Một nửa là nắng ấm, một nửa là mưa sa
Cuộc sống không có nhiều anh hùng và truyện cổ tích.
Sau khoảnh khắc vui chơi hết mình ngắn ngủi, kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học nhanh chóng được công bố.
Văn Nhiễm cộng gộp điểm thi nghệ thuật và điểm văn hóa, cách ổn thỏa nhất là vào Học viện Âm Nhạc địa phương ở Hải Thành, bình thường, không có gì đặc biệt.
Bên phía Đào Mạn Tư thì rối rắm hơn.
Điểm số của cô có khả năng trúng tuyển vào một trường ở Bắc Thành, nhưng phải đánh cược, nếu thất bại, kết quả điều chỉnh nguyện vọng sẽ không được như mong muốn.
Thành tích của Trương Triết Văn thì chắc chắn đủ vào trường 211 ở Bắc Thành.
Cuối cùng, Đào Mạn Tư quyết định từ bỏ, chọn vào một trường đại học cũng khá tốt ở Hải Thành.
Tiếp theo, chính là chờ giấy báo trúng tuyển.
Bà Bách rất căng thẳng: "Ôi chao, giấy báo trúng tuyển chưa cầm trên tay, trong lòng cứ thấy không yên."
Cậu của nàng cười lạnh một tiếng: "Con gái em vào cái trường đó, học xong cũng chẳng có tương lai gì, ngành dương cầm tốt thế mà không cố gắng, lại chạy đi học cái gì mà hiệu chỉnh âm thanh."
Văn Nhiễm rất bình thản.
Từ sau khi Hứa Tịch Ngôn từng nói với nàng nên lựa chọn tương lai thế nào, đối với những lời mỉa mai của cậu, nàng luôn luôn bình thản.
Giấy báo trúng tuyển cuối cùng cũng thuận lợi gửi đến.
Giấy báo của ngành nghệ thuật đến sớm hơn một chút, gửi thẳng về trường, lúc đó Đào Mạn Tư còn đang cùng ba mẹ đi du lịch ở tỉnh khác, thế là Văn Nhiễm một mình đạp xe đến trường lấy.
Đúng vào buổi trưa, ve sầu kêu râm ran trên cây ngô đồng, nắng gắt đến mức như muốn thiêu cháy từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Văn Nhiễm chỉ đạp xa một đoạn đường từ nhà đến trường, đã cảm thấy da mình bị đen đi những hai tông.
Để xe ở bãi giữ xe xong, nàng bước vào trong trường.
Chỉ có một số giấy báo được gửi đến trường, thời gian mọi người đến lấy cũng lệch nhau, cho nên lúc này trong trường yên tĩnh đến kỳ lạ, như thể chỉ còn mình nàng đang thong thả dạo chơi.
Văn Nhiễm bỗng nảy ra ý nghĩ, nàng muốn nhìn kỹ lại ngôi trường này một lần nữa.
Dù sao nơi đây cũng là nơi nàng từng nhìn thấy bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn vô số lần.
Nhìn lại tháp chuông nơi từng có những chú bồ câu đang nghỉ ngơi và tắm mình trong ánh hoàng hôn.
Nhìn lại câu lạc bộ văn học từng cùng Đào Mạn Tư lui tới.
Nhìn lại hội trường ít khi đến và căng tin hay thường xuyên ghé qua.
Rồi mới cất bước đi về phía tòa nhà Giảng Dạy.
Nàng lặng lẽ đứng ở hành lang lớp Năm một lúc lâu, cửa ra vào và cửa sổ đều đã khóa, giữa những hàng ghế giờ trống trơn và trụi lủi, vì sao nàng vẫn có thể nhìn ra ngay được chỗ Hứa Tịch Ngôn từng ngồi.
Văn Nhiễm cảm thấy vừa buồn cười vừa thê lương: Nàng thậm chí còn muốn đi vệ sinh lại một lần nữa.
Địa điểm cuối cùng, nàng đi về phía phòng dương cầm.
Nếu nói đến nơi lưu lại ký ức sâu đậm nhất giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn, thì chính là phòng dương cầm.
Là đêm hôm ấy, Hứa Tịch Ngôn dùng cây đàn có một phím lệch tông, đàn cho nàng nghe bản 《Sonata Ánh trăng》.
Đi qua từng phòng đàn trống không.
Đi qua hành lang với những cột gỗ đàn hương cổ.
Đi qua đêm trăng trong ký ức.
Hình như trong ngôi trường này, chẳng còn nơi nào khiến nàng muốn nhìn lại nữa.
Nhưng ngay khi Văn Nhiễm chuẩn bị rời đi, ông trời lại cho nàng một lý do để nán lại——
Bầu trời bị nắng thiêu đốt suốt cả ngày, đến khi hoàng hôn dần buông xuống, sự dịu dàng cuối cùng cũng xuất hiện. Trong tiết trời quang đãng thế này, mặt trời vẫn chưa lặn, những hạt mưa đã bắt đầu đổ xuống như đánh chiếm thành trì.
Tạo nên một cơn mưa nắng.
Văn Nhiễm vội vàng bước nhanh mấy bước vào mái hiên phòng dương cầm để trú mưa, ngắm nhìn màn mưa trước mắt.
Không hiểu vì sao, mỗi khi gặp những kỳ quan của thiên nhiên, nàng lại luôn nhớ đến Hứa Tịch Ngôn.
Từ con cá voi dài năm mét.
Đến hoàng hôn với một nửa là nắng ấm, một nửa là mưa sa.
Có lẽ Hứa Tịch Ngôn chính là như thế, là một phép lạ hiếm khi được nhìn thấy trong đời.
Văn Nhiễm lặng lẽ đứng dưới mái hiên, gần như cho rằng mình tai mình bị ảo giác——
Nàng nghe thấy tiếng dương cầm.
Nhưng vừa nãy đi qua các phòng đàn đều không có ai, thậm chí nàng còn cảm thấy hôm nay trong cả ngôi trường này, ngoài nàng ra chẳng còn ai khác.
Hơn nữa tại sao giai điệu vang lên lại đúng là bản 《Sonata Ánh trăng ấy》.
Văn Nhiễm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Đó chắc chắn là ảo giác, chắc chắn là thần kinh của nàng có vấn đề rồi.
Bởi vì bản nhạc đó được đàn quá hay.
Ngoài thiên tài như Hứa Tịch Ngôn, không còn ai có thể điều khiển nổi một giai điệu như vậy. Thậm chí còn đàn hay hơn cả Hứa Tịch Ngôn trong ký ức của nàng, giữa nắng ấm và mưa rào, chỉ với những phím đàn trắng đen đã có thể tạo ra ánh trăng kỳ diệu đang trải khắp nơi.
Khoảnh khắc ấy Văn Nhiễm không hề sợ hãi, cũng cảm thấy không chân thật. Nàng nghĩ rằng mình nên nói bà Bách đưa đi khám tâm lý.
Có lẽ là bản nhạc quá đỗi bình yên.
Có lẽ là ánh trăng trong cơn mưa nắng quá đẹp, đẹp đến mức gần như không tưởng.
Nàng cứ thế lặng lẽ đứng yên, nhắm mắt lại, cảm nhận ánh hoàng hôn trên mái hiên đang bao phủ cánh tay phải của nàng, trong khi cơn mưa lớn bị gió thổi nghiêng, thấm vào lỗ chân lông trên cánh tay trái.
Cho đến khi bản nhạc kết thúc, nàng mở mắt ra.
Một phép lạ giữa những phép lạ đã xuất hiện.
Người đứng ở cửa phòng dương cầm là Hứa Tịch Ngôn.
Và Hứa Tịch Ngôn đang bước về phía nàng.
Văn Nhiễm lẽ ra nên mỉm cười, nên chào một câu, nên hỏi "Cậu về nước khi nào vậy". Bộ não nàng vẫn đang vận động không ngừng, nhưng trong đáy mắt nàng lại chỉ dâng lên một nỗi xót xa.
Phản ứng đầu tiên khi gặp lại Hứa Tịch Ngôn là muốn khóc.
Là niềm vui "mất rồi tìm lại được".
Hay là nỗi buồn "sẽ lại mất đi ngay khi tìm thấy".
Niềm vui và nỗi buồn ấy, như ánh hoàng hôn và cơn mưa chia nhau chiếm lấy hai cánh tay nàng, nuốt chửng lấy hai nửa cơ thể nàng.
Trái tim bên trái đang đập điên cuồng, khoang phổi bên phải đau nhức như ngộp nước.
Hứa Tịch Ngôn hẳn sẽ nói chuyện với nàng đôi câu chứ, Văn Nhiễm nghĩ vậy.
Thế nhưng Hứa Tịch Ngôn chỉ lặng lẽ đi tới, nghiêng người về phía nàng, tựa lưng vào tường, nhìn ra cơn mưa bên ngoài mái hiên.
Trái tim Văn Nhiễm hẫng một nhịp.
Bởi vì Hứa Tịch Ngôn thật sự đứng rất gần nàng.
Cánh tay hai người chạm vào nhau, cánh tay trái của nàng vẫn còn ướt đẫm nước mưa do cơn gió nghiêng thổi đến, ẩm ướt giống như tâm trạng của nàng, vậy mà thân nhiệt của Hứa Tịch Ngôn truyền sang, lại khiến từng lỗ chân lông đều nóng rực.
Thực tế Hứa Tịch Ngôn có gương mặt chững chạc, áo thun đen kết hợp với quần jeans rách lại càng khiến cô toát ra vẻ phóng túng, nhưng chỉ có làn da——
Văn Nhiễm nhẹ nhàng nhắm mắt, cổ họng nuốt khan.
Chỉ có làn da là mang xúc cảm chắc chắn chỉ có ở thiếu nữ mười tám, mịn màng và đẹp đẽ đến mức như không tồn tại trên thế giới này.
Cảm giác nóng rát từ lỗ chân lông lan dần lên vành tai, Văn Nhiễm biết vành tai mình chắc chắn đã đỏ bừng.
Nàng biết mình nên trốn đi.
Giống như mọi lần trước đây.
Nhưng nàng vẫn cứ đứng yên, cảm nhận làn da của Hứa Tịch Ngôn: "Sao lại về rồi?"
"Có một thủ tục, bắt buộc phải tự mình về trường làm. Cậu thì sao?"
"Mình tới lấy giấy báo trúng tuyển."
"Lấy được chưa?"
"Rồi." Đang nhét trong túi vải đeo lệch sang bên kia vai.
"Trường nào?"
"Hải Thành, Học viện Âm nhạc."
Hứa Tịch Ngôn không hề khách sáo nói "Trường này cũng được đấy", cũng không hề tỏ ra chút khinh thường nào, chỉ bình tĩnh gật đầu một cái.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Văn Nhiễm chủ động hỏi Hứa Tịch Ngôn.
"Cậu thì sao? Bao giờ Bạch Lệ Tư khai giảng?"
"Tháng Năm, mình nhập học rồi."
Văn Nhiễm hơi há miệng, lưỡi hơi líu lại: "Ồ."
Học viện Âm nhạc Hải Thành và Học viện Âm nhạc Hoàng gia Bạch Lệ Tư, khoảng cách giữa hai bên, hệt như cơn mưa nắng trước mắt.
Còn có thể làm gì được nữa đây.
Đến cả việc hỏi Hứa Tịch Ngôn bao giờ bay sang Anh cũng không còn cần thiết nữa.
Văn Nhiễm tiếp tục đứng yên, nhìn cơn mưa trước mặt, một nửa bao phủ bởi nắng ấm, một nửa bao phủ bởi cơn mưa rào.
Cho đến khi mưa dần tạnh, ánh hoàng hôn cũng bị tầng tầng lớp lớp mây dày nuốt chửng, màn đêm không kéo đến một cách từ tốn. Văn Nhiễm biết chẳng bao lâu nữa, bầu trời sẽ như một tấm màn nhung đen rũ xuống, bao trùm lấy con người.
Thế nhưng Hứa Tịch Ngôn lại thừa lúc cơn mưa chưa tan hết trong không khí, ánh hoàng hôn còn kéo theo một đuôi sáng mờ nhạt, cô nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng với nàng.
Hàng mi cong dày rung nhẹ như cánh bướm, mà con bướm ấy làm sao biết được đôi cánh của mình sẽ gây ra cơn bão như thế nào ở bên kia đại dương.
Văn Nhiễm khẽ nói: "Tạm biệt, Hứa Tịch Ngôn."
Tâm trí của nàng đã hiểu rõ, cảm giác rung động khiến cả lỗ chân lông đều run rẩy theo, chỉ có hiệu lực trong tuổi thanh xuân, gói gọn vào trong một chiều hoàng hôn.
Từ đây về sau, họ sẽ rời xa thanh xuân bằng dáng vẻ chạy thật nhanh, nàng lao vào thế giới phàm trần đầy bụi bặm, còn Hứa Tịch Ngôn bay về phía sân khấu rực rỡ ánh sáng.
Không có khả năng nữa rồi.
******
Bốn năm đại học trôi qua bình thường không có gì đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp, Văn Nhiễm không có ý định học lên cao học, nhưng tìm việc lại không dễ dàng.
Cậu cầm tờ báo hừ lạnh: "Ai bảo cháu học cái gì mà hiệu chỉnh âm thanh."
Bà Bách vỗ vai nàng: "Không cần vội đâu."
Nhưng Văn Nhiễm nhận ra.
Trong mắt bà Bách cũng có sự khó hiểu giống cậu, khó hiểu vì sao nàng không học chuyên ngành dương cầm.
Hôm đó, Văn Nhiễm đến khu Văn Hóa Sáng Tạo vùng ngoại ô.
Đang giữa mùa hè, cây cỏ um tùm đến mức chỉ cần màn đêm buông xuống, nơi này có thể diễn ra truyền thuyết "Bách quỷ dạ hành".
*Bách quỷ dạ hành: là câu chuyện ma ở Nhật Bản, được mô tả là cuộc diễu hành của 100 loài yêu ma quỷ quái, thường diễn ra vào giờ Sửu ba khắc
Văn Nhiễm lần theo số nhà, tìm đến một studio.
Phong cách Loft công nghiệp và phong cách Wabi-sabi chẳng liên quan gì mà lại lồng ghép vào nhau, hoàn toàn không theo trật tự, một mớ hỗn độn. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi Văn Nhiễm.
Sự tùy hứng ấy, không hiểu sao lại khiến nàng nhớ đến Hứa Tịch Ngôn.
Nàng gõ cửa, không ai đáp lại.
Nàng vòng qua bụi cỏ lau trắng rậm rạp, đi đến bên ngoài tấm kính lớn nhìn vào, thấy một cô gái rất trẻ đang nằm duỗi người trên ghế sofa lười,trong tay cầm chiếc điện thoại đặt ngang, giao diện màu mè có lẽ là đang chơi game.
Văn Nhiễm gõ nhẹ lên kính.
Cô gái đeo tai nghe, mải chơi game nên hoàn toàn không hay biết.
Văn Nhiễm suy nghĩ một chút, quay lại đứng đợi trước cửa.
Cây cối quá rậm rạp, hôm nay nàng mặc quần lửng bảy phân, lộ ra hai đoạn cổ chân trắng mịn, da non mềm dễ bị muỗi đốt.
Khi nàng nhấc một chân lên gãi, thì nghe thấy cô gái trong studio hét lên một tiếng "Toang rồi!"
Rồi là tiếng bước chân gấp gáp, cánh cửa sắt màu đồng dày nặng mang phong cách Loft bị kéo mở mạnh ra.
Văn Nhiễm nhìn cô cười: "Bảy vết."
Nàng không có vẻ lo lắng hay mất kiên nhẫn, biểu cảm của Văn Nhiễm khiến cô gái sững lại.
"Bảy cái gì cơ?"
"Là số vết muỗi đốt trên chân và tay tôi trong lúc đứng đây đợi cô, tổng cộng là bảy vết."
Cô gái bật cười, chìa tay phải ra với nàng: "Tôi là chủ studio, tôi tên là Hà Vu Già."
*Chữ Già/珈 trong tên chị chủ có nghĩa là cái già, đồ trang sức đeo trên đầu phụ nữ ngày xưa. Tại có nhiều đoạn còn gọi "chị Già", nên mình chú thích trước :-D
Văn Nhiễm bắt tay cô: "Văn Nhiễm."
"Thật xin lỗi nhé, tôi biết hôm nay hẹn phỏng vấn, nên đã đến sớm để chờ, kết quả vì mải chơi game quá, lại còn đeo tai nghe, không nghe thấy cô gõ cửa." Hà Vu Già nói: "Nhưng mà, cô được nhận rồi."
Văn Nhiễm ngẩn người: "Cô còn chưa xem lý lịch của tôi, cũng chưa kiểm tra chuyên môn."
"Không cần đâu, cô rất kiên nhẫn." Hà Vu Già cười: "Từ mẹ đến hai dì của tôi, gia đình tôi toàn là giáo viên dạy dương cầm, từ nhỏ đã gặp vô số người làm nghề hiệu chỉnh âm thanh, nên hiểu rõ hiệu chỉnh viên cần nhất là gì."
"Ồ." Văn Nhiễm im lặng một chút, rồi hỏi: "Khi nào thì bắt đầu làm việc?"
Lần này đến lượt Hà Vu Già ngẩn ra: "Cô còn chưa hỏi tình hình studio, đãi ngộ ra sao, lương bao nhiêu."
"Không cần đâu." Văn Nhiễm nói: "Bởi vì, tôi không tìm được công việc nào khác."
Hà Vu Già bật cười ha ha: "Được rồi, vậy thứ Hai tuần sau đến làm. Nhưng nói trước nha, chúng tôi là kiểu người trẻ khởi nghiệp, là nói phá sản là phá sản ngay đấy."
Văn Nhiễm thỏa thuận xong với Hà Vu Già, năm loại bảo hiểm và một khoản quỹ đều mua đầy đủ, mức lương thuộc dạng thấp trong ngành hiệu chỉnh âm thanh, nhưng điều này cũng bình thường, dù sao nàng vừa mới tốt nghiệp, không có kinh nghiệm.
Ngoại trừ việc khu Văn Hóa Sáng Tạo này quá hẻo lánh, còn lại đều ổn.
Hà Vu Già cho biết khu Văn Hóa Sáng Tạo này mới vừa được cải tạo lại, có trợ cấp cho người trẻ khởi nghiệp, những nơi khác thì thật sự thuê không nổi.
Còn cười nói: "Cô là nhân viên đầu tiên của studio tôi đấy."
"Thế studio tên gì?" Vì Văn Nhiễm thấy có người đăng bài trên Douban, nên đến đây với tâm lý thử cho biết, thậm chí đến tên của studio cũng không biết.
Hà Vu Già nhún vai: "Không biết, vẫn chưa đặt. Thôi kệ đi, cứ làm trước đã."
Văn Nhiễm cứng họng.
Tính cách này thật quá tùy hứng.
Có một chút giống Hứa Tịch Ngôn.
Hai người thỏa thuận xong, Văn Nhiễm đeo túi vải rời khỏi khu Văn Hóa Sáng Tạo.
Trên đường, nhận được cuộc gọi từ Đào Mạn Tư: "Nhiễm Nhiễm, buổi phỏng vấn hôm nay thế nào?"
"Xong rồi."
Đào Mạn Tư cười: "Thật á? Mình sớm đã nghĩ tới rồi, nếu cậu đậu thì cậu mời mình ăn đồ nướng, còn nếu không đậu thì mình mời cậu."
Sau khi tốt nghiệp ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc của Đại học Sư Phạm, Đào Mạn Tư không trở thành giáo viên mà lại vào làm biên tập viên cho một tòa soạn báo giấy truyền thống.
Ngày ngày chìm trong mùi giấy và mực in, giống như tái hiện lại cảnh quay thời cấp ba trong câu lạc bộ văn học, thu nhập không cao, nhưng lại rất phù hợp với cô.
Văn Nhiễm bật cười theo: "Không vấn đề gì, mình mời cậu. Cậu chọn trước xem ăn ở đâu đi, mình phải từ khu Văn Hóa Sáng Tạo về lại trung tâm thành phố, hơi xa một chút."
Đợi đến khi Văn Nhiễm chuyển ba tuyến tàu điện ngầm để về lại trung tâm, bước vào một trung tâm thương mại, quán thịt nướng mà Đào Mạn Tư tìm nằm ở tầng hai.
So với kiểu nướng Hàn Quốc, quán nướng Đông Bắc này chỉ khiến người ta cảm thấy dân dã, thịt bò mỡ thịt bò nạc gọi đầy bàn, trời hè quần áo mỏng, luôn cảm giác bụng hơi phồng lên.
Đào Mạn Tư khoác tay Văn Nhiễm đi ra ngoài: "Ăn một bữa thế này không biết sẽ tăng mấy ký, phải nhịn ăn hai ngày mới được."
Nhưng khi đi ngang một tiệm bánh mì lại không nhịn được: "Mình muốn mua ít bánh về làm bữa sáng cho ngày mai. Nhiễm Nhiễm, cậu có muốn không?"
Văn Nhiễm lắc đầu: "Mẹ Bách gói sẵn sủi cảo nhỏ rồi, mình phải giúp mẹ xử lý."
Tiệm bánh nhỏ và chật, Văn Nhiễm liền đứng chờ bên ngoài.
Nếu không vì tình huống này.
Đối diện trung tâm thương mại là trung tâm biểu diễn nghệ thuật, thỉnh thoảng có các vở kịch hoặc nhạc kịch biểu diễn tại đây, đồng thời trên tường bên ngoài có treo các áp phíc, ngoài ra còn có những thông tin mới nhất về các buổi biểu diễn khác nhau trên thế giới.
Ánh mắt Văn Nhiễm dừng lại, tim như bị treo lơ lửng.
Thật sự, suốt bốn năm đại học, mỗi ngày nàng đều đang chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị cho sự xuất hiện bất ngờ và thành công rực rỡ của Hứa Tịch Ngôn, chuẩn bị sẵn sàng cho việc sẽ thấy cô trên mạng, trên TV, trên những poster quảng cáo của các nhãn hàng xa xỉ. Nàng vừa mong đợi vừa sợ hãi, nàng biết với tài năng trời ban của Hứa Tịch Ngôn, cô nhất định có thể làm được.
Thế nhưng, bốn năm nay lặng lẽ trôi qua, nàng thậm chí còn lén tìm kiếm tin tức về Hứa Tịch Ngôn trên mạng, cũng chẳng tìm thấy gì.
Cho đến bây giờ, nàng có mùi giống như xiên thịt nướng, có một chút nước sốt thịt nướng vô tình nhỏ giọt xuống viền chiếc áo phông xanh, dùng khăn giấy chùi mãi vẫn không sạch, nàng đang đứng giữa một phố xá đông đúc, chờ bạn mình ra khỏi tiệm bánh phía sau.
Trên tấm poster lớn treo ở trung tâm biểu diễn nghệ thuật, nàng đã nhìn thấy gương mặt như đóa tường vi của Hứa Tịch Ngôn.
Cô mặc một chiếc váy dạ hội hở vai màu đen, đối diện cây dương cầm đen tuyền lấp lánh, cô giống như một con thiên nga kiêu hãnh.
Thế giới này rất thực dụng, đến cả kích thước của một tấm poster cũng có thể biểu đạt kỳ vọng của người đời về việc liệu bạn có thể nổi tiếng hay không.
Đây hẳn là buổi diễn đầu tiên sau khi Hứa Tịch Ngôn tốt nghiệp, nhưng kích thước của poster đã là sự công nhận tuyệt vời nhất cho việc cô sẽ tỏa sáng giữa trời cao.
Dòng chữ trên poster dịch sang tiếng Trung là: 「Nghệ sĩ dương cầm trẻ tài năng: Shine Hsu.」Bên cạnh còn ghi rõ tên tiếng Trung: 「Hứa Tịch Ngôn.」
Sao lại có người chọn tên tiếng Anh là "Shine", nghe cứ như người nước ngoài lấy tên tiếng Trung là "Pha Lê".
Nhưng ngoài Hứa Tịch Ngôn ra, ngoài việc "Tịch Ngôn" phát âm rất gần với "Shine", điều quan trọng hơn là sự tồn tại của cô chính là ánh sáng.
Văn Nhiễm trong phút chốc đã hiểu ra vì sao suốt bốn năm đại học lại hoàn toàn không có tin tức gì về Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn trông có vẻ tùy hứng, thực ra lại chân thành và nghiêm túc, với người khác, với thế giới, và đặc biệt là với âm nhạc. Bốn năm đại học chính là thời gian tốt nhất để cô ẩn mình rèn luyện, cô tuyệt đối không cho phép bản thân mang bất kỳ khiếm khuyết nào khi ra mắt trước thế giới.
Cho nên đến bây giờ, chính là lúc cô tỏa sáng rực rỡ.
Văn Nhiễm chậm rãi thở ra.
Ngày này, cuối cùng cũng đến rồi.
Văn Nhiễm sớm đã biết nàng không thể thoát khỏi Hứa Tịch Ngôn. Từ nay về sau, cái tên Hứa Tịch Ngôn sẽ xuất hiện khắp nơi: trên mạng, trên TV, trên các tấm poster quảng cáo, trong những cuộc trò chuyện khắp các ngóc ngách phố phường, ngay cả cơn gió cũng sẽ mang cái tên "Hứa Tịch Ngôn" đến bên tai nàng.
Văn Nhiễm tuyệt vọng nghĩ: Nàng làm sao có thể quên được Hứa Tịch Ngôn?
Hứa Tịch Ngôn không cần làm gì cả, nàng đã tự nhiên mất đi khả năng đó.
******
Bốn năm sau khi tốt nghiệp đại học, rốt cuộc là dài hay ngắn?
Với người như Hứa Tịch Ngôn, hẳn là dài, bởi vì trong bốn năm ấy, cô đã làm được những điều người khác hai mươi năm cũng chưa chắc đạt được. Trong giới dương cầm vốn được thống trị bởi các nghệ sĩ châu Âu Mỹ, cô là nghệ sĩ Trung Quốc đầu tiên hai năm liên tiếp giành được giải "Chopin Prize" danh giá nhất.
Đồng thời, ngoại hình và khí chất khiến cô trở thành người được giới thời trang yêu thích. Cô nhanh chóng nổi tiếng, trở thành gương mặt đại diện hoặc đại sứ thương hiệu cho hầu hết các nhãn hàng xa xỉ, cô thậm chí còn thường xuyên xuất hiện trên trang bìa của nhiều tạp chí lớn trong nước.
Dù trong phần lớn thời gian cô rất kín tiếng, trừ khi đang lưu diễn thì hầu như không ai chụp được ảnh của cô ở bất cứ đâu. Thỉnh thoảng có người leo núi đăng một bức ảnh, chụp được bóng lưng của một người đang mặc đồ leo núi trắng dày cộm, dù vậy vẫn có thể nhìn ra vóc dáng thon thả.
Người hâm mộ lâu năm của Hứa Tịch Ngôn vừa nhìn đã nhận ra: "Là vợ tôi!"
"Con gái cưng!"
"Ôi ôi ôi cục cưng có nguy hiểm không đấy!"
Đó là ở dãy núi Annapurna, được mệnh danh là "nơi ở của các vị thần", "nơi gần nhất với thiên đường". Hứa Tịch Ngôn không trang điểm, mái tóc xoăn dài tết thành bím đuôi cá buông thõng một bên vai. Cô luôn có thái độ tiêu xài phung phí đối với vẻ đẹp của mình, tóc rối bên tai, không hề trang điểm vẫn lộ rõ ngũ quan xinh đẹp.
Cô rực rỡ và táo bạo, hoàn toàn phớt lờ quy luật tự nhiên, giống như một bông hoa tường vi nở trên vách núi.
Đó chính là Hứa Tịch Ngôn, mọi điều thú vị cô đều muốn thử, đều muốn chinh phục. Cô tuyệt đối không phải là bông hoa mềm yếu trong nhà kính, vì thế những bản dương cầm cô chơi luôn tràn đầy sức sống và rực rỡ.
Thỉnh thoảng Đào Mạn Tư lại nhắc đến cô: "Hứa Tịch Ngôn à..."
Toàn là những gì nhìn thấy được trên tin tức.
Mặc dù cô hiếm khi xuất hiện, nhưng điều đó cũng không ngăn được bộ ảnh đường phố hai năm trước của cô vẫn đang viral trên Weibo.
Văn Nhiễm chỉ khẽ cong môi: "Ừm."
Không mấy hưởng ứng.
Đào Mạn Tư kinh ngạc trước sự dửng dưng của nàng: "Là Hứa Tịch Ngôn đó, bạn học chung cấp ba với bọn mình."
"À." Lúc ấy họ đang ăn "combo nghèo" của McDonald's, Văn Nhiễm cầm ly cola lên và nhấp một ngụm: "Nhưng giờ người ta đã là ngôi sao lớn rồi, mình cũng không mê đu idol lắm."
"Cũng đúng." Đào Mạn Tư nói: "Ai có thể nghĩ tới, một ngôi sao tầm quốc tế ở thời điểm hiện tại lại từng học chung trường cấp ba với tụi mình. Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy không chân thật."
Không chân thật sao? Văn Nhiễm cảm thấy không hẳn là vậy.
Cho đến bây giờ, khi nhắc đến Hứa Tịch Ngôn, nàng vẫn có thể nhớ lại cơn mưa nắng năm mười tám tuổi ấy, làn da mềm mại của Hứa Tịch Ngôn áp sát vào cánh tay nàng, trước mắt là cảnh tượng tuyệt đẹp, một nửa là nắng ấm, một nửa là mưa sa.
Chỉ là Hứa Tịch Ngôn...
Trong khi nàng làm việc ở khu Văn Hóa Sáng Tạo với mức lương vài ngàn tệ một tháng, thì Hứa Tịch Ngôn đã lọt vào danh sách thu nhập nghệ sĩ nổi tiếng toàn cầu của Forbes.
Trong khi nàng chen lấn trên tàu điện ngầm cố gắng tránh đụng phải những chiếc bánh kếp, Hứa Tịch Ngôn đang chơi dù lượn dưới bầu trời bao la nào đó.
Trong khi nàng đứng bên bếp trông chừng nồi canh gà giúp bà Bách, Hứa Tịch Ngôn có lẽ đang dùng bữa tại một nhà hàng Michelin nổi tiếng thế giới.
Khoảng cách giữa họ làm sao để thu hẹp.
Nàng còn có thể dùng giọng điệu nào để nhắc lại cái tên "Hứa Tịch Ngôn".
Yêu thầm? Dù nàng có nói ra hai chữ này, cũng chỉ thành trò cười.
Tình yêu thầm kín của tuổi thanh xuân như một cơn bão.
Nhưng liệu cơn bão có thể đi qua và tan biến trong một thời gian ngắn ngủi không? Vì sao đến tận năm hai mươi sáu tuổi, trái tim nàng vẫn đập dồn dập vì cái tên "Hứa Tịch Ngôn".
Văn Nhiễm biết không thể tiếp tục thế này.
Nàng bắt đầu cố tình chặn tin tức về Hứa Tịch Ngôn.
Trên mọi ứng dụng mạng xã hội đều đặt "Hứa Tịch Ngôn" thành từ khóa bị chặn, mỗi khi đồng nghiệp nhắc đến tên cô, nàng liền giả vờ đi tưới cây.
So với thời cấp ba, nàng như đã trưởng thành và bình tĩnh hơn, vẫn thích màu xanh dương, từ sơ mi nhuộm màu chàm thủ công kết hợp với quần vải cotton trắng, đến áo len mohair* màu xanh navy phối cùng áo khoác đen. Mái tóc dài xưa kia thường cột đuôi ngựa giờ buông xõa trên vai, dùng để che đi vành tai dễ ửng đỏ khi nghe thấy cái tên "Hứa Tịch Ngôn".
*Sợi len được se từ lông của dê Angora
Nàng không muốn sống ở căn nhà cũ với tên cậu trên giấy chứng nhận quyền chủ sở hữu nữa, nàng tự thuê một căn hộ nhỏ bốn mươi mét vuông.
Mỗi lần về nhà ăn cơm, bà Bách đều cố tình hoặc vô tình gọi Văn Viễn sang.
"Anh Viễn."
Văn Nhiễm chào một tiếng, rồi lại im lặng.
Văn Viễn cũng là kiểu thanh niên trầm tính, nhưng sẽ bày sẵn đũa ở chỗ của nàng, hoặc đặt ly sữa dừa mà nàng yêu thích trước mặt nàng.
Anh ấy có thích nàng không? Văn Nhiễm không phải kiểu người tự luyến, nàng cũng không nghĩ anh ấy thích mình.
Họ chỉ là lớn lên cùng nhau, chơi thân từ nhỏ, người lớn cứ nói nửa đùa nửa thật mãi, trong tiềm thức cũng hình thành một con đường bằng phẳng, bước đi an toàn.
Bất kể bao nhiêu lần Văn Nhiễm nói bóng gió hay là nói thẳng, cũng không ngăn được sự cố chấp của người lớn.
Có lúc Văn Nhiễm cũng u ám nghĩ — "Giá như không có Hứa Tịch Ngôn."
Giá như nàng chưa từng gặp Hứa Tịch Ngôn thì tốt biết mấy.
Có lẽ nàng sẽ cam lòng sống một cuộc đời buồn tẻ như vậy, không yêu đương cũng chẳng sao, sống một cuộc sống có thể nhìn trước được kết cục.
Chứ không phải như bây giờ.
Mỗi lần nàng chuẩn bị thỏa hiệp với cuộc sống, trong đầu lại hiện lên gương mặt của Hứa Tịch Ngôn.
Thật đáng ghét.
Làm thế nào để nàng có thể hoàn toàn quên đi Hứa Tịch Ngôn?
Thế là vào sinh nhật năm nay, ngày nghỉ phép năm của nàng và Đào Mạn Tư vừa vặn trùng khớp. Họ đồng ý cùng nhau đến Bắc Thành, check in tại Ung Hòa Cung* với phong cách trang trí Hòa Tỉ sặc sỡ.
*Ung Hòa Cung là ngôi chùa Phật giáo Tây Tạng nằm giữa lòng Cố Cung ở Bắc Kinh, trước đó là phủ đệ của Ung Chính khi còn là A Ca.
Đào Mạn Tư nửa đùa nửa thật nhắc nhở: "Đừng cầu nguyện lung tung đó nha, nghe nói Tứ gia* linh lắm đấy. Cậu sẽ không biết được điều ước của cậu thành hiện thực trong hoàn cảnh nào đâu."
*Tứ gia là Ung Chính
Nói xong lại cười: "Ví dụ có người ước nhanh chóng có tiền, trong chớp mắt đã bị xe đâm trúng, nằm ba tháng được bồi thường mười hai vạn tệ."
Văn Nhiễm nhẹ nhàng nói: "Mình vẫn muốn khấn, mình có một điều ước rất cấp thiết."
"Gì vậy?" Đào Mạn Tư lại đùa thêm một câu: "Muốn gặp một người khiến cậu yêu điên cuồng à?"
Hoàn toàn ngược lại. Văn Nhiễm thầm nói trong lòng.
Hôm đó nàng mặc đồ xanh nhạt, cúi đầu thành kính đứng vái trong làn hương khói bao bọc.
Nàng vốn không phải người theo Đạo, nhưng đã không còn cách nào khác.
Xin hãy làm ơn, bất kể là theo phương pháp kỳ quặc nào đi nữa, bất kể Thần Phật phương nào ra tay giúp đỡ.
Xin hãy để con quên được Hứa Tịch Ngôn.
******
Editor: Vậy là 2 bạn nhỏ đã xa nhau 8 năm 🥹