Cá Voi Bơi Giữa Biển Hạ

Chương 48: Tình thuở xuân sang



Tôi đưa tay chộp lấy chiếc xe đạp gần đó rồi phi thẳng một mạch đến trường. Bởi vì nằm trong đội văn nghệ nên chúng tôi phải đến sớm để tập dợt một lần và tổng duyệt sân khấu, nguyên nhân có lẽ là do đội trưởng của câu lạc bộ khá chu toàn và muốn cho ngày hội xuân hoàn hảo nhất.

Đã rất lâu từ khi tôi không còn trong đội văn nghệ của trường, nói đúng hơn là từ khi mẹ biết tôi giấu mẹ đi sinh hoạt câu lạc bộ ở trường cấp hai. Mỗi khi nhớ đến cơn tức giận khi ấy của mẹ, tôi cũng cảm thấy hơi run người.

Không hẳn là tôi yêu thích hoàn toàn môn nhảy, chỉ là khi bé mỗi khi mẹ cần không gian yên tĩnh nên nhờ bà ngoại trông tôi. Hồi bé ai cũng nói tôi là một con bé ảm đạm, thậm chí còn có chút ủy mị, nhưng chỉ có bà là vuốt ve mái tóc xơ rối của tôi, ôm tôi vào lòng và thủ thỉ rằng "Một ngày nào đó, con sẽ tia sáng trong cuộc đời mình và người khác, bây giờ là trong lòng bà".

Bà khi xưa là một nghệ sĩ múa cổ điển, nên dù đã trôi qua những năm tháng tươi đẹp và rực rỡ ấy, tôi vẫn thấy mắt bà ánh lên tia hạnh phúc mỗi khi nhắc về chuyện ấy. Bà luôn dạy tôi cách nhảy sao cho bản thân mình cảm thấy vui vẻ với nó, có thể vì nó mà thể hiện được con người.

"Đôi lúc câu chuyện mình muốn truyền tải quá khó khăn, vậy hay lấy những gì thân thuộc với mình mà bày tỏ lòng mình cho người khác. Với bà, chắc chắn nó là một điệu nhảy rồi."

Tôi lại vô tình nhớ những chuyện vu vơ khác rồi, chỉ là tôi vẫn muốn nhìn bà nhảy múa một cách hạnh phúc, nhiều thêm chút.

Bỗng một bàn tay khác từ phía sau đặt lên vai tôi rồi nhanh chóng rụt về, tôi cũng hơi giật mình mà quay đầu lại nhìn xem là ai.

"Ờm... anh muốn nói là những bức thư... bức thư ấy em đã đọc chưa?"

Nếu là tôi của ba năm trước, có lẽ câu hỏi nhỏ này của anh cũng có thể làm cho rung động.

"À... em có đọc rồi..."

"Huýt huýt! Nhìn anh Hưng đội trưởng mình đi tình tứ với chị An vậy ta!"

"Chị An ơi, anh Hưng của tụi em thích chị lắm ạ." Tôi có chút giật mình vì không nghĩ mấy đứa nhỏ trong đội lại đi chọc ghẹo hai chúng tôi.

"Phúc, Hùng, khoanh tay vào xin lỗi chị."

Nhìn tụi nhóc này có vẻ nghịch ngợm nhưng khi nghe anh Hưng cao giọng lên quát chúng, tụi ấy cũng đành co rúm lại, tôi cũng không nghĩ rằng anh ấy có thiên bẩm "quát trẻ, trẻ liền nghe lời" như vậy.

"Dạ, tụi em... xin lỗi chị..."

"Ừ giỏi, rồi giờ chạy năm vòng sân trường cho anh!"

"Thôi em chịu, cái trường to đùng vậy mà anh kêu tụi em chạy năm vòng..."

Thằng bé còn chưa kịp nói dứt lời, anh Hưng đã lại gần bên nói thì thầm, lát sau tôi nhìn mà cười thầm trong bụng vì nhìn cả hai đứa ấy bất mãn chạy hồng hộc đến không thở được như vậy.

"À... anh có vài chuyện muốn nói, à không phải chuyện tầm bậy hay mất nhiều thời gian em đâu."

Có vẻ dạo gần đây anh ấy có chút thay đổi tích cực hơn, mái tóc dài mullet đã chuyển thành húi cua, tai chỉ còn vết xỏ khuyên đang sắp lành lại, ngay cả việc tách cả nhóm bạn cũ mà tôi nghe được từ Huyền. Anh ấy không phải bản chất đã xấu, ngược lại cũng khá tốt, chỉ nhiều lúc bốc đồng. 

"Sân sau được không ạ? Em chỉ có 5-10 phút thôi ạ."

Cả hai người chúng tôi đi về hướng sân sau, tôi đi trước, anh ấy đi sau. Ánh Mặt Trời hôm nay có vẻ lên sớm hơn bình thường, bất giác tôi nhìn khi xưa anh Hưng trêu tôi rằng khi nào bóng của tôi dài hơn anh ấy thì chúng mình chia tay.

Bóng của tôi sẽ chẳng bao giờ dài hơn anh ấy, nhưng chúng tôi vẫn không thể như xưa.

Anh Hưng tìm một chỗ bóng râm kéo tôi đứng đối diện anh, cả hai chúng tôi ngại ngùng đến nỗi chẳng ai dám nhìn ai, cảm giác này đối với tôi là khó xử, chỉ mong kết thúc chuyện sớm. Anh ấy nghiêm giọng, lấy một tờ giấy gấp làm tư từ trong túi áo bên ngực trái, cất giọng nói rằng.

"Em có thể nghĩ những chuyện ấy chỉ như không khí, không đáng quan tâm, nhưng những năm tháng ấy thì anh... vẫn muốn lưu giữ lại. Năm ấy anh cảm thấy mình không đủ đáng tin để thổ lộ tình cảm với em, quá nông nổi để có thể bảo vệ em, nên anh nghĩ hay mình để cô bé này được sống yên ổn, vì nhỏ xứng đáng với điều đó. Chị Thu ấy cũng chỉ là anh nhờ giúp để qua mặt em, anh... suy nghĩ ngu quá."

Tôi cũng chẳng biết nói sao, cảm thấy bây giờ anh ấy mới nói còn nghĩa lý gì.

"Còn chuyện ở thủy cung, là anh mới biết tin mình sắp được chuyển trường sang trường em học, nên chia sẻ vui mừng cho nhóm ấy. Tụi nó bày trò lung tung mà anh lại ngu ngốc không nghĩ nhiều, thế nên lại càng khiến anh mất sạch điểm trong mắt em..."

Tôi cũng không để lộ cảm xúc bất ngờ hay tức giận gì, chỉ cảm thấy có chút bất lực trong tình cảnh khó xử như vậy.

Tôi năm mười lăm tuổi, trong đầu chỉ nghĩ về anh ấy. Khi học bồi dưỡng ở dãy khu khối chín thì cố tình đi ngang qua lớp anh, dù rất muốn ngó mắt vào trong lớp nhìn anh nhưng lại ngại quá nên chỉ đâm đầu chạy thẳng.

Tôi năm mười lăm tuổi, cả bóng sân trường phủ đầy bóng râm cũng chỉ muốn đưa mắt tìm hình bóng anh, dù thị lực có 5/10 cũng cố nheo mắt tìm cho được.

Tôi năm mười lăm tuổi, cả cuốn sổ nhỏ màu hồng đều chỉ là nhật kí ghi lại về tôi với anh, hôm nào không có chuyện gì xảy ra thì trang ấy chỉ ghi mỗi họ tên anh, nhiều đến mức mà tôi còn lầm tưởng rằng đã ghi tên anh vào tim mình.

Tôi năm mười bảy tôi, không nghĩ rằng năm mười lăm lại thích một người như anh nhiều đến vậy. Có chút buồn cười.

Trong bóng râm buổi sớm hôm ấy, tôi nhìn trên mặt đất in bóng một người cúi đầu xin lỗi, một người đưa tay tỏ vẻ không sao, nói rằng chuyện đã qua và không muốn nhắc lại.

Hai ánh mắt năm ấy từng nhìn nhau không rời, bây giờ lại có một đôi mắt đã quay đi không muốn nhìn lại xem đôi mắt còn lại như thế nào.

Tôi đi được khúc mới sực nhớ chuyện mình cần nói là gì.

"Những người bạn nhờ anh đưa quà tặng em, bảo với họ rằng em đã tha lỗi rồi nhé! Nói với họ rằng hãy cố gắng yêu thương mình và hạnh phúc nhé, hãy mạnh mẽ đứng lên bảo vệ bản thân nhé!"

Có lẽ sẽ có người nói tôi ngu ngốc khi tha lỗi cho họ dễ dàng khi họ đã làm những gì kinh khủng như vậy, nhưng tôi không muốn ai cũng phải gặp những chuyện không hay ấy. Họ đã có thái độ biết lỗi, tôi cũng chẳng muốn quá bận tâm đến cuộc sống người khác, hiện tại tôi quý trọng cuộc sống của bản thân hơn, vậy thì cho họ cơ hội để sửa sai cũng đâu phải là chuyện gì ngốc nghếch.

Thời gian cả buổi sáng như đã vắt kiệt năng lượng của tôi, nhận thấy thời gian tổ chức hội xuân vẫn còn lâu nên tôi định tạt qua thư viện đọc vài cuốn sách mới. Như thường lệ, tôi chọn một góc nhỏ trong thư viện, chân gỡ giày ra mà vắt gọn lên ghế và bó lại, tay lật dở từng trang trong cuốn "Tuổi thơ dữ dội" mà dần dần khóc nấc lên đến mức không để ý có ai đến ngồi đối diện.

"Sao lại khóc rồi? Mít ướt."

"Quay mặt đi chỗ khác đi, mặt tao giờ xấu lắm." Tôi ngại quá liền giơ sách ngang tầm mặt che khuôn mặt đi.

"Xấu với mày là như thế này à?" Cậu ấy nằm dài ra bàn, giọng dịu dàng hỏi tôi.

"Ừ, không nhìn được thì đi ra chỗ khác kiếm ai khác!"

"Không dám, sợ mày buồn. Vãi, nói đến thế mà vẫn khóc tiếp à, cần bố đi mua matcha latte không?"

Dù đã đến đoạn vắt hết nước mắt của độc giả, tôi cũng đành phì cười trước lời nói vô tri từ cậu ấy. Minh chạy sang chỗ tôi, tựa cái đầu hắn lên đầu tôi rồi ngó xem tôi đọc gì, tôi cứ nghĩ hắn sẽ chán rồi bỏ đi nhưng Minh cứ đứng đó, còn dùng tay chải tóc giúp tôi.

"Tao thắt tóc cho mày được không? Hôm qua tao được con bé Ninh với bạn nó chỉ tao rồi, chắc sẽ đẹp đấy."

Tôi chỉ sợ khi cậu ấy càng cột tóc gọn lên sẽ thấy vành tai và gáy đang nóng bừng của tôi, sợ hắn đứng quá gần sẽ nghe nhịp tim tôi đập liên hoàn. Không phủ nhận nguyên do chuyện này từ cậu ấy, nhưng bị hung thủ phát hiện như thế này cũng khá ngại ngùng. Nhưng... tôi vẫn muốn ở gần cậu ấy.

"... Ừ, làm đi."

Tay cậu ấy thắt tóc cho tôi còn lóng ngóng hơn tối hôm qua, mỗi khi cậu ấy lấy từng lọn tóc để thắt xương cá, tôi lại giật mình mỗi khi cậu ta vô tình chạm vào tai.

"Hơi... nhột. Dừng lại đi..."

"Chỉ cần mày nói hơi ngại là được mà." Minh bỗng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu tôi, tay mân mê những lọn tóc mái đang rơi ra của tôi.

Ngại chết mất, thằng khốn này.

Sau khi hắn ta thắt đến phần tóc cuối cùng, tôi tưởng rằng mình sắp thoát khỏi bầu không khí ngượng ngùng này thì Minh nói.

"Xấu quá, để tao thắt lại cho."

Cứ như thế hơn năm lần, tôi càng mất kiên nhẫn, đến khi không chịu nổi cảnh mình phải chịu khuất phục trước tên hung thần ác ma này, tôi mới vùng lên.

"Bao giờ mày đi du học?"

Động tác trên tay Minh đột ngột ngừng lại, không cần phải quay đầu lại tôi vẫn biết khuôn mặt của cậu ấy đang lúng túng, có chút khó xử.

"Sắp đến giờ tổng duyệt sân khấu rồi kìa, đi thôi."

"Mày đi du học ở đâu? Bao giờ đi? Đã nói với tất cả bạn bè, gia đình chưa? Có thế mà cũng phải cố giấu tao à?"

Giọng nói tôi càng lên cao không kiểm soát, trong không gian yên ắng của thư viện, tôi có thể nghe những lời nói ấy sau khi thốt ra đã quay lại đâm vào tim tôi đau như thế nào. Nước mắt lại lần nữa lăn dài trên má, lần này không phải vì xúc động vì một chi tiết sâu lắng gây thổn thức, mà là cảm xúc thất vọng với một người nghĩ rằng rất thương mình.

Đến khi Hải Minh xoay hai bả vai tôi quay về phía cậu ấy, tôi mới nhận ra Minh còn khóc lớn hơn tôi. Mái tóc dài chấm qua mắt cậu, nước mắt lăn dài ướt bên má hồng cậu, cả vệt nắng cũng lăn qua khuôn mặt đẹp trai khiến tôi thấy mình giống kẻ phạm tội hơn.

Cái thằng này đẹp trai quá, có giận cũng không giận nổi.

Nhìn hắn ta còn khóc lớn hơn cả cháu gái nhà tôi, tôi cũng hết cách mà kéo lại ôm chầm rồi vỗ vỗ sau lưng cho thằng nhóc này dịu lại.

"Xin lỗi mày, xin lỗi... Tao xin lỗi... Chỉ vì việc du học của tao mà để mày khóc liên tiếp tối qua đến hôm nay rồi." Hắn ta vừa nói vừa vòng cánh tay to khỏe qua eo tôi, thậm chí còn để khuôn mặt nước mắt ngắn dài tựa lên vai tôi.

"Mày còn khóc nhiều hơn tao đấy? Sao lại không kể cho tao chuyện này mà... mà phải để mẹ tao nói tao mới biết... Thằng chó."

"Sợ... sợ mày biết rồi bỏ tao. Xin lỗi mà..."

"Chắc chuyện mày giỏi nhất trên cuộc đời này là mấy môn tự nhiên thôi." Tôi véo má cái thằng nhóc mít ướt này, nhưng lỡ véo mạnh quá nên phải đành thơm má một cái để tạ lỗi.

"... Một cái nữa đi."

"..."

"Thơm ngay môi đi rồi kể.

"... Alo anh Hưng à, em sắp chia tay thằng bồ em rồi nên mình yêu nhau lại anh nhé."

Đến khi quay lại lớp và tổng duyệt các tiết mục trên sân khấu đã gần 8 giờ, Hải Minh vẫn chưa hết giận tôi, vẻ mặt ủ dột đến mức bạn diễn cùng phải lo lắng sợ hãi. Bấy giờ tôi mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, lại cảm thấy mình đùa hơi quá trớn, mặc dù tên hung thần kia giỡn cũng không phải dạng vừa. Giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao vị trí người giận lúc đầu lại chuyển từ tôi sang cậu ấy.

Nhìn bóng dáng cậu nhiệt huyết biểu diễn trên sân khấu, tôi không nghĩ nhiều mà chạy một mạch xuống căn tin mua một chai nước suối. Đến khi quay lại đã không thấy cậu ấy đâu, định xoay người đi lại thấy có đôi nam nữ đang đứng nói chuyện dưới tán cây.

"Anh đang thích ai à?"

"Em là ai nhỉ?"

"Khi nãy em còn là bạn diễn của anh mà, em là Nam Phương. Anh cố tình không nhớ ra em là ai à?"

"Đến tên em, anh còn không biết thì tại sao phải kể mấy chuyện này." Hải Minh đáp lại, đã lâu rồi tôi vẫn chưa thấy một Hải Minh ngông nghênh như lúc trước, khi tôi vẫn còn đơn phương cậu ấy.

Tôi ngắm nhìn Nam Phương tò mò xem phản ứng bây giờ em như thế nào, cô bé có làn da trắng hồng xinh xắn, mái tóc dài xoăn lơi ôm góc mặt khiến khuôn mặt em còn nhỏ hơn, thật sự rất đáng yêu. Nhưng con bé hay có tính xấu, lúc trước tôi đã từng bị nhỏ chơi một vố khá đau.

"Thế anh thích cái bà Hạ An à?"

Nói thật, tôi cũng muốn nghe lén xem thử cậu ấy trả lời như thế nào, cũng sợ rằng mình sẽ buồn khi nghe cậu nói không thích, mặc dù tôi đã nói rằng không nên công khai. Ngay khi chưa kịp sắp xếp xong những ý nghĩ trong đầu, bên tai tôi đã vang lên câu nói của cậu ấy.

"... Không biết."

Mặc dù tôi có cận gần ba độ nhưng giờ phút này, tôi thấy rõ ràng tai và má Hải Minh đỏ ửng lên, giọng nói thì như con nít bị tra khảo còn điệu bộ đưa tay lên gãi đầu. Tôi dù có ngốc đến đâu cũng biết thằng nhóc đang rơi vào lưới tình, bỗng dưng tôi có chút lâng lâng trong lòng.

Cậu ấy nói xong, liền dứt khoát từ chối mà không để tâm xung quanh cô bé có nhiều bạn bè xung quanh, nhìn bóng dáng chàng trai xoay lưng lại định rời đi nhưng lại bị cô gái phía sau níu cổ tay lại, khuôn mặt cũng đang ươn ướt như sắp khóc.

"Sốc vậy! Vậy là người yêu ông Minh là bà An hả? Ê nhìn bình thường là không có để ý một cái hint nào hết."

"Do mày mù á."

"Chắc nhỏ Nam Phương này sắp kinh doanh mặt hàng mặt nạ chống nhục á mày. Chứ có ai bình thường mà đạt đến cảnh giới mà không biết quê đâu."

Nghe xung quanh cũng bàn tán rôm rả xôn xao, tôi thấy con bé có vẻ tức giận, cũng có sự buồn lòng thể hiện qua khuôn mặt. Khoảnh khắc cô gái ấy níu tay chàng trai dưới tán cây tình yêu nổi tiếng của trường, tôi thấy tim mình cũng rơi một nhịp.

"Anh Minh! Anh không thể thích em một chút sao? Rõ ràng là em thích anh trước khi bà An tiếp cận anh mà."

Tôi không biết chàng trai kia có chút gì rung động không, nhưng tôi đã dần mủi lòng rồi, chỉ tiếc tôi không phải là nam chính được tỏ tình. Vậy nên tôi cũng mong ngóng coi thử tình tiết tiếp theo sẽ như thế nào.

"Anh có bạn là bác sĩ tư vấn bệnh nhân tâm thần nổi tiếng lắm, nếu nặng quá có thể nhờ anh liên hệ."

Nói thật, nếu tôi là con bé Nam Phương kia chắc những năm tháng sau tại trường cấp ba này sẽ sống hướng nội. Còn nếu tôi là bạn gái anh chàng kia thì giờ có vẻ đang vui sướng, hai chân nhảy cẫng lên tận trời xanh, chỉ là tôi mới nhận ra không có chữ "nếu".

Đúng lúc Hải Minh đi ngang qua bắt gặp hình ảnh tôi đang lên tận chín tận mây, bốn mắt nhìn nhau xong lại ngại ngùng cười khì khì như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Thấy rồi à?"

"Chưa... à thì... thấy một chút... không nhiều đâu."

Minh nhìn xuống cánh tay tôi đang cầm chai nước suối mát lạnh, ánh mắt cún con như đang dò hỏi khiến tôi không thể tránh né.

"Ừ... muốn uống thì uống, không uống thì... cũng đừng cho ai khác."

"Chắc mày muốn tao thơm mày nên mới nói vậy à."

Hôm nay là ngày hội xuân của trường nên sân trường tụ tập khá đông học sinh, thậm chí là học sinh trường khác tham dự. Có vẻ như tên quỷ quái này nói chuyện lung tung ở nơi đông người này đã thu hút vài người quay lại nhìn.

"Đi... chỗ khác đi."

Chúng tôi kéo nhau ngay qua khu vực cầu thang lên tầng thượng vì nơi này thường u ám và ít học sinh đi ngang qua. Tôi còn chưa kịp ngồi lên bậc thang, tên bạo chúa này đã nói câu gây choáng váng.

"Kiếm chỗ thanh vắng này cho thơm tao dễ à? Yêu thế nhóc."

"... Điên à?"

Sau khi nói xong, hai đứa lại rơi vào khoảng lặng. Có vẻ cả hai đứa chúng tôi vừa mới nhớ lại sáng nay khóc bù lu bù loa như hai đứa trẻ.

"Nè chó An/Nè chó Minh." Cả hai đồng thanh nói.

"Thôi mày nói trước đi." Và cũng đồng thanh đáp lại.

Tôi ngại ngùng ngước mắt lên nhìn Minh, nhìn dáng vẻ cậu ấy ngại ngùng tự đưa tay lên xoa đầu mình, tôi thấy cũng có gì đó khá đáng yêu. Vì không kiềm lòng lại được, tôi lại ngồi gần cậu ấy rồi xoay lưng ngồi trong lòng cậu. Lát sau, Minh mới dụi mặt vào vai tôi, cảm giác khuôn mặt cậu rất nóng tưởng như đã bốc hỏa. Ngón tay chậm rãi thắt lại từng bím tóc cho tôi, vừa ngọt ngào vừa buồn cười. Tôi cũng vừa vỡ lẽ ra một chuyện.

Năm ấy đã từng có người em thích như thế, sợ rằng sau này không tìm được người thương mình như vậy.

Đến cuối cùng, Hải Minh mới mở lời kể về chuyện đi du học. Nhìn Minh có vẻ hơi bối rối vì không biết bắt đầu từ đâu, tôi mới dụi mặt mình vào lòng bàn tay thô ráp của cậu, dựa hơi ấm mà an ủi cậu. Hình như cậu ấy đã bình ổn lại tâm trạng, dựa đầu và vai tôi rồi thì thầm.

"Chỉ là bố mẹ tao muốn tao qua bên đó sớm để có thể học xong sớm chương trình cấp ba bên đấy rồi học lên đại học, bố tao muốn tao theo bác sĩ, thật ra tao..."

"Thật ra mày cũng muốn làm bác sĩ đúng không? Tao thấy ngoài vật lý ra tao còn thấy mày yêu thích môn sinh hơn."

"... Nhưng tao sợ nếu nói ra chuyện đi du học rồi yêu xa cách nửa vòng Trái Đất, tao không biết phải nói sao với mày. Vậy nên khi nghe mày chia tay do cô Xuân bảo tao đi du học, tao nghĩ là mày tính bỏ tao đi thật rồi. Nhưng nếu vì tao chưa kịp nói chuyện này với mày nên mày mới như thế, thì cho tao xin lỗi, với đừng nói câu chia tay lần nào nữa..."

Tôi trở người ngồi đối diện với Minh thì nhận thấy mắt cậu sắp đổ mồ hôi lần nữa, tôi liền ngăn chặn nó lại bằng cách đặt một nụ hôn lên khóe mắt, trong đầu có cảm giác không thực "Không ngờ cũng có một ngày mình có thể được cậu ấy thích lại, may mắn thật."

"Tao biết rồi, tao không ghét chuyện mày đi du học, tao chỉ hơi không vui khi mày không kể tao nghe chuyện này. Khi tao nói chia tay, tao cũng rất buồn và đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời. Tao xin lỗi, xin lỗi, tha lỗi cho An nhé!"

Chúng tôi ôm chầm lấy nhau, cảm giác như cảm xúc tiêu cực hay căng thẳng đã tiêu tan, thay vào đó là sự hạnh phúc không thể diễn tả được. Đến khi hai đôi mắt chạm nhau ở cự ly gần sạt, tôi mới xấu hổ nhảy dựng sang chỗ khác.

"Không được à?"

"... Ngại lắm."

"Vậy nhìn vào mắt tao thôi."

Tôi cũng nghe lời hắn mà bò từ từ sang, ngồi chớp mắt với Minh, tôi mới biết hành động này đều có mục đích rõ ràng. Hôm nay cậu ấy càng dễ thương, đôi mắt như cún con đầy dịu dàng nhìn tôi say đắm, và quanh chóp mũi tôi cũng thoang thoảng mùi hương quen thuộc của cậu ấy khiến tôi nhũn hết cả người.

"Không ngờ tao yêu được người giỏi như mày." Tôi xoa xoa má cậu ấy, nhỏ giọng khen.

"Không ngờ tao yêu được người tuyệt vời như mày." Minh cũng đáp lại, môi hắn hôn tóc tôi.

"Tao tuyệt vời gì chứ?" 

"Là Hạ An đã là tuyệt rồi."

 Chúng tôi bám lấy nhau hồi lâu, mỗi đứa cứ hỏi nhau những câu ngọt ngào rồi đáp lại đầy ân cần, động tác cũng dần thân mật. Đến khi Hải Minh sắp đặt môi cậu ấy sát mặt tôi thì bỗng.

"Hải Minh của mẹ lớn rồi, Hải! Móc điện thoại ra." Thiên nói lớn khiến cả hai chúng tôi giật mình.

"Minh ơi, "bận đi mua nước cho cả đám" đây hả?"

Cả đám bạn Minh đứng cách đó hai, ba bậc thang cứ liên tục chụp ảnh rồi trêu chọc không ngừng, khiến tôi xấu hổ mà hết cách chỉ đành rúc vào người cậu ấy. Tôi quay sang thấy hắn ta cũng không đỡ hơn tôi là mấy, tai và má đỏ lửng hết lên, tay thì nhanh chóng đưa cho tôi áo khoác để có thể trốn.

"Thích chụp thì chụp tao, đừng có chụp... bạn này."

Đến cuối cùng khi ra khỏi sân thượng và bước vào sân trường, xung quanh tôi là đám bạn của Minh nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy kì lạ, tôi cũng chỉ cười trừ rồi cùng họ tham dự tiếp buổi hội xuân và định tìm kiếm những đứa bạn của mình. Đột nhiên Minh lại gần tôi, bàn tay đang vuốt đuôi tóc đã thắt của tôi bỗng cúi người xuống và thì thầm nhỏ vào tai.

"Đi chậm thôi, tao muốn thơm mày."

Chỉ như thế, trái tim tôi đã đủ đập liên hồi, mạch máu đến các cơ quan chảy không ngừng. Nếu ngày nào cũng như vậy, trái tim tôi sẽ dần kiệt sức vì cậu ấy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com