"Có phải cậu thích cảm giác kích thích không?"
Sau khi Văn Nhiễm đề nghị làm người tình, đây là cuộc trò chuyện riêng tư đầu tiên của hai người.
Trước đó, họ cũng từng gặp nhau, từng nói chuyện, nhưng đều là trong những dịp liên quan đến công việc.
Văn Nhiễm đeo túi bước tới, Đậu Thần liếc nhìn nàng một cái. Những người còn lại vẫn tiếp tục trò chuyện, "mượn bật lửa" chỉ là một yêu cầu nhỏ nhặt quá đỗi bình thường, chẳng ai để tâm.
Văn Nhiễm đưa tay vào túi lấy bật lửa, đưa qua.
Nàng và Hứa Tịch Ngôn có một điểm chung, là rất hay làm mất bật lửa, cho nên loại họ dùng đều là thứ mua đại bên đường. Hứa Tịch Ngôn thì còn tùy tiện hơn, bật lửa hay que diêm trong khách sạn trong và ngoài nước đều được cô lấy ra dùng.
Lần trước chiếc bật lửa màu xanh huỳnh quang của Văn Nhiễm lại bị mất, lần này may mắn, mua được cái màu xanh dương mà nàng thích.
Thật ra lớp vỏ nhựa bên ngoài trông vẫn rất xấu, nhưng ít ra, nó là màu xanh dương.
Cầm trong tay, giống như một khoảng biển.
Hứa Tịch Ngôn cụp mắt liếc nhìn: "Cậu không châm cho mình à?"
Khi đó, những người khác đang bàn về một ảnh đế rất nổi tiếng, nổi đến mức chỉ có thể ngắm qua màn hình, vậy mà giọng điệu của họ khi nhắc đến lại bình thường đến lạ.
Văn Nhiễm nói: "Tự cậu châm đi."
Không ai trong số họ nhận ra trong mối quan hệ giữa hai người, có một sợi dây vô hình đang âm thầm bị kéo căng.
Văn Nhiễm lại khẽ giơ chiếc bật lửa trong tay, Hứa Tịch Ngôn mỉm cười, cũng liền đưa tay nhận lấy.
Khi cúi đầu, mái tóc dài xoăn nhẹ xõa xuống một cách lả lơi, cô bật lửa một cách tùy tiện, khiến Văn Nhiễm thậm chí còn lo lắng tóc cô có bị bén lửa không.
Nhưng đến cả gió đêm trong thành phố cũng cam lòng làm nền cho cô, dịu dàng vén mái tóc cô ra phía sau, để lộ một nửa góc nghiêng tuyệt sắc.
Khi trả bật lửa lại cho Văn Nhiễm, bật lửa vẫn còn chút hơi ấm do vừa mới châm lửa, chiếc bật lửa nhỏ đến mức khi trao tay, đầu ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau, rồi đồng thời rút lại.
Hứa Tịch Ngôn chớp chớp hàng mi dày, Văn Nhiễm mím môi.
Những hành động nhỏ như vậy cũng vi diệu như trao nhau ánh mắt, Văn Nhiễm nghĩ, mấy người đang trò chuyện ấy chắc chẳng ai nhận ra điều gì.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Cảm ơn."
Văn Nhiễm gật đầu, cất bật lửa lại vào túi.
Nhìn bóng lưng nàng khuất dần, Hứa Tịch Ngôn bỗng cất tiếng: "Cậu đi gì về vậy?"
Đậu Thần gõ nhẹ ngón tay lên cánh tay mình. Những người đang trò chuyện khác thì ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, câu nói này của Hứa Tịch Ngôn là dành cho Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm quay đầu: "Gọi xe."
Hứa Tịch Ngôn rít một hơi thuốc: "Mình không uống rượu, để mình đưa cậu về."
Nói rồi cô nhảy khỏi bồn hoa: "Mọi người ai có xe vậy? Cho tôi mượn chìa khóa một chút."
Có người móc chìa khóa ra từ túi áo: "Dùng xe của tôi đi."
"Cảm ơn." Hứa Tịch Ngôn nhận lấy, liền đi về phía Văn Nhiễm.
Một người khác hỏi: "Cô gái đó là ai thế? Hứa Tịch Ngôn đích thân muốn đưa về à?"
Có người biết nhiều hơn: "Chị Đậu, nghe nói lần này cô ấy hợp tác với các chị đúng không? Nghe bảo là bạn học cấp ba của Hứa Tịch Ngôn?"
Đậu Thần: "Ừ."
Bốn chữ 「bạn học cấp ba」 vừa thốt ra, mọi người đều vỡ lẽ, đồng thanh "ồ" một tiếng.
Bên kia, Hứa Tịch Ngôn từ tốn cùng Văn Nhiễm đi về phía bãi đậu xe.
Khoảng cách không xa cũng chẳng gần, vừa phải phép lại không quá xa cách, giống như cuộc trò chuyện tối hôm đó trong phòng khách sạn của Văn Nhiễm chưa từng xảy ra.
Đêm xuân dạo bước, bất cẩn một chút là giẫm lên cánh hoa.
Hứa Tịch Ngôn là người rực rỡ như vườn hoa, cô có thể hòa mình vào náo nhiệt một cách tự tại, nhưng không ồn ào.
Khi không muốn nói, cô liền thoải mái với sự yên lặng.
Chiếc xe của bạn cô là một chiếc G63 màu trắng, Văn Nhiễm phải vất vả một lúc mới lên được xe, Hứa Tịch Ngôn ngồi ghế lái, như thể định hỏi Văn Nhiễm có cần cô đỡ không, nhưng nghĩ ngợi một chút rồi thôi.
Văn Nhiễm vừa ngồi vững, cô nhắc: "Thắt dây an toàn."
Đó là câu duy nhất giữa hai người trong suốt chuyến xe.
Văn Nhiễm cài dây an toàn, cô liền khởi động xe.
Đây là lần đầu tiên Văn Nhiễm thấy Hứa Tịch Ngôn lái xe hơi, xe máy thì không tính. Phải nói, chiếc G63 màu trắng này thật sự rất hợp với cô. Cô có thể kiểm soát mọi thứ, từ dương cầm, tay lái mô-tô, vô lăng.
Tư thế ấy mang theo nét lười biếng thư thái.
Nhìn cô lái xe khiến người ta cảm thấy dường như chẳng bao giờ phải lo sẽ gặp trục trặc gì, Văn Nhiễm dần dần mất tập trung.
Ngoài cửa kính là những con phố phương Bắc giao hòa giữa cổ kính và hiện đại, ngay cả đèn đường cũng cao hơn ở phương Nam, bầu trời đêm bao la mang theo một sắc đen như mực.
Chính vào lúc đó, Hứa Tịch Ngôn cất tiếng: "Nếu mình không đồng ý thì sao?"
Văn Nhiễm nhanh chóng hiểu cô đang nói đến điều gì.
Cô đang nói đến đề nghị làm người tình mà nàng đã đưa ra.
Ánh mắt của Văn Nhiễm rời khỏi cửa sổ, bình thản cùng cô nhìn về phía trước qua tấm kính chắn gió, đèn hậu xe phía trước nhấp nháy ánh đỏ: "Không đồng ý thì thôi."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cong môi cười: "Văn Nhiễm, cậu quả nhiên không thích mình lắm."
Xe đến khách sạn, Văn Nhiễm tháo dây an toàn, vốn tưởng Hứa Tịch Ngôn cũng định về khách sạn, còn đang nghĩ liệu chiếc xe này có phải nhờ tài xế đưa về hộ không.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn vẫn ngồi yên ghế lái, nói với nàng: "Chúc ngủ ngon."
Lúc này Văn Nhiễm mới nhận ra, Hứa Tịch Ngôn là cố ý đưa nàng về, giờ còn phải quay lại club.
Nàng khẽ gật đầu: "Ngủ ngon."
Ấn thang máy lên lầu, kéo rèm cửa ra, vẫn còn nhìn thấy bóng xe của Hứa Tịch Ngôn lướt qua từ xa.
Cuộc sống về đêm của Hứa Tịch Ngôn mới vừa bắt đầu.
Nàng nghe ra chút ngậm ngùi trong giọng điệu của cô, nhưng với Hứa Tịch Ngôn của hiện tại, một mối tình, cũng chỉ là một mảnh ghép mà thôi.
******
Kết thúc chuyến công tác ở Bắc Thành, Văn Nhiễm trở về Hải Thành.
Nàng mang quà tặng cho Bách Huệ Trân và Đào Mạn Tư. Bách Huệ Trân mắng nàng: "Mua mấy cái này làm gì! Phí tiền."
Cậu nàng hừ lạnh: "Chuyến công tác này kiếm được bao nhiêu?"
Văn Nhiễm nói thật: "Không nhiều."
Nàng là nhân viên của studio, chỉ được nhận chia phần theo dự án, thực sự không nhiều.
Không phải nàng không nghe thấy cậu và mợ thì thào với nhau, chê nàng không có chí tiến thủ, nhưng Văn Nhiễm lại thấy mình gần như đã quen với điều đó rồi.
Đến chỗ Đào Mạn Tư thì dễ chịu hơn nhiều.
Tửu lượng nàng không cao, nên lúc ra ngoài hiếm khi uống rượu, chỉ có ở chỗ Đào Mạn Tư mới ghé cửa hàng tiện lợi mua chút bia, tối nay còn gọi thêm chân gà ngâm để làm đồ nhắm.
Đào Mạn Tư vừa cười vừa nghịch cái đầu đội của búp bê nương nương: "Có tình một đêm nào không?"
"Mình đi công tác mà."
"Công tác cũng có thể gặp tình một đêm mà, dù gì cậu cũng tiếp xúc với giới giải trí rồi đó."
Văn Nhiễm lặng thinh một lúc.
"Nói mới nhớ, Nhiễm Nhiễm, cậu cũng không còn nhỏ nữa, từng ấy năm rồi, thật sự chưa từng thích ai à?"
Văn Nhiễm cười hỏi: "Mình thì thích ai chứ?"
Đào Mạn Tư tặc lưỡi, đi mở hộp chân gà ngâm ra.
Trong đầu Văn Nhiễm lại hiện lên hình ảnh đêm hôm đó Hứa Tịch Ngôn lái xe đưa nàng về khách sạn, cổ tay cô đặt tùy ý trên vô lăng, gương mặt hồng hào được chiếu sáng bởi ánh sáng đỏ.
Càng cẩn thận giấu kín suốt bao năm, càng không biết phải mở miệng kể cho Đào Mạn Tư thế nào.
Hai điểm dừng chân còn lại của chuyến lưu diễn trong nước của Hứa Tịch Ngôn là Đảo Thành và Vụ Thành, Văn Nhiễm dựa theo hợp đồng đã ký, thuận lợi hoàn thành hết công việc điều chỉnh âm thanh.
Trong tiệc ăn mừng cuối cùng, Hứa Tịch Ngôn rất nể mặt và ở lại đến cuối, không lén lút bỏ đi chơi.
Có Đậu Thần và Trần Hi cùng đi, đến từng bàn mời rượu, cảm ơn toàn bộ ê-kíp vì sự nỗ lực suốt hai tháng qua.
Các đồng nghiệp thân quen đều ngồi cùng một bàn, bàn của Văn Nhiễm toàn là người lạ, lẻ tẻ tụ lại.
Nhưng sự trân trọng của Hứa Tịch Ngôn lại không hề phân biệt, cô xưa nay luôn là người biết tôn trọng người khác.
Đội của Hứa Tịch Ngôn còn có công việc với ngành thời trang trong nước, nên Văn Nhiễm bay một mình về lại Hải Thành.
Nói cách khác, nếu Hứa Tịch Ngôn từ chối lời đề nghị của nàng, thì rất có thể, đêm nay là lần cuối cùng họ gặp mặt.
Hiếm khi ăn món Trung, khi Hứa Tịch Ngôn và những người khác đến mời rượu, đúng lúc đang mang ra một đĩa cá kho tộ bốc khói sôi sùng sục.
Bên phải Văn Nhiễm là khu phục vụ đồ ăn, Hứa Tịch Ngôn đứng bên trái Văn Nhiễm, có một khoảng cách giữa họ, lúc này cô kéo nhẹ Văn Nhiễm về phía mình: "Cẩn thận."
Cô đã thay sang áo sơ mi lụa màu tối màu phối với quần jeans, nhưng lớp trang điểm đậm trên mặt vẫn chưa tẩy, ngũ quan dưới ánh đèn nhà hàng càng thêm nổi bật, sắc sảo đến mức khiến người ta choáng ngợp.
Văn Nhiễm không nhìn mặt cô, chỉ cúi đầu nhìn đĩa đồ nguội trên bàn, nhưng lại càng cảm nhận rõ khi Hứa Tịch Ngôn kéo nàng lại gần, sự ấm áp của lòng bàn tay áp vào lưng dưới của nàng.
Đợi đến khi Văn Nhiễm ngồi vững, tay Hứa Tịch Ngôn cũng nhanh chóng rút về.
Nhưng hương thơm cô để lại vẫn chưa tan, cứ quấn quýt trong khoang mũi nàng.
Nhóm người Hứa Tịch Ngôn rời đi.
Văn Nhiễm tựa vào lưng ghế, dùng sức ép chặt lên chỗ lưng mình vừa được Hứa Tịch Ngôn chạm vào.
******
Hôm sau, Văn Nhiễm lên đường bay về Hải Thành, Hứa Tịch Ngôn không xuất hiện nữa.
Cuộc sống dường như đã trở lại quỹ đạo cũ kỹ ban đầu, mỗi ngày từ căn nhà trọ bốn mươi mét vuông đi làm, tan ca lại trở về, đôi khi tự nấu ăn, lười thì ra cửa hàng tiện lợi mua một phần cơm hộp.
Vẫn phải về nhà cậu để điểm danh định kỳ, nghe những lời châm chọc lạnh lùng của ông ấy.
Cứ như thế hai tuần trôi qua, trời đã vào giữa hè.
Văn Nhiễm không biết Hứa Tịch Ngôn sẽ ở lại trong nước bao lâu, cũng chẳng biết cô còn kế hoạch công việc nào nữa không. Nàng cũng không muốn tra cứu, thực tế Hứa Tịch Ngôn rất coi trọng sự riêng tư, dù có tra, trên mạng cũng chưa chắc tìm thấy gì.
Có lẽ, Hứa Tịch Ngôn đã rời khỏi nước rồi.
Tâm trạng của Văn Nhiễm quả thật rất bình thản, câu "không đồng ý thì thôi" nàng nói với Hứa Tịch Ngôn hôm đó, không hoàn toàn là lời nói dối.
Có thể trong tiềm thức, nàng cũng có một phần mong rằng Hứa Tịch Ngôn sẽ không đồng ý.
Khi cảm nhận được tình cảm của Hứa Tịch Ngôn dành cho mình, nàng thật sự không làm được chuyện chủ động từ chối Hứa Tịch Ngôn.
Nhưng cứ ở cạnh Hứa Tịch Ngôn như thế này, thực sự là một cuộc phiêu lưu, nàng phải luôn cảnh giác để bản thân không lún sâu quá vào Hứa Tịch Ngôn.
Có lẽ, sẽ an toàn hơn nếu Hứa Tịch Ngôn không đồng ý.
Tối hôm ấy tan làm, nàng hẹn Đào Mạn Tư đi ăn đồ Nhật bình dân, ăn xong lại dạo phố một lúc, Đào Mạn Tư gọi một ly trà sữa mochi, nàng không dám uống, sợ mất ngủ.
Quán trà sữa đó là tiệm nổi tiếng trên mạng, phải lấy số chờ khá lâu, trong lúc đợi, hai người tiện ghé tiệm thủ công bên cạnh ngó nghiêng.
Văn Nhiễm nhìn thấy trong tủ kính một chiếc bật lửa Zippo, kiểu nửa cánh chim, bằng bạc nhám, thật ra hình dáng không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao, lại khiến nàng nhớ đến Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn chính là một sự kỳ diệu, một bên cánh vẫn ở thiên đường, một bên cánh còn lại lướt khắp nhân gian.
Nàng lấy tiền ra mua luôn.
Cùng đi tàu điện ngầm với Đào Mạn Tư qua một vài điểm dừng, sau đó hai người tách nhau ra hai tuyến khác nhau.
Khi Văn Nhiễm bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, mới phát hiện trời đã đổ mưa.
Mưa mùa hè luôn đến bất ngờ như thế, thứ duy nhất được lợi là mấy người bán ô ở cổng ga tàu điện. Chính là loại ô trong suốt dùng một lần, ban đầu bán mười tệ, mưa to lên thì thành mười lăm.
Văn Nhiễm sợ cứ chần chừ sẽ thành hai mươi, cắn răng mua một chiếc.
Lúc bung ô, lớp nhựa còn dính lại, phải giũ vài cái mới mở ra được, chất lượng đúng là không ra gì.
Đường phố lồi lõm, đọng đầy những vũng nước lớn nhỏ, nàng bước thấp bước cao về phía căn nhà trọ, cảm giác nước mưa ngấm vào giày, làm ướt nửa chiếc tất.
Một ánh đèn xe lóe lên ở đằng xa, tô thêm chút màu sắc cho con đường u ám bời đèn đường không quá sáng.
Và chính trong hoàn cảnh như vậy, nàng nhìn thấy có người đứng dưới nhà.
Tim Văn Nhiễm khẽ thắt lại.
Thật ra lúc đó khoảng cách còn khá xa, nhưng nàng có một trực giác rất mạnh mẽ, người ấy là Hứa Tịch Ngôn.
Nàng che ô, bước lại gần mà không để lộ cảm xúc.
Hứa Tịch Ngôn đứng dưới mái tôn, một ngọn đèn đường vàng vọt hắt sáng vũng nước trước mặt cô, nét mặt bình thản, loại dáng vẻ nhàn nhạt này thường khiến cô toát ra vài phần lạnh lẽo, lại càng tôn lên ngũ quan tuyệt mỹ kia.
Văn Nhiễm hỏi: "Cậu đến từ lúc nào?"
Giọng Hứa Tịch Ngôn như bị thấm ướt bởi cơn mưa: "Cỡ nửa tiếng trước. Lên gõ cửa, cậu không có ở nhà nên mình xuống đợi."
Văn Nhiễm nói: "Cậu có thể gọi điện cho mình mà."
Hứa Tịch Ngôn cười nhạt.
Văn Nhiễm chợt nhận ra, có lẽ Hứa Tịch Ngôn cố ý chờ, để xem nàng có áy náy hay không.
Văn Nhiễm nói: "Lạnh không? Lên nhà với mình đi."
Hai người bước vào cánh cửa sắt chống trộm kiểu cũ, khi Văn Nhiễm đóng cửa, tiếng vang lớn đến mức khiến đèn cảm ứng ở tầng một bật sáng, từ tầng hai hay tầng ba gì đó còn vọng xuống tiếng chó sủa.
Hứa Tịch Ngôn chợt nắm lấy cổ tay Văn Nhiễm, khiến Văn Nhiễm giật mình.
Hứa Tịch Ngôn kéo nàng vào lòng mình.
Ngay trên đầu họ là bậc thang tầng một, vệ sinh không sạch sẽ, phủ một lớp bụi mờ, bên cạnh còn chất hai chiếc xe đạp cũ kỹ, lâu ngày không ai đi, hơi gỉ sét.
Hứa Tịch Ngôn ôm lấy nàng trong khoảng không chật hẹp ấy, nhìn nàng. Văn Nhiễm phải gắng gượng lắm mới kiểm soát được nhịp thở, trên tay còn đang cầm chiếc ô nhựa mười lăm tệ vừa mua, trời mưa lớn, mặt ô bung ra, làm bẩn quần jeans của Hứa Tịch Ngôn.
Xung quanh toàn là mùi mưa.
Hôm đó nàng mặc áo sơ mi xanh dương nhạt, chất vải hơi cứng, dáng ngắn, không nhét được vào chiếc quần vải lanh trắng, tà áo đung đưa nhẹ về bốn phía.
Hứa Tịch Ngôn ôm chặt lấy nàng, cho đến khi đèn cảm ứng lại "tách" một tiếng tắt đi, bàn tay Hứa Tịch Ngôn luồn vào dưới tà áo, áp lên thắt lưng nàng.
Làm sao Văn Nhiễm có thể giả vờ, trong một khoảnh khắc nàng không dám thở.
Giọng Hứa Tịch Ngôn khẽ khàng vang lên: "Đây có phải là điều cậu muốn không?"
Trong bóng tối, hơi thở phả vào vành tai nàng.
Nếu không vì tay còn đang nắm chặt chiếc ô, nàng thật không biết nên để tay vào đâu. Hứa Tịch Ngôn ghé sát tai hỏi: "Văn Nhiễm, có phải cậu thích cảm giác kích thích không?"
Văn Nhiễm hiểu ra, Hứa Tịch Ngôn đang cố ý.
Cố ý kéo nàng vào hành lang này.
Hứa Tịch Ngôn đang thử thách bản nhân, Hứa Tịch Ngôn cũng đang thử nàng.
Không gian quá yên tĩnh, đến mức Văn Nhiễm sợ Hứa Tịch Ngôn sẽ nghe thấy tiếng tim nàng đập, nên nàng khẽ gọi tên cô: "Tịch Ngôn."
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu gọi mình là gì?"
"Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn."
Gọi thế nào cũng được.
Cái tên ấy đã lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng vô số lần suốt gần mười năm qua. Đừng nói là từng chữ, đến từng nét bút nàng cũng từng mổ xẻ cả rồi.
Nàng gắng giữ nhịp thở ổn định, hít lấy mùi hương từ người Hứa Tịch Ngôn trong bóng tối. Áo phông của Hứa Tịch Ngôn có cổ rất rộng, hơi thở ấm áp của Văn Nhiễm dùng sống mũi cọ qua xương quai xanh của cô, trong đêm mưa se lạnh lại đặc biệt mềm mại nhưng rõ ràng.
Hứa Tịch Ngôn giữ lấy cằm Văn Nhiễm, bàn tay cô dường như dính chút nước mưa từ chiếc ô của nàng, cảm giác mát lạnh dính vào da thịt hai người, cô nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi Văn Nhiễm.
Hơi thở Văn Nhiễm trở nên hỗn loạn, nhịp tim lớn đến mức nàng tin chắc Hứa Tịch Ngôn không thể không nghe thấy.
Hứa Tịch Ngôn luồn tay vào tóc dài của nàng, chạm nhẹ vào vành tai nàng, nóng rực.
Văn Nhiễm khẽ nhắm mắt, đứng yên không động đậy.
Hứa Tịch Ngôn rút tay về, tạm thời buông nàng ra, thấp giọng hỏi: "Hợp đồng đâu?"
Có lẽ sợ lại khiến đèn cảm ứng lại sáng lên, giọng hai người đều cực nhỏ.
"Hợp đồng gì?"
"Cái hợp đồng cậu nói muốn ký với mình, chuẩn bị xong chưa?"
"... Chưa xong."
"Văn Nhiễm, thật ra cậu cũng không mong mình đồng ý, đúng không?"
Văn Nhiễm không trả lời.
Hứa Tịch Ngôn lần nữa kéo giãn khoảng cách với nàng: "Vậy mình cho cậu thêm một đêm để chuẩn bị hợp đồng, cũng là thêm một đêm để suy nghĩ."
"Làm ơn hãy suy nghĩ cho nghiêm túc." Trọng âm rơi vào hai chữ 「nghiêm túc」.
"Việc cậu muốn trở thành... người tình."
Giọng nói trầm khàn ấy thật sự quá thích hợp để nói ra hai chữ đầy tính cấm kỵ kia, chỉ nghe thôi cũng khiến cả trái tim và tâm hồn rung động.
Cô bước ngang qua Văn Nhiễm, đi tới đẩy cánh cửa sắt đã gỉ sét.
Ổ khóa từ lâu đã kẹt cứng, "cạch" một tiếng, đèn ở tầng một lại sáng lên.
Văn Nhiễm nghĩ mình sẽ không đủ can đảm để nhìn mặt Hứa Tịch Ngôn, nhưng thực tế, nàng rất rất muốn nhìn gương mặt ấy, dưới ánh đèn.
Bỗng nhiên nàng lại có một cảm giác rất rõ ràng, nàng quả thực là nụ hôn đầu của Hứa Tịch Ngôn.
Lúc này trên mặt Hứa Tịch Ngôn vẫn còn vẻ lạnh nhạt, nhưng đôi má hồng phơn phớt kia lại càng rõ rệt, lan rộng đến vùng da vốn không cần chút son phấn nào, trong mắt còn ánh lên chút nước, hiển nhiên là sự thân mật vừa nãy trong bóng tối đã khiến cô xúc lòng.
Nếu có ai khác từng thấy vẻ mặt này của Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm nghĩ chắc nàng sẽ phát điên.
Văn Nhiễm lên tiếng: "Hứa Tịch Ngôn."
Hứa Tịch Ngôn không cười, nhìn nàng.
"Áo phông của cậu cổ áo chưa kéo lại." Trên đó vẫn còn chút màu đỏ do nàng chà xát vừa rồi.
Giọng Hứa Tịch Ngôn càng trầm xuống: "Vậy cậu kéo giúp mình đi."
Văn Nhiễm khựng lại, rồi bước tới.
Khi kéo cổ áo lên giúp Hứa Tịch Ngôn, nàng cố ý tránh không để ngón tay chạm vào làn da mềm mịn kia, nhưng sự cẩn trọng và kiềm chế ấy lại càng khiến cho sự buông thả lúc trước trở nên nổi bật.
Văn Nhiễm kéo thẳng cổ áo lại cho Hứa Tịch Ngôn, hơi ngừng lại, cúi nhẹ cằm, thì thầm bên vành tai cô: "Nếu tối mai đến, có thể mặc sơ mi được không?"
"Tại sao?"
"Để lúc cậu rời đi, có thể che bớt phần cổ."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cắn đầu lưỡi, liếc nhìn Văn Nhiễm: "Cậu mới là người can đảm nhất, không phải sao?"
Hai người chỉ đôi ba câu, rồi Hứa Tịch Ngôn đẩy cửa rời đi.
Văn Nhiễm đứng nguyên tại chỗ.
Đèn cảm ứng tầng một chưa tắt ngay, nàng đứng trong hành lang, xuyên qua từng chấn song của cánh cửa sắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Hứa Tịch Ngôn. Lúc này mưa đã tạnh, Hứa Tịch Ngôn không còn đứng dưới mái hiên, mà tắm mình trong ánh trăng mới ló dạng, châm một điếu thuốc.
Không thể nhìn thấy cô rõ, chỉ thấy ánh lửa lập lòe giữa các ngón tay.
Cô gọi một cuộc điện thoại, có vẻ như đang đợi người đến đón.
Cô cũng biết Văn Nhiễm vẫn đứng ở hành lang phía sau cánh cửa, giữa hai người là cánh cửa sắt, một trong, một ngoài, cứ thế đứng lặng, không ai lên tiếng nữa.
Cho đến khi đèn cảm ứng tắt hẳn.
Một lúc sau, có một chiếc xe ngôi sao chạy đến, Hứa Tịch Ngôn lên xe, rời đi.
Lúc này Văn Nhiễm mới xoay người lên lầu, chẳng hiểu vì sao, bước chân nàng rất nhẹ, không muốn làm đèn cảm ứng sáng trở lại. Rõ ràng trong bóng tối ban nãy hai người còn chưa hôn nhau, nhưng nơi eo nàng vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay Hứa Tịch Ngôn, đầu mũi nàng đã từng chạm vào xương quai xanh của Hứa Tịch Ngôn, thậm chí có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng kia.
Bóng tối che khuất tầm nhìn, vì thế xúc giác và khứu giác càng được mở rộng vô hạn.
Chiếc ô dùng một lần nếu thật sự chỉ dùng một lần rồi bỏ thì quá lãng phí, Văn Nhiễm vẫn đem nó ra ban công, rồi vào tắm.
Nếu không vì khuôn mặt thanh tú đến mức có phần nhạt nhòa, có lẽ nàng thật sự nên vào giới giải trí.
Hứa Tịch Ngôn sao lại nghĩ nàng không thích cô chứ?
Bàn tay Hứa Tịch Ngôn vừa mới luồn vào áo nàng, cơ thể nàng đã phản ứng ngay lập tức rồi.
******
Ngày hôm sau, Hứa Tịch Ngôn kết thúc một buổi phỏng vấn cho tạp chí thời trang.
Cô ngồi trong phòng họp, chờ Trần Hi mang Americano về cho mình.
Với cường độ công việc như thế này, cô uống cà phê như uống nước. Đậu Thần đích thân tới một chuyến, cùng cô rà lại lịch trình sắp tới, sau khi thu lại máy tính bảng thì liếc nhìn cô một cái: "Nhìn em mệt mỏi lắm đấy."
"Không còn cách nào. Em nổi tiếng như vậy, mấy lịch trình trong nước chị đã gắng cắt giảm hết sức rồi, những cái còn lại đều là chắt lọc kỹ càng."
Hứa Tịch Ngôn khẽ nhún vai.
Trần Hi đẩy cửa phòng họp bước vào, biết Đậu Thần cũng có mặt, cô rất tinh ý mua hai ly cà phê, một ly đưa Đậu Thần, một ly đưa Hứa Tịch Ngôn, rồi đưa thêm cho Hứa Tịch Ngôn một miếng bánh nướng.
Hứa Tịch Ngôn uống một ngụm lớn cà phê, khuỷu tay chống lên mép bàn, vừa lơ đãng xé bánh ăn.
Đậu Thần liếc cô một cái: "Nhiều bơ như thế."
"Sao, định cắt khẩu phần ăn của em luôn à?" Hứa Tịch Ngôn khẽ cười, cô ăn uống rất thoải mái, khóe môi còn dính một chút vụn bơ, khiến nét đẹp càng trở nên sống động.
"Chị đâu có rảnh đến thế, em ăn vào cũng không béo." Đậu Thần véo eo mình một cái: "Chị chỉ ghen tỵ thôi, qua tuổi ba mươi rồi, chuyển hóa chậm lắm."
Hứa Tịch Ngôn cong môi, bỗng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn khiến cô có hơi mất tập trung.
"Nếu em mệt quá, chị vốn định bảo Tiểu Trần dời lịch chiều nay sang tối, cho em nghỉ ngơi một chút."
"Tối nay em có việc rồi."
"Việc gì?"
"Tìm người tình của em."
Đậu Thần bật cười, chẳng buồn để tâm.
Nghỉ ngơi một chút, Hứa Tịch Ngôn cùng Đậu Thần và Trần Hi trở về khách sạn.
Sau khi kết thúc tour diễn, các công việc vặt vãnh chen chúc nhau, giờ giấc sinh hoạt của cô đã trở nên rối loạn. Cô cũng đã dọn khỏi biệt thự Dịch Thính Trúc, chuyển về ở cùng khách sạn với nhóm Đậu Thần.
Luyện đàn một lát, rồi gọi Trần Hi sắp xếp tài xế, đưa cô đến căn nhà trọ của Văn Nhiễm.
Toà nhà cũ kỹ, không có thang máy, cầu thang chật hẹp. Hôm qua cô đã leo một lần, lên đến tầng bốn, chuông cửa hôm qua cô cũng ấn rồi, bị hỏng.
Cô giơ tay gõ cửa.
******
Văn Nhiễm đang ngồi trên sofa, đôi vai khẽ căng lên.
Nàng đứng dậy, dừng thêm hai giây, xoa nhẹ lên trái tim mình, rồi mới đi về phía cửa.
Cửa mở ra.
Hệ thống điện tầng này dường như có vấn đề, thay bóng đèn rồi mà cứ nửa tháng lại hỏng, bất đắc dĩ phải thay bằng loại công suất thấp, ánh sáng chỉ vừa đủ nhìn.
Vì vậy, khuôn mặt Hứa Tịch Ngôn dường như không phải được ánh đèn chiếu sáng, mà tự mình phát sáng. Cô không phải là ánh trăng trắng của bất kỳ ai, cô là mặt trời rực rỡ giữa đêm tối.
Cô thật sự mặc sơ mi đen vào tối nay.
Cổ áo mở tùy ý, hơi gập xuống, che được một nửa chiếc cổ cao như thiên nga của cô.
Bởi vì đêm qua Văn Nhiễm đã ghé sát bên tai cô thì thầm: "Nếu cậu đến tối mai, có thể mặc sơ mi được không? Như vậy khi cậu rời đi, có thể che bớt phần cổ."
Cô khẽ nhấc mí mắt, như thể khó chịu vì ánh đèn chói mắt, hàng mi dày rũ mềm mại ấy vừa dịu dàng, vừa lạnh lùng, khiến người ta không thể đoán nổi tâm trạng thực sự của cô lúc này là gì.
Cô cứ thế nhìn Văn Nhiễm một cái: "Cậu ở nhà à."
"Vừa nãy mình còn nghĩ, liệu cậu có bỏ chạy không."