôi đi song song nhau, cơ bản cả hai đều không nói chuyện. Người đi trước, người đi sau, cuối cùng cũng có người lên tiếng trò chuyện.

"An, tao thấy dáng vẻ mày nhìn thằng Hoàng Bảo rất giống lúc tao thích Tây Ngọc. Nên yêu đi, tao thì không được rồi, nhưng ánh mắt Bảo dành cho mày có lẽ khác với Ngọc. "

Minh chưa nói xong câu, mặc dù tôi thật sự ghét việc chen lời người khác khi nói, nhưng tai tôi không cho phép nghe hết câu.

Trong đầu tôi suy nghĩ rất nhiều, thật đáng ghét khi người mình để tâm nói vậy.

"Không phải chuyện của mày, mối quan hệ của tao với Bảo chỉ là người bạn thân với nhau, người ngoài không mượn phải góp lời vào nói cái gì hết, tao với nó biết giới hạn của nhau, nếu vượt qua thì sẽ kết thúc mối quan hệ. Còn nếu mày muốn kể lể mày thích con Ngọc như nào, muốn thành đôi với nó ra sao, không thể làm người yêu hay sao đó, tao không quan tâm, tao không phải người bạn mà mày có thể tâm sự nỗi lòng, tao cũng không muốn làm, việc này tao không muốn nghe ánh mắt cái gì hết."

Nhưng rốt cuộc tôi cũng chẳng dám buông lời trách móc hay nói năng nặng lời, tôi cũng chỉ đau lòng đáp lại lời nói của cậu ta.

"Tao biết rồi."

Tôi quay đầu lại nhìn đối mặt với Minh, dù cơn tức giận chiếm hết cả trí não tôi, lan tới những cảm xúc tiêu cực bộc phát khiến người khác ảnh hưởng, tôi cũng cố gắng kiềm chế lại, thay vào đó cảm xúc đau buồn. Tôi không chắc mình có phải là người biết nói cái gì nên nói hay không, tôi thường để cảm xúc người khác lên trước, nhưng có vẻ lần này bản thân tôi lại đau lòng hơn. Trước đây tôi sẽ nói hết cảm xúc trong đầu mình nghĩ ra, nhưng giờ đây đứng trước người mình thích, câu nói gây tổn thương người khác tôi cũng chẳng dám nói. Dù cậu ấy đáng ghét quá.

"Mày muốn thành đôi với Ngọc à?"

"Không phải."

Lát sau cậu ấy cũng không nói gì thêm nữa, cứ cúi nhìn phía mũi giày không ngước mặt lên. Có vẻ là thật rồi, cậu ấy có lẽ vẫn còn thích Tây Ngọc, và Ngọc có lẽ đang thích Bảo, thế nên mới bảo tôi sớm thành đôi với Bảo. Có chút gì đó... nhoi nhói ở trong tim, mắt cũng hơi rưng rưng và đầu óc cũng dần tê dại.

Cậu ấy có lẽ là người đáng ghét nhất trong cuộc đời mình từng thích.

Tôi rời đi trước cậu ấy, thầm nghĩ giờ có lẽ đã trễ rồi, lúc tôi vào lại cửa hàng đã thấy mọi người khoác vai nhau sắp về, tôi không có mang theo quà tặng, thế nên theo phép lịch sự vẫn nên thanh toán phần của mình, quà tôi sẽ chọn mua kĩ lưỡng và gửi tặng Khuê sau. 

"Mày có say nhiều không An? Hình như nhà mày với thằng Minh trên cùng một đường đúng không? Vậy hai đứa gọi taxi chung về đi, tao tạo điều kiện đấy."

"Thôi, tao còn chạy xe đạp về nữa. Hồi trước để lung tung cái phải nhờ nhân viên tìm giúp cực lắm." Tôi tìm cho mình một lí do hợp lý nhất, mỉm cười rồi chào tạm biệt mọi người.

Hình như Huy đã thấy gì đó khác thường trong lời nói và hành động của tôi. Nó lại gần, níu tôi lại hỏi chuyện.

"Ít khi nào thấy mày như vậy, chắc mày giận thằng Minh chuyện gì à?"

"Không có, mày thấy như vậy à?"

"Mắt mày đỏ hết rồi kìa. Mới khóc à?" Huy lớn tiếng hỏi làm mọi người xung quanh cũng để ý đến tôi, ngại quá nên tôi bèn cúi mặt nhìn dưới chân.

"Nói nhỏ thôi mà."

"Có chuyện gì thì phải nói nha, đừng có giữ một mình rồi mai mốt sinh bệnh tủi thân đó."

Huy nhìn tôi sắp xếp lại đồ vào túi rồi ghé nói như vậy, tôi chợt phì cười và cũng vừa suy nghĩ kĩ những chuyện vừa qua. Giờ tôi cảm thấy mình ngông cuồng hơn là giận dỗi chuyện vừa qua, có lẽ nhiều người nói tôi nhạy cảm quá mức cũng đúng. Bởi lẽ tôi và cậu ấy cũng chẳng là gì của nhau, chỉ là người ta muốn đưa là lời khuyên thật lòng. Dòng suy nghĩ của tôi bỗng đứt đoạn do tiếng chuông reo điện thoại, tôi khi ấy cũng không tỉnh táo mà theo thói quen cũng không để ý người gọi đến là ai mà mở loa ngoài lên nghe.

"An ơi, tao không biết viết cái gì hết mày ơi, nãy giờ chục tờ nháp rồi. Mày ăn xong rồi đúng không, gợi ý cho tao với." Giọng Bảo khàn khàn gọi trong điện thoại, tôi để âm lượng không quá to cũng không quá nhỏ, nhưng chắc chắn Huy đã nghe hết. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com