Hôm nay Hứa Tịch Ngôn về nước
Bạn có biết cảm giác yêu thầm một người là như thế nào không?
Là bóng lưng.
Rất nhiều bóng lưng.
*****
Giữa mùa đông phương Nam vẫn có thể thấy được sắc xanh, khu dân cư theo phong cách châu Âu treo đầy lồng đèn đỏ kiểu Trung Quốc.
Văn Nhiễm đứng ở khu vực lễ tân để đăng ký, xuất trình thẻ làm việc của mình. Trên đó ghi:
「Studio Nốt Móc Đơn 🎶, chuyên viên hiệu chỉnh dương cầm, Văn Nhiễm」
Sau khi thuận lợi vào cửa, nàng đi theo địa chỉ đã gửi trước đó trong điện thoại và lên thang máy.
Người ra mở cửa là một bà cô tóc xoăn, bà nhìn người phụ nữ trẻ trước mặt một lượt: áo len dày màu xanh dương nhạt, một chiếc áo khoác ngắn mỏng màu xanh dương phủ sương mù, mái tóc hơi ánh lên màu nâu hạt dẻ, mềm mại buông xoã trên vai.
Dáng người rất mảnh mai, xương tay mỏng manh lộ ra sắc nét nơi cổ tay đang cầm hộp công cụ, trên khuôn mặt nàng là vẻ điềm tĩnh.
Văn Nhiễm từ ánh mắt của bà cô tóc xoăn đọc ra được: Trẻ như vậy, liệu có làm được không đây?
Nàng không nói gì, mang giày bảo hộ dùng một lần, đeo hộp công cụ và bước vào nhà.
Bà cô tóc xoăn chỉ vào một chiếc dương cầm hiệu Behringer, ra hiệu cho Văn Nhiễm tiến lại gần. Bà quay lại nhìn vào cô gái tuổi teen đang cúi đầu: "Đã chi nhiều tiền cho con học dương cầm như vậy, con thử nói xem con đã học thế nào? Mẹ thấy nếu con không muốn học, thì đừng học nữa."
Bà không hề bận tâm đến việc còn có người ngoài là Văn Nhiễm ở đây.
Văn Nhiễm đặt hộp công cụ xuống, trước tiên dùng âm thoa để xác định âm cao cần thiết cho cây đàn, sau đó chỉnh lại nhóm âm cơ bản, rồi thực hiện cân bằng âm.
Quá trình này nàng đã làm rất thành thạo, việc hiệu chỉnh dương cầm đơn giản mất khoảng một tiếng, bà cô tóc xoăn vẫn liên tục la mắng con gái suốt một tiếng.
Đến khi kiểm tra và chỉnh lại lần cuối, thói quen của Văn Nhiễm là chơi một đoạn ngắn.
Bà cô tóc xoăn lần đầu tiên nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, nói với con gái: "Xem con học được cái gì, một người hiệu chỉnh âm thanh còn chơi giỏi hơn con nhiều!"
Văn Nhiễm cúi nhìn các phím đen trắng, lông mi hơi rung lên.
Điều này có hơi oan ức cho cô gái.
Suy cho cùng khi Văn Nhiễm mới mười mấy tuổi, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng từ ngữ để xác định danh tính nghề nghiệp của mình trong tương lai sẽ là "chuyên viên hiệu chỉnh".
Sau khi chào bà cô tóc xoăn và con gái, Văn Nhiễm mang hộp công cụ ra khỏi khu dân cư. Nàng nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp Hề Lộ: "Nhiễm Nhiễm, bên đó xong chưa?"
"Ừ, mình vừa ra."
"Cậu đã ăn trưa chưa?"
"Chưa."
"Vậy mua một phần KFC về đi, mình đợi cậu ăn cùng! Mình có pha cà phê phin cho cậu đấy. À đúng rồi, nhớ xem có phiếu giảm giá không nhé."
Văn Nhiễm cười đáp: "Được."
Trên đường đến KFC, trời bắt đầu mưa. Văn Nhiễm có thói quen mang theo ô, nàng lấy một chiếc ô gấp từ túi rồi mở ra, cũng là màu lam nhạt.
Mùa đông phương Nam là như vậy, nếu có thể vắt như một tấm khăn, chắc sẽ vắt ra được nhiều nước.
Vừa vào KFC, nàng lập tức cảm nhận được luồng không khí nóng trong cửa hàng, hòa quyện với mùi gà rán và khoai tây chiên. Văn Nhiễm gọi hai phần, rồi mang lên tàu điện ngầm.
Sau khi đổi hai tuyến xe, đi bộ thêm một đoạn dài, mới về đến khu Văn Hóa Sáng Tạo nơi "Studio Nốt Móc Đơn" tọa lạc.
Chủ sở hữu studio là người khởi nghiệp trẻ, nhiệt huyết có thừa, nhưng lại thiếu vốn. Khu Văn Hóa Sáng Tạo này đã xây dựng được vài năm, phát triển không tốt, xung quanh vẫn thiếu các dịch vụ tiện ích. Nơi này hoang vu đến nỗi đặt thức ăn online cũng khó.
Ưu điểm là tiền thuê rẻ. Viết địa chỉ lên mạng - Khu Văn Hóa Sáng Tạo, cũng không mất đi độ lãng mạn và tính nghệ thuật.
Ngoài ra còn có diện tích lớn, dương cầm và nhạc cụ đều có thể bố trí.
Con đường lát đá cuội tròn ngày thường mang lại cảm giác thanh lịch, lúc này đã đọng thành những vũng nước. Văn Nhiễm tiến lên hai ba bước để vượt qua, nhảy lên tảng đá chào mừng màu xám trước cửa studio.
Hề Lộ đã nghe thấy tiếng bước chân nàng, ra đón: "Cuối cùng cậu cũng về."
Cà phê pha phin đã sẵn sàng, hai người ngồi trong phòng trà, lấy hộp gà rán còn ấm ra, tay bắt đầu dính đầy dầu mỡ, nhưng thật thơm ngon.
Hề Lộ thở dài: "Thật tiếc hôm nay không phải là Thứ Năm Điên Cuồng! Dùng phiếu giảm giá vẫn đắt."
Họ cần tiết kiệm từng chút một, nhu cầu dành cho chuyên viên hiệu chỉnh âm thanh của dương cầm thực sự không cao. Đặc biệt khi họ vừa ra trường mới được vài năm, trong một studio khởi nghiệp, lại càng khó khăn.
Ăn gần hết gà rán, Hề Lộ vừa ăn khoai tây chiên vừa xem điện thoại, lại kêu lên: "Ê, cậu có biết hôm nay Hứa Tịch Ngôn trở về Trung Quốc không?"
Văn Nhiễm nhìn vào vòng tròn in đậm trên túi giấy màu da bò do sốt cà chua tạo ra: "Không biết."
"Không thể nào." Hề Lộ trêu nàng: "Cậu có phải là người hiện đại không đó?"
Đúng thật. Rốt cuộc với những người hiện đại thường xuyên cầm điện thoại, ai lại không biết tin tức của Hứa Tịch Ngôn chứ.
Ngay cả việc cô quay về Trung Quốc hôm nay, không cần mua bảng xếp hạng, đã trực tiếp leo lên top đầu tìm kiếm nóng, theo sau là chữ "bùng nổ" đỏ rực.
Hứa Tịch Ngôn, nữ, hai mươi tám tuổi. Phần giới thiệu này có hơi thừa thãi, cả nước ai mà không biết tên Hứa Tịch Ngôn. Dù lĩnh vực dương cầm cổ điển là nơi các nhạc sĩ Âu Mỹ chiếm ưu thế, cô lại là người đầu tiên giành giải thưởng "Chopin" danh giá nhất trong hai năm liên tiếp.
Thực lực chỉ là một phần, cô nổi tiếng đến mức này, còn có một lý do trực tiếp hơn, đó là ngoại hình của cô.
Có lẽ không ai trên thế giới này phù hợp với màu đỏ hơn cô.
Điều này không có nghĩa rằng cô nồng nhiệt, ngược lại, cô rất lạnh lùng. Làn da của cô trắng như tuyết, mái tóc xoăn dày đen như gỗ mun. Cô rõ ràng là một người lạnh lùng, nhưng lại có vẻ ngoài phong tình.
Đôi mắt chứa đựng sự thâm tình, hàng mi rất dày, nhưng đuôi mắt luôn rũ xuống khi nhìn người khác, dường như ngoài âm nhạc ra, cô không quan tâm nhiều đến thế giới. Hình dáng chiếc mũi của cô cũng tuyệt đẹp, không chỉ sống mũi cao, mà cả chóp mũi cũng rất tinh xảo, cùng với đôi môi hơi nhếch lên, không biết giống cáo hay mèo.
Cô luôn mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ khi lên sân khấu, không phải đỏ tươi, là một loại đỏ thẫm. Giống như trong những bộ phim cổ điển Âu Mỹ lồng tiếng được xem khi còn nhỏ, loại vải nhung đỏ mà hoàng gia thường dùng, trải qua năm tháng tạo nên một tông màu tối, kiêu sa không thể chạm tới.
Giới giải trí luôn có đủ loại người cố gắng dựa hơi, để quảng bá cho một người mới, họ luôn nói rằng cô ấy giống "Tiểu xxx". Nhưng bao năm nay, từ giới dương cầm đến giới giải trí, chưa từng có ai dám dựa hơi Hứa Tịch Ngôn.
Không ai giống cô. Trên thế giới, tất cả tinh hoa của đất trời tụ lại, chỉ có một Hứa Tịch Ngôn.
"Không biết máy bay của Hứa Tịch Ngôn mấy giờ hạ cánh." Hề Lộ chống cằm bằng cổ tay dính dầu: "Fan của cô ấy chen chúc đầy sân bay."
Buổi chiều, hai người bận rộn công việc, Hề Lộ không có cơ hội cầm điện thoại.
Đến giờ tan làm, mưa vẫn tiếp tục rơi.
Vì khu Văn Hóa Sáng Tạo quá xa, đi tàu điện ngầm không tiện, nên chi phí của hai chuyến xe đặt trực tuyến sáng tối mỗi ngày đều được hoàn lại. Hề Lộ về nhà cùng hướng với Văn Nhiễm, nhìn thấy xe đặt trực tuyến còn phải đợi mười bảy phút thì thở dài.
Nhưng cuối cùng cô cũng có thể xem Weibo, lập tức kêu lên, đưa điện thoại đến trước mặt Văn Nhiễm: "Nhìn này, nhìn này! Ảnh chụp sân bay của Hứa Tịch Ngôn có rồi nè. A a a a!"
Văn Nhiễm mỉm cười, nhíu mày, ánh mắt vô tình nhìn vào màn hình điện thoại: "Ừ."
"Ừ? Chỉ vậy thôi? Cậu phản ứng kiểu gì vậy?" Hề Lộ không hài lòng, đưa điện thoại sát vào lông mày của Văn Nhiễm: "Cậu nhìn kỹ cho mình! Đây là Hứa! Tịch! Ngôn!"
Văn Nhiễm thực sự cần lùi lại một bước, mới có thể nhìn rõ Hứa Tịch Ngôn trên màn hình.
Trong đời thường cô không mặc màu đỏ, thậm chí mặc màu đen nhiều hơn.
Ví dụ hôm nay, cô mặc một chiếc áo len đen cổ rộng, chiếc cổ thiên nga lộ ra, kết hợp với quần tây đen, thêm một đôi bốt ngắn Martens, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen phong cách Gypsy. Chỉ nhìn phong cách ăn mặc phóng khoáng nhưng có gu này, ai có thể nghĩ cô là một nghệ sĩ dương cầm cổ điển.
Cô chỉ tô chút son đỏ. Nhưng như vậy cũng đủ, màu đỏ nhung pha xanh dường như được pha chế dành riêng cho cô, kể cả khi cô không trang điểm, cũng đủ làm sáng lên khuôn mặt trắng như tuyết.
Cô là ngọn lửa lạnh lẽo đang cháy.
Đúng vậy, lạnh lẽo, bốc cháy, lửa, những từ này đặt lên Hứa Tịch Ngôn không hề mâu thuẫn. Cô chính là một thể mâu thuẫn, mang theo lực hút tự nhiên, thu hút người ta đến khám phá, cô thậm chí không cần chạm vào dương cầm, chỉ cần đứng đó, đã là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Hề Lộ liếc mắt nhìn góc nghiêng của Văn Nhiễm: "Cậu là người duy nhất trong cuộc đời của mình không hề hứng thú với Hứa Tịch Ngôn."
"Ừ." Văn Nhiễm đáp một tiếng, ánh mắt rời khỏi màn hình điện thoại: "Nói sao nhỉ, chỉ là cảm thấy Hứa Tịch Ngôn..."
Nói đến cái tên này, nàng khựng lại một chút: "Cách cuộc sống của bọn mình quá xa."
"Cũng đúng thật." Hề Lộ gật gù: "Bao nhiêu năm nay, biết bao nhiêu ống kính của phóng viên trong và ngoài nước hướng vào cô ấy, mà không chụp ra được lấy một tin đồn tình cảm. Có lẽ người như thế, thực sự chỉ hứng thú với dương cầm thôi."
Cuối cùng xe đặt qua app cũng đến, Văn Nhiễm và Hề Lộ cùng lên xe. Nhà Hề Lộ gần hơn, cô nói "Tuần sau gặp" rồi vội vàng nhảy xuống xe.
Xe chạy thêm khoảng mười phút, Văn Nhiễm xuống xe. Mặt đường lồi lõm gồ ghề, nàng giương ô, tránh từng vũng nước to nhỏ.
Nàng là người địa phương, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học thì không còn ở nhà nữa, căn hộ này là do nàng thuê, nằm trên tầng bốn của một khu chung cư đang trong diện giải tỏa, chỉ có một căn hộ đơn rất nhỏ, chưa đến bốn mươi mét vuông. Nhưng với Văn Nhiễm, người từ nhỏ đến lớn luôn được gia đình bao bọc, như vậy cũng đủ rồi.
Dù mức lương không cao nhưng vẫn phải trích ra một phần để trả tiền thuê nhà, trong bốn mươi mét vuông ấy, có lẽ chứa đựng một trong số trải nghiệm"tự do" của cuộc đời nàng.
Nàng gấp ô lại, lấy chìa khóa mở cửa, một làn hơi nước lượn lờ phả ra, lẫn với mùi hương hoa hồng rất đặc biệt.
Là một chuyên viên hiệu chỉnh, Văn Nhiễm không chỉ có đôi tai tốt, mà cả khứu giác cũng rất nhạy. Thật ra nàng có thể phân biệt trong mùi sữa tắm ấy, còn có mùi hương cơ thể rất nhẹ của một người khác.
Nàng đóng cửa, đè lại nhịp tim đang đập thình thịch, gương mặt bình thản bước vào trong.
Đúng lúc đó, một bóng người quấn trong áo choàng tắm trắng tinh bước ra từ phòng tắm, như thể cô đã đi ra từ một làn sương dày. Rõ ràng là áo choàng trắng tinh làm từ sợi bông Ai Cập cao cấp, quấn trên làn da trắng như tuyết của cô, lại có vẻ hơi ngả vàng.
Hàng mi dày của cô dính đầy hơi nước, cô khẽ chớp mắt nhìn Văn Nhiễm, rồi mỉm cười.
Chờ đến khi Văn Nhiễm bước nhanh ra ban công dựng chiếc ô ướt và quay trở lại, cổ tay trắng như tuyết của cô từ phía sau vòng qua eo Văn Nhiễm, hơi thở ẩm ướt phả lên vành tai nàng khi cô lên tiếng: "Có nhớ mình không?"
Một người phụ nữ có khuôn mặt như vậy, lại mang giọng nói trầm khàn. Đó không phải kiểu khàn do thuốc lá, cũng không có nhiều hạt âm, chỉ đơn giản là trầm, như một chiếc đĩa than cũ. Khi nói những câu như "có nhớ mình không", mang lại cảm giác quấn quýt quá mức.
Vành tai Văn Nhiễm lập tức đỏ bừng.
Sự nhạy cảm của nàng không chỉ thể hiện ở thính giác, khứu giác, mà cả xúc giác. Làn da nàng vốn trắng nhạt, giờ đã bị nhuộm ánh chiều tà, sắc hồng phủ lên sắc trắng, chiếm lĩnh toàn bộ.
Bề ngoài nàng vẫn bình thản, khẽ đẩy người phụ nữ: "Tóc cậu còn chưa sấy khô, ướt hết áo mình rồi. Buông ra trước đã."
"Không buông." Người phụ nữ cười dịu dàng, giọng điệu đầy lười biếng: "Cậu còn chưa gọi tên mình mà."
"Gọi cậu cái gì?" Vành tai Văn Nhiễm càng đỏ hơn, bởi vì khi cô nói, chóp mũi xinh đẹp giống như chạm nhẹ vào má nàng. Văn Nhiễm co ngón chân lại trong dép lê, cố gắng đáp lời.
"Lúc cậu nói về mình trước mặt người khác, cậu gọi mình là gì?" Cô cười nói: "Gọi một tiếng để mình nghe thử xem."
Văn Nhiễm không đáp.
Cô cũng không thúc ép, cứ thế ôm lấy eo nàng, để hơi thở mình dần dần làm ấm vùng cổ bị dính mưa của nàng.
Văn Nhiễm không chịu nổi nữa, hơi mím môi: "Hứa Tịch Ngôn."
"Trước mặt người khác, cậu cũng dùng giọng điệu này để nói về mình à?" Hứa Tịch Ngôn gật đầu, bắt chước giọng điệu nghiêm túc của nàng, cũng gọi đầy đủ tên nàng: "Văn Nhiễm, cậu nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng giả bộ cũng giỏi thật."
Văn Nhiễm lại đẩy cô: "Gọi rồi, để mình đi tắm cái đã."
"Tắm làm gì?" Hứa Tịch Ngôn trêu nàng.
"Hôm nay mưa suốt, mình muốn làm ấm người, được không."
Hứa Tịch Ngôn buông nàng ra, nhìn nàng mở tủ lấy đồ ngủ. Cô khoanh tay tựa vào khung cửa cạnh đó: "A Nhiễm, rốt cuộc khi nào cậu mới định công khai với mình?"
Bước chân Văn Nhiễm khựng lại một chút, rồi vội vàng bước về phía phòng tắm.
Trước khi đóng cửa, mượn làn hơi nước chưa tan hết để che giấu, nàng khẽ đáp: "Không thể công khai. Chẳng phải chúng ta đã nói rõ từ đầu rồi sao? Hết hợp đồng hai năm, chúng ta sẽ chia tay."