"An ơi, cậu làm được bài 5 chưa? Uả mà sao nhìn người không có sức sống thế. Để mình đoán nha, thất tình? Ngán học? Gia đình hay bạn bè?" Quyên cứ lay người tôi dậy, đúng thật là nhìn tôi chẳng khác gì người mất hồn.
Quyên thấy tôi không nói gì, lại càng tìm thêm chủ đề mới để khôi phục kĩ năng giao tiếp hiện giờ của tôi.
"À mà cậu biết gì chưa, tớ biết lí do tại sao học trò cưng của thầy Long chỉ học vào ca sáu rưỡi đến tám giờ hơn mỗi thứ 4 rồi!"
"Tại sao?" Mặc dù bây giờ không muốn nghe chuyện của hắn ta nữa, nhưng trong tôi vẫn cảm thấy tò mò, chắc là phản ứng của con dân khi nghe nam chính "tàn bạo, xứng đáng không về với nữ chính" có chuyện hot.
"Cậu biết Tây Ngọc đúng không, do là chỉ thứ 2 Tây Ngọc học nên Hải Minh cũng học ca đấy luôn. Còn thứ 4 là Tây Ngọc bận việc nên Hải Minh cũng chuyển sang ca này. Ghê thật ha, ngưỡng mộ chuyện tình trai xinh gái đẹp thật đấy!"
"Quyên, An, lên bảng làm bài 5, bài 6." Vẫn là lời nói ngọt ngào từ ác quỷ Long thiện lành, luôn đem đến cho chúng tôi những bất ngờ thú vị không ai ngờ tới.
So với lời mời lên bảng giải đề của ác nhân Long thì mấy cú đấm như lông tơ về chuyện tình Hải Minh - Tây Ngọc cũng chẳng là gì với tôi. Có lẽ là do tâm lí người đọc cảm thấy tình tiết của bộ thanh xuân này diễn ra nhanh chóng khiến tôi muốn trụy tim, bất ngờ lên xuống.
Dù có thế nào thì tôi cũng mong bản thân có thể làm cho thật nhanh bài tập để chui xuống chỗ ngồi an phận làm bài tập tiếp. Lúc đã giải xong, tôi chưa kịp bình ổn tim đã nhận về một mảnh giấy quăng vào người, nội dung sau có thể gây ức chế, cụ thể như thế này:
"Làm sai nữa kìa pé ơi, sao có một lỗi sai hoài vậy >3<"
Kí hiệu này quen nhỉ, thêm cách giải thường xuyên sai cũng quen nốt, cả chữ "pé" sai phiên âm tiếng Việt này có vẻ gặp rồi thì phải. Nhưng tôi không để ý nó nhiều mà vội vàng nhìn lại bài rồi thấy ngay lỗi sai bự tổ chảng. Nhân lúc thầy Long đi ra ngoài làm gì đó, tôi phi ngay lên bảng nhanh chóng sửa lại bài rồi chui xuống hàng ghế cuối ngồi, tay run run lấy điện thoại ra chụp lại mảnh giấy làm bằng chứng, tôi lại càng lo sợ bản thân đã bị lộ danh tính bí mật, bí mật này mà bị tung cho cả trường biết thì coi như tôi sống ẩn dật từ nay về sau
Kể từ buổi tối đáng sợ ấy, ngày nào mắt tôi cũng dán vào Hải Minh, nơm nớp sợ hãi bí mật thầm kín sẽ bị tuồn ra. Sau khi thi học kì kết thúc, lớp tôi lại có nhiều đứa tham gia hoạt động để dự thi câu lạc bộ, do đó cũng nhiều tiết trống.
Tôi thoải mái dựa vào tường, duỗi người ra để lấy cuốn sách yêu thích mang theo. Làn gió mát mùa xuân nhẹ nhàng thoảng qua, nắng ấm dịu nhẹ chiếu xuống từng trang sách thơm ngào mùi mực, mùi giấy, kể cả những hương thơm của nội dung đầy tính nhân văn thể hiện qua con chữ. Chìm đắm vào xúc cảm tuyệt vời ấy, tôi cũng chẳng hay thế giới thực như nào.
"An, đọc gì đấy?" Minh hỏi làm tôi tỉnh cả người lại, mới nhớ ra cần hiện hồn về thế giới thực.
"A, là Bố Con Cá Gai." Tôi luống cuống không biết làm sao, khi bị gọi bất ngờ như vậy cũng khiến tôi rơi vào trạng thái lo lắng tột độ.
"À..."
Tôi biết rõ Hải Minh sẽ không bao giờ mượn đọc cuốn sách thể loại như thế này, tôi vẫn mong không có lời đề nghị mượn sách khi chính tôi còn chưa đọc nó xong. Minh về lại chỗ ngồi, vắt chéo ngang chân lên, lưng dựa tường mà lật sách ra đọc. Là sách "Phác Họa Chân Dung Kẻ Phạm Tội" của Diệp Hồng Vũ, sách rất hay, phân tích tâm lí tội phạm khá chi tiết, đi từ những nghi phạm một, chỉ là nếu tôi ở những năm trước chắc chắn sẽ đọc đi đọc lại cuốn ấy hằng ngày.
Tôi cũng biết rõ mình sẽ chẳng thể nào rời mắt khỏi khung cảnh đó, sách khá hay khiến cho tôi cuốn vào, kể cả người cũng thế.
"An! An! Mày làm gì mà ngẩn người ra thế?" Hóa ra nãy giờ cả nhóm chúng tôi đều ngồi xung quanh nhau để kể chuyện, Huy nó gọi tôi mãi mới tỉnh ra.
"À, do tao mỏi mắt nên mới mắt ra xa cho đỡ mỏi, mà nãy nhìn lâu quá nên mất tập trung."
"Mà tao nhìn cảnh mày dựa bên cửa sổ đọc sách đẹp thật, cứ thơ thơ kiểu gì, nhìn mày như nữ chính ngôn tình."
"Tôi không chấp nhận kiểu giỡn như vậy, mong chị thông cảm cho." Tôi cảm thấy sến rện trước lời khen của chị đẹp Huyền bấy bì.
"Tao nhớ hồi cấp 2 con An da nó đen lắm, người thì chỉ có một khúc. Có người đùa bảo là An là nó xấu nhất trong cả đám bạn xấu." Hoàng Bảo đi ngang qua lớp tôi liền cất tiếng trả lời. Bốn năm cấp 2 tôi học cùng với nó, tuy mỏ hơi hỗn nhưng tâm lành, nhiều lần Hoàng giúp tôi tránh khỏi bọn xấu tính.
"Nào, cha mẹ sinh ra chiếc miệng bé bé xinh xinh mà lại đi đùa giỡn, chê bai người ta à. Tao không cần biết là ai, nhưng ai mà nói thế chắc chắn là ông Trời sai lầm khi cho nó đầu thai lại rồi!" Quỳnh la lớn, làm kinh động cả lớp, kể cả bên ngoài.
"Quỳnh ơi, mày nhỏ giọng xuống đi. Thích anh đứng lên bảo vệ em nhưng mà như này ngại quá..."
"Tại thằng Bảo nó ảo tưởng là bạn thân mày nên nó mới nói mất dạy như thế. Mày cũng nên chuẩn bị mấy bài quyền để ứng phó với nó đi."
"Thằng Bảo nhìn vậy chứ nó tốt lắm." Tôi nhéo má Quỳnh, nhỏ giọng khuyên bảo như người yêu nói với nhau.
"An, ra ngoài này một tí!" Bảo gọi tôi ra ngoài, nói xong Bảo quay mặt đi, bỗng tôi cũng cảm thấy bối rối vì ít khi nào nó sang tận lớp rồi gọi ra ngoài nói chuyện như vậy.
Tôi vừa mới bước ra khỏi lớp, Hoàng Bảo nhanh tay kéo tay tôi sang tuốt tận hành lang khối 10. Bình thường chẳng ai đi ngang qua chỗ này vì đang tu sửa sắp xong, nếu có thì chắc cũng là những cặp đôi tìm sự riêng tư, nghĩ tới đây tôi có chút khó hiểu nhìn Bảo. Đứng bên lan can, gió thổi làm cho tóc Bảo rối xù lên, mặt nó hôm nay nhìn có vẻ đỏ hơn mọi khi, ánh mắt nó thì ngó nghiêng xung quanh.
"Mày gọi ra đây làm cái gì?"
"Gọi ra nói... chút chuyện."
Từ lúc đi học với nhau, da Bảo thuộc hàng con trai trắng hồng thư sinh thường lọt top mẫu bạn trai mà các cô nàng yêu thích, tôi với nó thì ba mẹ nhà gần nhau nên cũng chơi thân. Một đứa con trai da trắng chơi cùng một đứa con gái da ngăm, có lẽ đó là cái câu tôi thường được nghe nhiều nhất, nghĩ tới đây tôi lại cảm thấy buồn cười.
"Mày cười cái gì?" Bảo giật tay đang để lên miệng cười của tôi, kéo mạnh về phía nó. Càng lúc tôi càng thấy mặt nó chẳng khác nào quả cà chua chín.
"Tại tao mắc cười cái vẻ mặt như trái cà chua của mày đấy! Sao, tiểu thư cành vàng lá ngọc gọi tôi ra đây làm gì?" Tôi nhìn chằm chằm Bảo, mắt đối mắt mà nó cứ quay sang chỗ khác. Nhìn nó đổi hướng nhìn, tôi cũng quay đầu về phía đó.
Nó nói lí nhí trong miệng, nhưng ở chỗ này khá im lặng nên tôi vẫn có thể nghe nó nói gì.