"Đây là nụ hôn đầu tiên của mình."
Hứa Tịch Ngôn tiện tay cầm lên một ly rượu, chất lỏng màu hổ phách liền theo đó gom ánh sáng lại trong đáy mắt cô. Vòng eo lắc lư nhẹ nhàng, một tay cầm ly rượu, mái tóc dài xoăn như rong biển đung đưa theo giai điệu.
Bỗng nhiên, Hứa Tịch Ngôn ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đèn sân khấu đang rọi thẳng vào da thịt mình.
Trong đầu cô chợt hiện một ý nghĩ kỳ lạ: Cái đèn này ồn ào quá.
Sao không làm màu xanh dương chứ?
Hứa Tịch Ngôn ngoắc ngón tay về phía Trần Hi, Trần Hi liền đưa cho cô một chiếc điện thoại.
Sao lại có người tùy hứng đến vậy, đến cả ly rượu và điện thoại cũng có thể trở thành đạo cụ cho điệu nhảy ngẫu hứng của cô, khiến cô càng thêm lười biếng và quyến rũ hơn.
Người xung quanh thì thào: "Cô ấy đang nhắn tin à?"
"Cô ấy đích thân gửi tin cho ai vậy?"
"Gì chứ, còn ai chưa đến nữa à?"
Văn Nhiễm đứng ngoài cửa, cảm thấy điện thoại trong túi rung lên.
Rút ra xem, là Hứa Tịch Ngôn gửi tới: [Cậu đang ở đâu?]
Văn Nhiễm đưa tay sờ sờ sống mũi mình.
Lại nhận được tin nhắn thứ hai: [Sao không thấy cậu?]
Văn Nhiễm cầm điện thoại, không trả lời. Bên trong sàn nhảy đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, nàng nhìn vào trong, thấy Trần Hi đang đẩy một chiếc bánh kem ba tầng khổng lồ, tươi cười tiến vào.
Đám đông bắt đầu reo hò, vừa vỗ tay vừa hát vang bằng tiếng Trung, tiếng Anh, thậm chí cả tiếng Tây Ban Nha: "Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật..."
Hứa Tịch Ngôn cong môi xoa xoa thái dương, như thể cảm thấy sự phô trương này hơi phiền phức.
Mọi người xúi giục cô cắt bánh, cô cười rất nhạt. Một chiếc vương miện bằng giấy tinh xảo cũng trở nên rực rỡ khi cô đội lên đầu. Cô chắp tay lại, cầu nguyện một lời ước ngắn ngủi rồi thổi tắt nến.
Văn Nhiễm đứng ngoài cửa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người mà nhìn cô, trong lòng đột nhiên nghĩ: Người như Hứa Tịch Ngôn, có lẽ không có ước muốn.
Cô có tất cả, nhưng lại không điều để mong cầu.
Hứa Tịch Ngôn tiện tay gỡ vương miện giấy xuống, nhận lấy con dao cắt bánh do người khác đưa, cắt một nhát dọc theo hoa văn phủ kem, rồi cũng tiện tay đưa dao cho người khác.
Rõ ràng ánh đèn sân khấu và đám đông ồn ào như vậy, thế mà không hiểu vì sao, trong lòng Văn Nhiễm lại một lần nữa dâng lên cảm giác xót xa dành cho Hứa Tịch Ngôn.
Nàng khẽ thở ra một hơi, chợt muốn hút một điếu thuốc, nên không vội lên lầu mà quay người đi về phía phòng hút thuốc.
Mọi người đều chen chúc nhau, tranh nhau một miếng bánh sinh nhật của Hứa Tịch Ngôn để lấy may. Phòng hút thuốc thì trống không, yên tĩnh dị thường, rất hợp với tâm trạng của Văn Nhiễm lúc này.
Không ngờ mới cúi đầu hút được nửa điếu thuốc, cửa phòng liền nhẹ nhàng bật mở.
Văn Nhiễm ngẩng đầu.
Hoàn toàn ngoài dự đoán, Hứa Tịch Ngôn đang đứng ở đó.
Mọi người đang rộn ràng mừng sinh nhật cho cô, vậy mà cô lại tự mình đến đây để tìm chút bình yên và tĩnh lặng.
Văn Nhiễm không nhịn được thầm nhủ: Người này không thích tổ chức sinh nhật một chút nào.
Hứa Tịch Ngôn có lẽ vừa mới uống rượu, trên má hiện rõ sắc hồng thấm như đóa hồng nhung. Cô đứng yên nhìn Văn Nhiễm hai giây, rồi đột nhiên bật cười.
Văn Nhiễm thấy lạ liền liếc nhìn cô một cái.
Hứa Tịch Ngôn giữ nguyên nụ cười, chỉ là đang nghĩ: Sao lại có người đến cả lúc hút thuốc cũng trong sáng đến thế? Nàng chỉ mặc áo phông và quần bò giản dị, vai gầy, khuôn mặt mộc mạc, khiến cả căn phòng nhuộm thành một sắc xanh dương dịu dàng.
Một đêm ồn ào đến nhức đầu, thoắt cái đã yên bình lại.
Văn Nhiễm đang định hỏi cô cười cái gì, thì Hứa Tịch Ngôn bỗng xoay cổ tay, đẩy cửa rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại một mình Văn Nhiễm bị bỏ lại trong phòng hút thuốc, do dự một lúc, nàng dập điếu thuốc còn hút dở và đứng dậy.
Lúc Hứa Tịch Ngôn quay lại phòng, thấy Văn Nhiễm đang chuẩn bị đi ra.
Văn Nhiễm liếc thấy Hứa Tịch Ngôn đang cầm theo một khay giấy đựng bánh kem, lướt ngang qua nàng, giống như một bông hồng đang say, rơi xuống chiếc ghế sofa.
Cho đến khi tay Văn Nhiễm đặt lên chốt cửa, cô mới khàn giọng gọi lại: "Đợi chút."
Văn Nhiễm dừng bước.
Hứa Tịch Ngôn: "Ở lại với mình một lúc được không?"
Văn Nhiễm: "Tại sao?"
Hứa Tịch Ngôn chớp mắt hai cái: "Mình đau đầu."
Văn Nhiễm cố chấp đứng yên tại chỗ: "Cậu đau đầu, mình ở đây thì có ích gì?"
Hứa Tịch Ngôn thở dài mỉm cười, nâng cánh tay trắng như tuyết lên đỡ lấy má: "Thì coi như nể mặt sinh nhật mình đi. Mình còn mang bánh đến cho cậu đây này."
Cuối cùng, Văn Nhiễm cũng đi đến, ngồi cạnh cô.
Liếc nhìn chiếc bánh trên bàn tròn nhỏ.
Trong lòng nghĩ: Đến chính cậu còn chẳng vui trong ngày sinh nhật, một miếng bánh thì làm sao chia sẻ được niềm vui?
Hứa Tịch Ngôn đứng dậy, đi đến cửa, ấn nút đỏ khóa cửa lại, rồi ngã người xuống ghế sofa, viền váy dạ hội phát ra tiếng xào xạc như cánh hoa bị cọ vào nhau.
"Nếu người khác muốn sử dụng phòng hút thuốc thì sao?"
"Mặc kệ."
Văn Nhiễm lại thầm nghĩ: Đúng là tùy hứng thật.
Hứa Tịch Ngôn nhìn biểu cảm của nàng, nhếch môi: "Sẽ không có ai đến đâu."
Cô tựa đầu ra sau lên lưng ghế sofa, nói một câu dường như là nói với Văn Nhiễm, lại giống như tự lẩm bẩm: "Dù sao thì ai ai cũng chỉ thích sự náo nhiệt."
Văn Nhiễm không nói gì.
Hứa Tịch Ngôn nhắm mắt lại, đưa cánh tay trắng ngần che lên trán, chỉ để lộ chiếc mũi cao thẳng và bờ môi xinh xắn: "Văn Nhiễm."
"Ừm."
"Sao không trả lời tin nhắn của mình?"
Văn Nhiễm im lặng.
"Mình đang tìm cậu."
"Tìm mình làm gì." Văn Nhiễm cất tiếng: "Như cậu nói đó, tối nay đã đủ náo nhiệt rồi."
"Muốn gặp cậu." Hứa Tịch Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế ấy, một tiếng cười nhẹ, trong đó pha chút cô đơn không dễ phát hiện: "Lạ thật, càng náo nhiệt, lại càng muốn gặp cậu."
Tim Văn Nhiễm hẫng một nhịp.
Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của Hứa Tịch Ngôn. Tối nay cô đã uống rượu, son môi vì thế trong có vẻ hơi loang lổ.
Rồi Văn Nhiễm nghe thấy giọng chính mình cất lên: "Hứa Tịch Ngôn."
"Cậu... không phải là thích mình đấy chứ?"
Hứa Tịch Ngôn bỏ cánh tay đang che trán xuống.
Ngồi thẳng lưng hơn một chút, nhìn Văn Nhiễm với ánh mắt có phần kinh ngạc, nhưng vẫn mang theo ý cười.
Văn Nhiễm mím môi ngồi xuống, đối diện ánh mắt cô.
Cho đến khi Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng thật lâu, rồi than thở: "Nhìn thì đúng là rất ngoan." Nụ cười trên môi cô rõ ràng hơn: "Không ngờ gan lại to hơn mình, dám chủ động nói với mình trước."
"Không được sao?"
"Đâu có nói là không được."
"Mình muốn nói trước với cậu."
"Ừm?"
"Mình không muốn hẹn hò với một ngôi sao lớn như cậu."
"Tại sao?"
"Rất phiền phức."
Hứa Tịch Ngôn chăm chú nhìn Văn Nhiễm: "Mình cảm thấy cách từ chối như vậy của cậu không có trách nhiệm."
"Dù sao chúng ta cũng chỉ vừa gặp lại không bao lâu, cậu nghĩ cậu hiểu rõ mình lắm sao?"
Cô đứng dậy đi về phía cửa, quay đầu lại, tay đặt lên ổ khóa, sống lưng dựa vào cửa: "Mình biết ai cũng giữ khoảng cách với mình."
Nói đến đây cô ngừng lại một chút, đó là khoảng cách của ánh sáng. Vô số ánh đèn sân khấu, vô số đèn flash máy ảnh, vô số đèn đường băng trong các chuyến bay đêm, tất cả đã ném cô ra ngoài nhịp sống hàng ngày, giống như một người khách qua đường.
Ánh mắt cô trầm xuống: "Văn Nhiễm, mình chỉ mong cậu cho mình thêm một chút thời gian."
Văn Nhiễm ngồi đó, dưới gầm bàn nơi Hứa Tịch Ngôn không nhìn thấy, nàng cào mạnh vào đầu ngón tay mình.
"Hứa Tịch Ngôn." Sau đó nàng đứng dậy, phải dốc hết sức lực mới có thể giữ cho giọng nói không run rẩy theo nhịp tim.
Một bước.
Hai bước.
Nàng thậm chí không biết mình đã bước đến trước mặt Hứa Tịch Ngôn như thế nào. Nàng đưa tay lên, ôm lấy vòng eo thon thả của Hứa Tịch Ngôn, đẩy Hứa Tịch Ngôn tựa vào cửa.
Lúc này mọi người bên ngoài không biết đang ồn ào vì chuyện gì, có người đập một tiếng vào cửa phòng hút thuốc, rồi là một trận cười vang lên, cách lớp cửa mỏng, những âm thanh ấy càng rõ ràng, lại có người hỏi: "Chị Ngôn Ngôn đâu rồi?"
Tại thời điểm đó Hứa Tịch Ngôn đang bị hai tay Văn Nhiễm ôm lấy eo, tựa vào cánh cửa.
Ngón tay Văn Nhiễm tê dại.
Hai lần ngồi xe máy của Hứa Tịch Ngôn, nàng từng ôm eo Hứa Tịch Ngôn, nhưng đó là từ phía sau. Bây giờ Hứa Tịch Ngôn đang đối diện nàng, khoảng cách giữa hai người rất gần, ngay cả hơi thở cũng quyện vào nhau, Văn Nhiễm nhìn thấy rõ lớp trang điểm tinh tế trên mặt Hứa Tịch Ngôn.
Đường kẻ mắt nhấn nhẹ ở ở phần đuôi có hơi nhòe, lại càng hợp với gương mặt quyến rũ không theo quy củ của Hứa Tịch Ngôn.
Cô hơi mím môi, hỏi Văn Nhiễm: "Cậu làm gì vậy?"
Văn Nhiễm nhìn cô: "Cậu nói sai rồi."
"Cậu nói sai rồi Hứa Tịch Ngôn, mình hiểu cậu rất rõ."
Cậu chắc chắn không biết, từ lúc mười bảy tuổi mình bắt đầu thầm thích cậu, ánh nhìn và tâm tư của mình chưa từng rời khỏi cậu.
Làm sao lại không hiểu cậu được chứ?
Văn Nhiễm ôm chặt vòng eo thon thả của Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu từng hôn ai chưa?"
Mồ hôi trong lòng bàn tay bắt đầu rịn ra từng chút một.
Hứa Tịch Ngôn hạ hàng mi dày xuống nhìn nàng, tối nay cô đã uống rượu, âm sắc trong giọng nói càng trầm hơn: "Chưa từng."
Văn Nhiễm quả thật có một đôi tai nhạy cảm.
Nàng nắm bắt được từng sợi sắc thái mê hoặc trong giọng nói của Hứa Tịch Ngôn, kéo theo nhịp tim nàng đập cuồng loạn.
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa: "Có ai trong đó không?"
Lại có người hỏi: "Cửa này sao lại bị khóa trái?"
Văn Nhiễm rất sợ người ta tưởng cửa bị khóa nhầm, rồi đi gọi người lấy chìa khóa mở từ bên ngoài. Nhưng nàng vẫn ôm chặt vòng eo thon thả của Hứa Hi Ngôn mà không buông, Hứa Tịch Ngôn cũng không đẩy nàng ra.
Nàng khẽ hỏi: "Tại sao? Cậu không phải từng có người yêu rồi à?"
"Cũng đúng." Hứa Tịch Ngôn nói xong dừng lại một chút, đầu lưỡi khẽ chạm vào hàm trong: "Tại sao nhỉ."
Văn Nhiễm nói thầm trong lòng: Bởi vì cậu chưa từng có ý định để bất kỳ ai thực sự bước vào trái tim cậu.
Cho dù Hứa Tịch Ngôn nói "thích".
Nhưng cái "thích" của người như Hứa Tịch Ngôn, chỉ là một mảnh nhỏ trong trò ghép hình.
Còn cái "thích" suốt mười năm qua của nàng, là thứ che phủ cả trời đất.
Khoảng cách giữa hai người, là vô số lần nàng nhìn theo bóng lưng ấy, là vô số lần giả vờ bình thản đi qua góc cầu thang, là chiếc hộp thiếc trong ngăn kéo đã bắt đầu rỉ sét, những cảm xúc tinh tế như thế, làm sao có thể diễn đạt hết bằng lời.
Nàng đang từ từ chuẩn bị buông tay, nhưng Hứa Tịch Ngôn lại bất ngờ giơ tay lên, ép tay nàng về lại eo mình.
Trái tim Văn Nhiễm như thắt lại.
"Nhưng mà." Hứa Tịch Ngôn chậm rãi đưa tay còn lại lên lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng.
"Nhưng mà gì?" Lưỡi Văn Nhiễm bắt đầu líu lại.
"Có muốn thử không?"
Cả bộ não của Văn Nhiễm như nổ tung ngay lập tức: "...Tại sao?"
Lúc này bên ngoài vẫn có người nói: "Cửa này không biết sao lại khóa trái."
"Ai có chìa khóa không? Hay là gọi người khách sạn đến mở?"
"Tại sao cậu luôn hỏi tại sao vậy?" Hàng mi Hứa Tịch Ngôn khẽ rung: "Có lẽ vì, cậu rất thuần khiết, cũng rất tĩnh lặng."
Hứa Tịch Ngôn nâng mặt Văn Nhiễm lên, mím nhẹ môi, Văn Nhiễm từ nhịp thở có hơi trì trệ của cô, nàng nhận ra cô có vẻ hồi hộp. Chính sự hồi hộp ấy khiến cô càng thêm sinh động, càng thêm lôi cuốn.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Văn Nhiễm, đây là nụ hôn đầu của mình."
Toàn bộ não Văn Nhiễm đều trong trạng thái vỡ tung, thật khó để nói rõ là ai hôn ai trước.
Môi chạm môi, mềm mại như cánh hồng với sương đêm, vừa chạm đã tan. Giữa răng Hứa Tịch Ngôn phảng phất hương trái cây thanh mát của loại whisky hảo hạng, xen lẫn mùi bạc hà lạnh nhẹ của thuốc lá quen thuộc.
Tim Văn Nhiễm như muốn ngừng đập.
Giống như bị một bàn tay to bóp chặt, xoa qua xoa lại nhiều lần.
Lưỡi hai người quấn nhẹ vào nhau như đang thăm dò. Bên ngoài có người nói: "Vậy để tôi đi gọi người khách sạn đến nhé."
Đây là nụ hôn đầu của Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm nghĩ, nhưng những thiên tài có lẽ đều có khả năng tự học trong nhiều lĩnh vực. Nụ hôn này không hề vụng về, cũng không có cái cảm giác "ướt át rõ rệt" mà người ta hay đăng trên mấy con bot phàn nàn.
*吐槽bot: tài khoản chuyên đăng bài chê bai, phàn nàn do người dùng gửi đến.
Văn Nhiễm hơi nâng cằm, hai tay siết chặt vòng eo thon thả của Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn dùng một tay giữ chặt lấy nàng, kéo nàng về phía mình, hôn sâu hơn.
Trên thực tế, đầu óc của Hứa Tịch Ngôn cũng gần như trống rỗng, chợt nhớ lại năm mười tám tuổi ở thủy cung, cô gái mặc áo phao xanh dương ấy lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn con cá voi dài năm mét bơi qua màn hình trên trần.
Người trong vòng tay cô có vẻ gầy hơn trước, xương mảnh rất dễ nhận ra, mùi hương trên người nàng rất nhẹ, giống như bông hoa đậu biếc màu lam tím, không nồng nặc cũng không lộ liễu.
Chính kiểu đó lại tình cờ làm rung động thần kinh người khác.
Cho đến khi bên ngoài vang lên giọng nói của nhân viên khách sạn: "Tôi thử mở cửa bằng chìa khóa nhé."
Hứa Tịch Ngôn vẫn đang hôn Văn Nhiễm.
Sau lưng Văn Nhiễm đổ đầy mồ hôi, áo thun ôm sát dính vào lòng bàn tay cô.
Âm thanh của chìa khóa.
Âm thanh tra chìa vào ổ khóa.
Hai người vẫn đang môi lưỡi quấn quýt, nụ hôn ngày càng sâu.
Cho đến giây cuối cùng trước khi chìa khóa mở được cửa, Hứa Tịch Ngôn mới buông Văn Nhiễm ra, ngón cái khẽ miết qua đôi môi dính son của nàng, kéo nàng ra phía sau mình.
Bản thân cô xoay người, một tay đỡ cánh cửa sắp bị đẩy ra: "Có chuyện gì vậy?"
Mọi người bên ngoài đều sững sờ.
Có người hỏi: "Chị Ngôn Ngôn, chị ở trong đó à?"
"Ừ." Giọng Hứa Tịch Ngôn rất bình tĩnh: "Tôi uống hơi nhiều, lúc nãy vào đây nghỉ ngơi, rồi ngủ quên mất."
"Ồ ồ, bọn tôi còn tưởng cửa này bị khóa nhầm, xin lỗi đã làm phiền chị."
Hứa Tịch Ngôn "ừm" một tiếng, đẩy cửa lại, một lần nữa khoá lại. Cô quay đầu nhìn Văn Nhiễm đang tựa vào tường.
Khuôn mặt vốn trắng bệch không tí ánh nắng hay huyết sắc nay lại hơi hơi ửng hồng. Nàng rất gầy, chỉ có ngực là đầy đặn, giờ theo từng nhịp thở gấp gáp mà nhẹ phập phồng.
Hứa Tịch Ngôn nuốt khan một cái.
Không nói gì, chỉ đợi hơi thở của Văn Nhiễm cũng như của mình dần ổn định lại.
Văn Nhiễm hỏi: "Giờ mình ra ngoài kiểu gì?"
Hứa Tịch Ngôn khựng lại: "Giờ mà cậu còn nghĩ đến chuyện ra ngoài?"
Văn Nhiễm gật đầu.
Hứa Tịch Ngôn bật cười khẽ: "Đừng ra nữa, trốn đến sáng."
Văn Nhiễm liếc cô một cái.
Hứa Tịch Ngôn giơ hai tay: "Được, biết rồi, mình ra trước đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người."
Rồi hỏi Văn Nhiễm: "Son môi của mình có lem không?"
"Cũng ổn, cậu bặm môi đi."
Hứa Tịch Ngôn bặm môi, chỉnh lại váy dạ hội, rồi mở cửa bước ra.
Cô vừa xuất hiện, lập tức chẳng ai để ý đến phía phòng hút thuốc nữa.
Văn Nhiễm chờ thêm một lát, thừa lúc không ai chú ý, lặng lẽ rời khỏi phòng hút thuốc.
Không nán lại nữa, nàng đi thẳng đến thang máy, quẹt thẻ về phòng.
Rõ ràng nàng không uống giọt rượu nào, nhưng có cảm giác lâng lâng trong dây thần kinh, hẳn là từ miệng Hứa Tịch Ngôn mà ra.
Lấy khăn tắm và áo choàng, chui vào phòng tắm, những động tác thường ngày không có cảm giác gì, giờ chạm vào chỉ thấy một mảnh trơn mềm.
Hứa Tịch Ngôn đúng là cao thủ hôn môi.
Có lẽ nàng đã tự thôi miên mình, tắm rửa xong, đắp mặt nạ hơi nước cho mắt, rồi vùi mình trong gối chăn, nàng thật sự thiếp đi rất nhanh.
Ngay cả não bộ cũng muốn ngắt mạch, chỉ cần nhớ lại tình cảnh tối nay thêm một giây, trái tim đang đau siết của nàng thật sự sẽ phát nổ.
Chỉ có điều, quên kéo rèm, nên sáng hôm sau bị ánh sáng ngoài cửa sổ đánh thức.
Nàng thử nhắm mắt lại, nhưng không tài nào ngủ thêm được, nhìn đồng hồ, mới bảy giờ, dứt khoát dậy đánh răng rửa mặt, xuống nhà hàng buffet của khách sạn ăn sáng sớm, vừa hay tránh được đám đông, tìm chút yên tĩnh.
Trong bụng vẫn còn bồn chồn vì dư âm tối qua, nàng chỉ lấy chút đậu nướng và bánh mì nướng, thêm một ly sữa nóng.
Lúc này nhà hàng rất vắng, nàng ngồi trong ánh nắng bên cửa sổ.
Không lâu sau, người bước vào nhà hàng lại chính là Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn nhìn thấy nàng cũng hơi ngẩn ra. Trước tiên cô đi đến quầy buffet, theo thói quen nướng bánh mì cho giòn, quết bơ một mặt, gắp thêm một quả trứng chiên, bưng ly cà phê đen ngồi xuống đối diện Văn Nhiễm.
Cô không nói gì, Văn Nhiễm lên tiếng trước: "Một mình cậu à, Trần Hi không đi cùng."
Tưởng đâu ngôi sao lớn như vậy lúc nào cũng có người phục vụ từ thức ăn, quần áo, nhà cửa đến phương tiện đi lại.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông đen gọn gàng, trên cổ áo kẹp một chiếc kính râm, có lẽ thấy thời gian này trong nhà hàng thật sự ít người, lại thêm chỗ ngồi của Văn Nhiễm khá kín đáo, nên cô không đeo lên.
Cô xoa nhẹ huyệt thái dương: "Dạo này mình dậy sớm hơn bình thường một chút."
"Ngủ không ngon à?"
Cô uống một ngụm cà phê đen, liếc qua bọng mắt trong veo của Văn Nhiễm: "Không thấy quầng thâm gì, trông cậu có vẻ ngủ ngon đấy."
Văn Nhiễm múc một muỗng đậu nướng, không nói gì.
Hứa Tịch Ngôn cắn một miếng bánh mì, vụn bánh rơi xuống lả tả.
Hai người cứ thế yên lặng ngồi đối diện, ăn xong một bữa sáng.
Gần tám giờ, mọi người lần lượt thức dậy, Trần Hi gửi lịch trình hôm nay: buổi sáng mỗi người làm việc riêng, buổi chiều nhân dịp sinh nhật Hứa Tịch Ngôn, studio chi tiền mời mọi người đi tham quan Cố Cung*.
*故宫: Tên gọi khác của Tử Cấm Thành
Dù sao trong đoàn cũng có không ít ABC trước giờ chưa từng về nước.
*ABC/ American Born Chinese: chỉ người Trung Quốc sinh ra ở Mỹ.
Văn Nhiễm bị Trần Hi kéo vào một nhóm công việc gần trăm người, trong đó mọi người lần lượt đáp lại: [Sếp hào phóng quá!]
[Quỳ cảm ơn chị Ngôn!]
Văn Nhiễm nhắn riêng cho Trần Hi: [Tôi cũng phải đi à?]
[Đi chứ! Dạo này cô đang hợp tác với chúng tôi mà? Phòng làm việc đối đãi tốt lắm.]
Hai giờ chiều, mấy chiếc xe thương vụ chờ sẵn, chở mọi người đến Cố Cung.
Trần Hi bận rộn lo liệu mọi việc, thấy Văn Nhiễm thì vẫy tay: "Bên này, lên xe này."
Văn Nhiễm bước lại.
Trần Hi liếc nhìn nàng: "Không đội mũ chống nắng hay đeo khăn che à? Tia cực tím ở Bắc Thành mạnh lắm đó."
Văn Nhiễm mỉm cười: "Bình thường điều chỉnh đàn, suốt ngày ở trong nhà, có cơ hội phơi nắng một chút cũng tốt."
Lên xe ngồi xuống, không thấy Hứa Tịch Ngôn đâu.
Mãi đến lúc xuống xe, tuy tránh được giờ cao điểm của kỳ nghỉ lễ, nhưng lượng khách đến Cố Cung vẫn không ít, may mà Trần Hi được Đậu Thần bồi dưỡng kỹ càng, mọi việc đã đặt trước từ sớm.
Mọi người xếp hàng vào trong, vẫn không thấy Hứa Tịch Ngôn.
Lần trước Văn Nhiễm cùng Đào Mạn Tư đến Bắc Thành, vì không đặt trước nên đã lỡ mất cơ hội tham quan Cố Cung.
Nàng chụp ảnh gửi cho Đào Mạn Tư, Đào Mạn Tư lập tức hồi âm: [Đẹp quá đi mất!]
Mùa xuân ở phương Bắc thực sự khác mùa xuân phương Nam, không khí mang theo cảm giác trong lành mát mẻ, ánh nắng rực rỡ chiếu lên mái ngói đỏ tường son, những bóng người qua lại như ghi lại từng lớp tháng năm thăng trầm.
Đào Mạn Tư: [Giúp mình chụp thêm vài tấm nhé, sau này viết bài có thể xem lại tìm chút cảm hứng.]
[Được.]
Ánh nắng thật sự gay gắt, Văn Nhiễm không hối hận vì không chuẩn bị đủ đồ chống nắng, chỉ nghĩ lúc đó đáng lẽ nên mang theo kính râm, nếu không thì cứ bị ánh sáng chói chang làm lóa mắt.
Mọi người vừa đi vừa dừng lại, đội ngũ tập trung ban đầu dần dần kéo giãn ra, trở nên lộn xộn.
Qua Ngọ Môn, đi qua Kim Thủy Kiều rồi rẽ phải, bước lên cầu thang ở Hiệp Hòa Môn, quay đầu nhìn lại Ngọ Môn, chỉ cảm thấy khí thế hùng vĩ, sự bề thế đó quả thực là thứ mà phương Nam tao nhã ít khi có được, Văn Nhiễm liền nghĩ đến chuyện chụp một tấm ảnh cho Đào Mạn Tư.
Nàng cũng không có bất kỳ thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp nào, chỉ có một chiếc điện thoại cũ đã dùng mấy năm, chất lượng ảnh chụp chỉ có thể coi là tạm được.
Vừa hạ điện thoại xuống quay đầu lại, gió thổi tung lọn tóc mai, chính vào lúc đó Văn Nhiễm nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn.
Quỹ đạo hành động của Hứa Tịch Ngôn phần lớn không trùng với mọi người, cho nên mỗi lần cô xuất hiện, đều có cảm giác như từ trên trời giáng xuống.
Cô rất thoải mái tựa người vào lan can bằng ngọc trắng, ngũ quan sắc nét, đứng trước di sản lịch sử dày dặn này cũng không hề tỏ ra nông cạn. Trên các đầu mái cong cong ở bốn góc của cung điện là những tượng thần thú tiêu chuẩn, cô đứng giữa những điêu khắc cứng nhắc ấy lại tỏa ra vẻ linh động lạ thường.
Cô mặc áo phông đen, sống mũi đeo kính râm đen đơn giản. Như thể một hình ảnh hiện đại đột ngột xuyên vào dòng lịch sử, lại như một nhân vật đột nhiên xuất hiện giữa chốn trần thế tầm thường này.
Ban đầu cô hơi nghiêng đầu nói chuyện với Đậu Thần bên cạnh.
Nhưng khi Văn Nhiễm vô tình nhìn về phía cô, cô liền ngừng nói.
Giơ tay, tháo kính râm khỏi sống mũi.
Khoảnh khắc đó, Văn Nhiễm suýt chút nữa đã kêu lên.
Làm cái gì vậy chứ? Chung quanh đều là người mà.
Nhưng cô đứng trong bóng râm dưới mái hiên ngắn, du khách xung quanh đều đã bị ánh nắng gắt cả ngày làm cho mất hết kiên nhẫn, lẩm bẩm đi qua, không ai để ý đến người phụ nữ đứng lặng lẽ kia.
Văn Nhiễm mang theo nhịp tim đập loạn, đối diện với ánh mắt Hứa Tịch Ngôn.
Giữa hai người là nền gạch xanh xám lót ngang dọc, ghi lại tháng năm lịch sử đã qua.
Là cung điện nguy nga cách đó không xa và những cơn gió thổi qua.
Là tầng tầng lớp lớp du khách đến và đi như thể đánh vỡ ranh giới giữa quá khứ và hiện tại.
Văn Nhiễm cũng không biết mình có thật sự nhìn thấy rõ đến thế hay không, hay chỉ là tưởng tượng trong đầu đã tự động lấp đầy các chi tiết còn thiếu.
Hứa Tịch Ngôn móc kính râm vừa tháo ra treo lên cổ áo chữ V, hôm nay rất nóng, phần ngực bị gọng kính đè xuống hiện ra một vùng da trắng như tuyết, hơi rịn mồ hôi.
Một tay cô đặt tùy hứng đặt trước người, rồi kéo dài về sau, chính là chiếc eo thon thả tối qua Văn Nhiễm từng ôm lấy. Ngay cả bây giờ, chỉ cần nhớ lại cái cảm giác mềm mại đàn hồi đó cũng đủ khiến tim người ta đập thình thịch.
Hứa Tịch Ngôn hẳn là không cười, chỉ đứng đó nhìn nàng.
Quan sát. Đánh giá. Thưởng thức. Không rõ là gì.
Văn Nhiễm chỉ cảm thấy ánh nắng trên đỉnh đầu bỗng chốc bừng sáng, ban nãy chỉ cảm thấy nắng, lúc này lại thấy cái nóng hừng hực như trút vào từng lỗ chân lông, khiến tim nàng cũng nóng ran theo.
******
Buổi tham quan chiều khiến ai nấy mồ hôi đầm đìa, lúc quay về mọi người ăn tối đơn giản xong thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Hình như chỉ có Hứa Tịch Ngôn là ngoại lệ, lúc Văn Nhiễm bước vào khách sạn thì nghe Trần Hi đang nói chuyện với người bên cạnh về thời gian, bảo rằng Hứa Tịch Ngôn còn phải đi tập gym, rồi đến phòng dương cầm để bù lại thời gian bị trễ buổi chiều vì đi Cố Cung.
Đáng sợ thật, Văn Nhiễm thầm nghĩ, thiên tài chẳng lẽ không biết mệt à?
Về phòng rồi nàng tắm trước, sấy khô tóc, vừa hay kênh phim đang chiếu một bộ điện ảnh cũ mà nàng luôn muốn xem, nàng tựa vào mép giường xem hết, lại sắp xếp một lượt ảnh trong điện thoại, chuẩn bị gửi cho Đào Mạn Tư.
Lúc này đã hoàn toàn yên ắng, điện thoại vẫn nằm trong tay, bỗng dưng có tiếng ting báo tin nhắn vang lên, chấn động đến cả đầu ngón tay.
Mở ra xem, là Hứa Tịch Ngôn: [Ngủ chưa?]
Văn Nhiễm ngập ngừng một lát, trả lời: [Chưa.]
Hứa Tịch Ngôn liền gọi đến.
Số "159" ấy đến giờ nàng vẫn chưa lưu, nhưng cũng đã nhớ rõ đó là số của Hứa Tịch Ngôn.
Văn Nhiễm cũng chẳng biết vì sao mình lại đứng dậy khỏi mép giường, cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, chiều nay nghe người ta nói đây là thời điểm đẹp nhất của Bắc Thành, cành liễu xanh trong vắt, những chùm mộc lan to lớn, đêm cuối xuân vẫn không tiếc lan tỏa hương thơm.
Nàng ổn định lại hơi thở, bắt máy: "A lô?"
Giọng Hứa Tịch Ngôn trong đêm nghe càng trầm: "Cậu mở cửa sổ rồi à?"
"À......"
Hứa Tịch Ngôn khẽ bật cười: "Mình cũng mở rồi. Mình đang ở ngay tầng dưới cậu."
"Vậy à." Văn Nhiễm lấy ngón tay vuốt nhẹ mặt lưng điện thoại.
"Cô Văn, mình muốn hỏi cậu một chuyện." Hứa Tịch Ngôn ngừng hai giây: "Tại sao hôn xong lại bỏ chạy, chẳng để lại lời giải thích nào cả?"