Tấm lưng trắng trẻo như hồ nước
Xe buýt nhanh chóng đến nơi, thầy phụ trách hối thúc mọi người xuống xe: "Mọi người nhanh lên, hôm nay đã trì hoãn quá lâu rồi."
Trước tiên đến bàn đăng ký để rút thăm, quyết định thứ tự biểu diễn hôm nay.
Lúc này hai xe buýt chở phụ huynh cũng vừa đến, hiện trường nhốn nháo, Văn Nhiễm nhanh chóng lạc mất giọng nói của Hứa Tịch Ngôn. Bách Huệ Trân vội chạy tới cạnh con gái: "Trên xe có lạnh không đấy? Sao mặt con nhìn lạ thế, bị cảm rồi à?"
"Thật à?" Văn Nhiễm nhìn ra ngoài: "Không đâu."
Hải Thành có nhiều cây ngô đồng. Lúc này, Hứa Tịch Ngôn đang khoác túi một bên vai, đứng dưới gốc cây nói chuyện với thầy phụ trách. Mùa đẹp nhất của ngô đồng là mùa thu, còn mùa hè thì luôn thấy xanh quá mức, lá chen chúc rậm rạp có phần tù túng, chật chội.
Thế nhưng, cô gái mặc đồ đen ấy đứng dưới tán cây, gương mặt trắng như tuyết kia giống hệt một tấm bưu thiếp.
Là loại có thể cất trong chiếc hộp thiếc đựng bánh quy bơ, muốn giữ lại lâu thật lâu.
Bách Huệ Trân vỗ vai con gái: "Con nhìn gì đấy?"
Nhìn theo ánh mắt của Văn Nhiễm: "Ồ, cô bé kia là ai thế? Xinh quá trời."
"Đâu có ai đâu?" Văn Nhiễm giả vờ như mới phát hiện ra: "À, người đó."
Nàng cũng chẳng biết phải nói thế nào.
"Cũng đến thi à?"
"Dạ, vừa cùng tụi con đi xe bus tới."
"Trước đây sao chưa từng thấy qua nhỉ?"
"Không biết nữa."
Lúc Văn Nhiễm rút thăm xong, không thấy bóng dáng Hứa Tịch Ngôn đâu nữa. Nàng cũng bận ôn lại bản nhạc cần biểu diễn hôm nay, không còn tâm trí để nghĩ nhiều.
Số thứ tự của nàng là bảy.
Lần thi này có xếp chỗ cho khán giả, tuy không bán vé công khai, nhưng những thí sinh có số sau và phụ huynh có thể vào ngồi nghe người khác biểu diễn.
Năm vị giám khảo ở hàng đầu đều là những gương mặt quen thuộc với Văn Nhiễm.
Bách Huệ Trân đưa nàng vào phòng thay đồ để thay trang phục biểu diễn, Văn Nhiễm có hơi ngại, đợi mấy thí sinh khác ra hết mới vội vàng lẻn vào.
Bách Huệ Trân đứng chờ bên ngoài: "Có gì mà mắc cỡ, ngực con phát triển tốt thế cơ mà."
"... Mẹ!"
Bà Bách cười: "Mẹ trêu con đấy, sợ con căng thẳng nên nói đùa chút thôi. Nhưng đúng là phát triển tốt thật, có gì mà không dám nhận."
Vì là cuộc thi chính thức nên ngoài lễ phục còn phải mặc thêm một đôi tất da.
Văn Nhiễm thay đồ xong, búi tóc sơ qua, theo mẹ ra khỏi phòng thay đồ.
Vì số thứ tự khá sớm, nên nàng phải vào hậu trường chuẩn bị luôn.
Bà Bách cũng không dặn gì đặc biệt, chỉ nói: "Sáng nay mẹ làm sẵn món chân ngỗng hầm rượu rồi, chờ con thi xong về, mẹ lấy ra từ tủ lạnh ăn luôn."
Văn Nhiễm "dạ" một tiếng, rồi mẹ nàng đi tìm chỗ ngồi.
Các thí sinh lần lượt hoàn thành phần thi. Văn Nhiễm đứng ở hậu trường, bóp nhẹ các đốt ngón tay.
Khi MC giới thiệu xong, nàng bước ra giữa sân khấu.
Ngồi xuống, đặt tay đúng tư thế, ánh mắt rơi trên những phím đen trắng. Hôm nay nàng đàn bản Polonaise cung đô thứ của Chopin, trong đầu còn âm thầm ôn lại những đoạn dễ mắc lỗi.
Lúc cúi chào ban giám khảo và khán giả, nàng cố tình không nhìn về phía hàng ghế đó.
Tóc búi cao, ánh đèn sân khấu nóng rát soi vào gáy nàng. Thật ra, vì cuộc đối thoại với Tô Dư Hoa lúc trước, nàng thật sự rất muốn đàn hay hơn một chút, lại hay hơn chút nữa.
Bách Huệ Trân chẳng cần hư vinh, nhưng chính vì thế, nàng càng muốn để mẹ mình có thể ngồi thật thẳng lưng.
Nàng hít sâu một hơi, ngón tay rơi xuống phím đàn.
Thật ra trong suốt những năm thiên phú dần mai một, nàng cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nàng vẫn chăm chỉ luyện đàn như trước, không hề lơi là bài tập mà giáo viên giao.
Khi bản nhạc kết thúc, nàng đứng dậy cúi chào ban giám khảo và khán giả, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Thật ra mọi người đã từng thi đấu, biết rõ năng lực của nhau. Với trạng thái hiện tại của Văn Nhiễm, nàng đã không còn là mối đe dọa gì lớn.
Lúc nàng ngẩng đầu sau khi cúi chào, nhìn thấy Bách Huệ Trân trong hàng ghế khán giả, bà là người vỗ tay nghiêm túc nhất cả hội trường.
Bà Bách thật ra chẳng hiểu gì về dương cầm, chỉ đơn giản cảm thấy con gái mình là người giỏi nhất thế gian.
Văn Nhiễm bỗng thấy chua xót, chợt nghĩ, không biết mình có xứng đáng ăn món chân ngỗng hầm rượu mà mẹ đã làm sẵn, để trong tủ lạnh không.
Đúng lúc nàng đang nghĩ linh tinh, liếc sang bên cạnh thì giật mình lần nữa.
Ngồi cạnh Bách Huệ Trân, lại là Hứa Tịch Ngôn.
Ấn tượng đầu tiên cô lưu lại là một người có tính cách tùy tiện, có phần thờ ơ. Thế nên Văn Nhiễm không ngờ, cô lại đang rất nghiêm túc vỗ tay về phía sân khấu.
Ban đầu Văn Nhiễm còn nghĩ, có khi cô ấy bị mẹ mình lây cảm xúc, thấy tiếng vỗ tay ít quá nên thấy tội.
Văn Nhiễm từng ngồi dưới khán đài, biết ánh đèn sân khấu rực rỡ sẽ khiến người trên sân khấu không thể thấy rõ biểu cảm của khán giả. Vì vậy, nàng mạnh dạn nhìn thẳng vào gương mặt quá đỗi xinh đẹp của Hứa Tịch Ngôn thêm một lần nữa.
Ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn cũng rất nghiêm túc.
Văn Nhiễm hiểu ra, cô đã thực sự lắng nghe hết bản nhạc của mình, và đang nghiêm túc vỗ tay vì điều đó.
Văn Nhiễm không rõ mình xuống sân khấu trong tâm trạng gì. Bách Huệ Trân băng qua dãy ghế tìm nàng, cùng nàng đứng đợi điểm danh sau khi thi.
Vì chưa có kết quả, Bách Huệ Trân sợ nàng căng thẳng nên không nói chuyện thi cử, chỉ rì rầm: "Cái cô bé xinh đẹp đó..."
Văn Nhiễm lập tức biết bà đang nói tới Hứa Tịch Ngôn.
"Hóa ra là từ nước ngoài về."
Văn Nhiễm giả vờ hỏi vu vơ: "Sao mẹ biết?"
"Cô bé ngồi cạnh mẹ, nên mẹ trò chuyện chút." Bách Huệ Trân kể vanh vách về Hứa Tịch Ngôn như đã thuộc lòng: "Cô bé đi Mỹ với mẹ từ năm sáu tuổi, về nước khi học lớp 10, một mình học ở Bắc Thành. Giờ lên lớp 12 rồi, chuẩn bị đi du học ở một học viện âm nhạc, rất nhiều việc phải lo, nên mới dọn về Hải Thành ở với ông bà ngoại."
Văn Nhiễm ngạc nhiên: "Đã có ông bà ngoại ở Hải Thành, sao còn một mình học ở Bắc Thành?"
"Ai biết được, nhà giàu thì họ có lý do riêng, mẹ đâu tiện hỏi kỹ." Bách Huệ Trân nói: "Mẹ chỉ hỏi mấy chuyện thi thố thôi. Cô bé chuẩn bị đi nước ngoài nên phải tham gia đủ loại cuộc thi để tích lũy thành tích, đến tham gia cuộc thi này chỉ là tiện đường, chứ bình thường nó toàn thi mấy giải quy mô lớn hơn."
Văn Nhiễm không khỏi bái phục.
Mẹ nàng đúng là kiểu "dì hàng xóm thân thiện nhiệt tình", hỏi han thông tin thì đúng là rất có nghề.
"Mẹ còn tưởng cô bé là kiểu trẻ con có tính kiêu ngạo cơ, con thấy nó có trang điểm không?"
"Không có trang điểm." Văn Nhiễm đính chính: "Chỉ tô son thôi."
"Kết quả là nói chuyện với mẹ cực kỳ lễ phép, rất có giáo dục, chỉ không biết trình độ dương cầm của cô bé có thật sự giỏi không nữa."
Làm xong đăng ký sau thi, Bách Huệ Trân dẫn Văn Nhiễm về hậu trường thay đồ. Vì thời gian thi của mỗi người lệch nhau, nên lúc này trong phòng thay đồ chỉ có mình nàng.
Lại thấy Hứa Tịch Ngôn đang đứng đó, trao đổi với giáo viên phụ trách.
Giáo viên phụ trách: "Không mặc tất da là không được đâu, dù váy dạ hội có che kín chân thì cũng không được, chúng tôi có quy định nghiêm về lễ nghi..."
Bà Bách cũng nghe được: "Nhiễm Nhiễm, con chẳng phải có mang theo một đôi tất da dự phòng à? Mau đem cho bạn mượn đi."
Văn Nhiễm vốn không phải kiểu người nhiệt tình, việc tiếp xúc với người khác luôn khiến nàng cảm thấy khó khăn. Một tiếng thúc giục này của mẹ, giống như cho nàng một cái cớ rất vững vàng.
Nàng đi tới: "Cái đó..."
Hứa Tịch Ngôn và giáo viên phụ trách đồng loạt nhìn sang.
"Mình có mang theo một đôi tất da dự phòng, nếu cậu cần thì..."
Văn Nhiễm chợt nghĩ, có khi nào Hứa Tịch Ngôn là người trông rất có cá tính, từ đáy lòng cô vốn chẳng muốn tuân theo những quy tắc lễ nghi phiền phức này.
Thế nhưng Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng, lịch sự gật đầu: "Cảm ơn."
Giáo viên phụ trách: "Hứa Tịch Ngôn, em nhanh lên, sắp đến lượt lên sân khấu rồi."
Hứa Tịch Ngôn hỏi Văn Nhiễm: "Tất của cậu để ở đâu?"
Giọng nói của cô rất dễ nghe, hoàn toàn không mang giọng điệu của người sống ở nước ngoài lâu năm.
"Trong tủ đồ ở phòng thay đồ."
Hứa Tịch Ngôn gật đầu: "Vậy mình đi với cậu vào nhé."
Văn Nhiễm đi cùng Hứa Tịch Ngôn tới cửa phòng thay đồ: "Mẹ..."
Bách Huệ Trân nói: "Nghe rồi, hai đứa vào nhanh đi." Rồi còn tiện tay khép cửa lại giùm họ.
Văn Nhiễm mở tủ đồ, mở túi ra để lấy tất da.
Tất cả những hành động này nàng đều làm sau cánh cửa tủ, bởi vì trong lòng nàng luôn có một chút riêng tư nho nhỏ. Hiện tại nàng không có thu nhập, để tiết kiệm tiền cho mẹ, tất da nàng dùng đều là loại rất rẻ mua ở những khu chợ nhỏ, mở bao bì ra thì chất lượng cũng không tệ, không nhìn ra vấn đề gì.
Nhưng vấn đề lại nằm chính ở bao bì đó.
In hình một con dê vui vẻ màu huỳnh quang, vừa trẻ con lại vừa... kỳ quái.
Văn Nhiễm giấu tay sau cánh cửa tủ xé bao bì, mới lấy được tất ra. Khi quay đầu nhìn sang thì bị giật mình.
Hứa Tịch Ngôn không có thời gian vào phòng riêng, cô vừa mở tủ cất túi là bắt đầu thay đồ.
Giữa hai người chỉ còn một cánh cửa tủ mở hé làm vách ngăn.
Văn Nhiễm gần như quên cả việc rời mắt đi.
Vì biết hôm nay phải mặc lễ phục, Hứa Tịch Ngôn mặc sẵn nubra, chỉ là một miếng mỏng dính dán lên ngực, cả tấm lưng trắng nõn hiện ra trọn vẹn.
Cô cởi áo thun và quần jean rất gọn gàng. Cô rất cao, chừng mét bảy, dáng người lại gầy, có thể thấy rõ bả vai sắc sảo như cánh bướm chuẩn bị tung bay và đường cong sống lưng uốn lượn nhẹ nhàng.
Văn Nhiễm nhìn tấm lưng trắng nõn ấy, cảm thấy như một mặt hồ.
Một mặt hồ có thể cất giữ rất nhiều bí mật, cất giữ cả những năm tháng đã qua của một cô gái mười mấy tuổi, vẻ non nớt vẫn chưa bị cuộc đời làm vấy bẩn, cùng tuổi thanh xuân chỉ có một lần trong đời.
Váy dạ hội hôm nay của Hứa Tịch Ngôn có màu gỗ mun như mái tóc cô, vừa thay đồ cô vừa hỏi: "Tất da đâu?"
"Ở đây." Văn Nhiễm đưa tất qua, không biết đầu ngón tay mình có rịn mồ hôi không.
Hứa Tịch Ngôn nhanh chóng vén váy lên mặc tất, đôi chân thiếu nữ cũng rất dài, trắng như từng bước qua tuyết, bên trong đùi phải có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt.
"Cảm ơn cậu." Hứa Tịch Ngôn vừa kéo mái tóc xoăn dài ra khỏi phần lưng váy, vừa hỏi: "Cậu tên là Văn Nhiễm à? Là chữ nào với chữ nào thế?"
"Chuyện nhỏ thôi, không cần để ý." Nàng cũng không nói rõ tên mình viết thế nào.
Hứa Tịch Ngôn: "Mình phải ra chuẩn bị rồi."
"Ừ, cậu mau đi đi."
Văn Nhiễm hướng mắt nhìn theo Hứa Tịch Ngôn nhấc váy chạy vội ra khỏi phòng thay đồ. Trong lòng cảm thấy hơi buồn cười: Có khi nàng là người duy nhất trong cả hội trường này biết, dưới chiếc váy dài như người cá của Hứa Tịch Ngôn, lại là đôi bốt Martin.
Lúc này nàng mới bắt đầu chậm rãi cởi lễ phục của mình ra.
Trong phòng thay đồ vẫn còn phảng phất hương thơm Hứa Tịch Ngôn để lại.
Là một mùi hương phức hợp, trong tự nhiên không có loại mùi như vậy, vừa giống hoa hồng, lại giống thược dược, có lẽ còn lẫn cả mùi sóng biển dưới ánh nắng mặt trời.
Dọc theo đường vân của làn da, từng chút len vào từng lỗ chân lông của con người.
Văn Nhiễm thay đồ xong, rời khỏi phòng thay đồ, đến ngồi bên Bách Huệ Trân ở hàng ghế khán giả. Bên trái là mẹ cô, còn bên phải là chiếc ghế trống, chỗ vừa rồi Hứa Tịch Ngôn đã ngồi.
Người lên sân khấu tiếp theo chính là Vương Thường.
Bà Bách hừ khẽ một tiếng: "Để xem con bé đánh đàn giỏi thế nào."
Vương Thường mặc lễ phục màu vàng champagne nhạt, ngón tay đặt lên những phím đen trắng.
Bản nhạc kết thúc, Tô Dư Hoa từ hàng ghế đầu cố ý quay đầu lại nói với Bách Huệ Trân: "Mẹ Văn Nhiễm, cảm ơn nhé, cảm ơn đã nhường."
Thật ra hiện tại Vương Thường được hạng nhất cũng chẳng cần Văn Nhiễm "nhường". Chỉ là hồi nhỏ, Vương Thường từng bị Văn Nhiễm bao nhiêu lần đoạt mất hạng nhất, đến giờ Tô Dư Hoa vẫn canh cánh trong lòng.
Bách Huệ Trân cười rất gượng: "Ây da, là con gái chị giỏi thôi."
Nắm tay siết chặt lại.
Người tiếp theo lên sân khấu là Hứa Tịch Ngôn.
Lúc nãy thấy cô ra khỏi phòng thay đồ chưa búi tóc, Văn Nhiễm còn tưởng cô sẽ búi lúc đợi đến lượt. Không ngờ khi bước lên sân khấu trong bộ váy đen dài, mái tóc xoăn bồng vẫn xõa tự nhiên trên vai.
Cô không sợ tóc bay làm ảnh hưởng đến sự tập trung sao? Hay là cô quá tự tin vào thực lực của mình?
Hứa Tịch Ngôn điều chỉnh tư thế chuẩn bị.
Vừa chạm tay vào đàn, thế giới của Văn Nhiễm như sụp đổ.
Thì ra trên đời thật sự có thứ gọi là "thiên tài".