Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt

Chương 7: Tịch Ngôn



Bất ngờ mỉm cười với Văn Nhiễm

Ngay khoảnh khắc Hứa Tịch Ngôn nhìn sang, Văn Nhiễm không hiểu vì sao liền ôm lấy cặp, nhanh chóng chạy vào trong tòa nhà lớp học.

Nàng đứng ở lối rẽ cầu thang tầng một, lưng dựa vào tường, hai tay giấu ra sau, đầu ngón tay áp vào mặt tường có độ gồ ghề rõ ràng, lần đầu tiên cảm thấy lồng ngực trống rỗng.

Thế nên trái tim mới có thể va đập vào xung quanh thành ngực, phát ra giai điệu không theo quy luật nào.

Lớp học của họ ở tầng bốn, nàng cúi đầu, chạy một mạch không nghỉ lên đó, quay lại bàn học của mình và tìm thấy chìa khóa. Lúc ra khỏi lớp, nàng bước qua lan can hành lang, lại nhìn xuống gốc cây long não một lần nữa.

Thiếu nữ mặc đồ đen ấy đã biến mất rồi.

Sáng hôm sau là ngày khai giảng chính thức, Văn Nhiễm bước vào lớp. Trong giờ đọc sách buổi sáng, luôn có đủ thứ mùi, như mì bò, mì tương, quẩy chiên, bánh kếp... trộn lẫn với nhau. Mùi này đến từ những phần bữa sáng mang theo, được nhét trong ngăn bàn, nó giống như một sự phóng túng hiếm hoi và công khai trong cuộc sống năm cuối trung học.

Hôm đó Văn Nhiễm không mang theo bữa sáng, Đào Mạn Tư cũng không mang, hết tiết đọc buổi sáng, Đào Mạn Tư đi đến bàn gọi nàng: "Đi ăn sáng không?"

"Căn tin hay cửa hàng nhỏ?”

"Cửa hàng nhỏ đi, hôm nay không muốn ăn căn tin."

"Ừ."

Thật ra cửa hàng nhỏ và căn tin nằm cùng một tòa nhà, căn tin ở phía trong, cửa hàng ở ngay lối vào, quy mô cũng không nhỏ, chỉ là không thể tự chọn đồ như siêu thị, mà phải nhờ các cô chú nhà bếp lấy giúp, vẫn có thể dùng thẻ ăn của trường để quẹt.

Văn Nhiễm nhìn đám đông chen chúc trong căn tin, bước chân khẽ chậm lại một chút.

Đào Mạn Tư tinh ý: "Sao thế?"

Văn Nhiễm lắc đầu, đi tiếp cùng Đào Mạn Tư vào bên trong.

Không có gì cả, chỉ là bỗng dưng cả ngôi trường giống như trò chơi gỡ mìn, từ bước đầu tiên đặt chân vào cổng trường, nàng đã giữ thẳng lưng hơn thường ngày, bởi không biết sẽ đột ngột bắt gặp bóng dáng của Hứa Tịch Ngôn ở nơi nào đó.

Tuy nhiên không hề có chuyện đó, mọi nơi đều không có Hứa Tịch Ngôn. Thiếu nữ áo đen dưới gốc cây long não chiều hôm qua, mái tóc xoăn bồng bềnh trong gió chiều hoàng hôn, đẹp giống như một giấc mơ giữa ban ngày.

Hai người xếp hàng mua đồ ăn sáng.

Đào Mạn Tư hỏi: "Ăn gì?"

"Bánh sừng bò đi, thêm hộp sữa chua nữa. Cậu thì sao?"

"Bánh xé tay vậy."

Không ăn ở căn tin thì có thể chọn đủ loại bánh ngọt, đó chính là ý nghĩa của việc đi cửa hàng nhỏ.

Trên đường quay về tòa nhà lớp học, Đào Mạn Tư vừa đi vừa lấy tay quạt gió bên má: "Trời vẫn nóng như vậy."

"Ừ."

Văn Nhiễm khẽ đáp một tiếng, ánh mắt lướt dọc theo hàng cây long não bên đường.

Vẫn không thấy Hứa Tịch Ngôn, nàng cũng không rõ là mình thấy nhẹ nhõm hay là thấy trống trải.

Tranh thủ trước tiết một để ăn nhanh bữa sáng, bạn ngồi bàn trước của Văn Nhiễm không có mặt, Đào Mạn Tư ngồi tạm ở đó ăn cùng nàng. Lúc này bên ngoài cửa sổ có người gọi: "Đào Mạn Tư."

Hồi lớp 10 và 11, Đào Mạn Tư có tham gia câu lạc bộ văn học, lúc này là bạn trong câu lạc bộ tới tìm.

Đào Mạn Tư cầm bánh xé tay ra ngoài.

Văn Nhiễm đang dùng ống hút chọc vào hộp sữa chua, chọc lần đầu không thủng, đầu nhọn ống hút bị gập xuống, nàng lấy tay vuốt lại, rồi dùng sức chọc mạnh, vừa nghe "bụp" một tiếng, liền nghe thấy hai bạn học vừa bước vào lớp đang bàn tán: "Xinh  gái quá trời."

Tai Văn Nhiễm khẽ nhúc nhích.

Lớp học quá ồn, nàng không nghe rõ họ nói gì.

Nhưng không lâu sau, họ ngồi xuống rồi trò chuyện với mấy bạn học bên cạnh, lại có mấy nữ sinh cùng vài nam sinh cười cười đi ra ngoài cửa lớp. "Thật sự xinh đến vậy sao?"

"Đi xem thử."

Thật ra chỗ họ ngồi cách Văn Nhiễm không xa, là khoảng cách mà nếu Văn Nhiễm quay đầu lại mỉm cười để tham gia câu chuyện thì cũng không có gì bất thường.

Nhưng Văn Nhiễm vốn không giỏi bắt chuyện với người khác, tính cách của nàng và Đào Mạn Tư giống nhau, đều khá trầm lặng. Nàng chỉ lặng lẽ ngồi tại chỗ, xé từng miếng nhỏ bánh sừng bò nhét vào miệng, hút một ngụm sữa chua, cảm thấy chất lỏng mịn màng dính lấy vòm họng rồi trượt xuống cổ họng.

Không lâu sau, mấy bạn học vừa chạy đi xem lại cười cười chạy về. Một bạn nam cười cảm thán: "Đẹp thật luôn."

Một bạn nữ khác nói: "Mình thấy còn đẹp hơn Bạch Xu nữa." Bạch Xu từ lớp 10 đã được bầu là hoa khôi của trường, là học sinh lớp nghệ thuật biểu diễn, nghe nói mục tiêu là thi vào Học viện Điện Ảnh Bắc Thành.

Lại có bạn nam nói: "Không thể so như vậy đâu, hai người không cùng phong cách, Bạch Xu nhìn dịu dàng hơn."

"Thế nếu bắt buộc phải so sánh thì ai đẹp hơn?"

Bạn nam suy nghĩ một lúc: "Vậy chắc là Bạch Xu... vẫn có khả năng là thua đó." Chơi chữ một cách lộ liễu.

Văn Nhiễm ngồi cách hai hàng phía trước, quay lưng về phía họ, nghe trọn cuộc đối thoại. Nàng lấy khăn giấy gom vụn bánh trên mặt bàn lại thành một đống, rồi gói lại trong tờ giấy.

Lúc này Đào Mạn Tư từ ngoài cửa bước vào, ngồi lại chỗ trước mặt Văn Nhiễm: "Cậu ăn sáng xong rồi hả?"

"Ừ."

"Mình còn chưa kịp ăn nữa." Đào Mạn Tư xé miếng bánh to cho vào miệng. Văn Nhiễm cầm lấy hộp sữa hạt óc chó của cô, giúp cô xé bao rồi cắm ống hút vào.

"Cảm ơn nha." Cô hút một ngụm, lại nói với Văn Nhiễm: "Ê, cậu biết không? Mình vừa đi qua lớp Năm, lớp đó có học sinh mới chuyển đến."

Tim Văn Nhiễm khẽ run lên, mặt không đổi sắc nói: "Không phải hôm qua đã nhập học hết rồi sao?"

"Hình như là đi tỉnh khác thi đấu gì đó, bị trễ nên hôm qua không kịp báo danh."

"Nam hay nữ?" Văn Nhiễm cảm thấy mình đã chết lâm sàng rồi.

"Nữ, vô cùng xinh đẹp luôn á." Đào Mạn Tư dùng hai chữ "vô cùng" để mô tả.

Văn Nhiễm cười: "Xinh đến mức nào vậy?"

Thành viên hai năm liền của câu lạc bộ văn học, cắn bánh xé tay, ngâm nga một câu thơ cổ: "Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề¹." (xem Chú thích)

Rồi hỏi Văn Nhiễm: "Này, cậu có muốn qua xem không?"

Văn Nhiễm khựng lại một chút, lắc đầu:" Sắp vào học rồi còn gì."

"Cũng đúng." Đào Mạn Tư tiếp tục giải quyết bữa sáng của mình.

Lúc này bàn phía sau Văn Nhiễm đang bàn tán: "Không biết bạn học xinh đẹp đó tên là gì nữa."

Đào Mạn Tư nghe một lúc, cũng biết họ đang nói về Hứa Tịch Ngôn.

Nhỏ giọng nói với Văn Nhiễm: "Mình biết tên cậu ấy đó, lúc nãy mình đang ở lớp Năm thì thầy chủ nhiệm lớp họ vừa lúc đi đến gọi cậu ấy. Hình như là Hứa Xiyan, nhưng không biết viết thế nào."

Đào Mạn Tư hút sữa: "Có phải là Tịch Nhan (夕颜) trong hoa thiên ngưu (牵牛) không nhỉ?"

Văn Nhiễm thầm nghĩ: Không phải.

Cô không phải là loài dây leo dịu dàng thanh tú kia, cũng không phải là đóa hoa lúc chiều tà.

Cô là mặt trời lúc giữa trưa, ánh sáng lúc đỉnh điểm rực rỡ đến mức gần như lãnh đạm, vạn vật trong trời đất đều khuất phục dưới ánh sáng ấy.

Cô là câu chuyện được viết nên bởi những con sóng, bất cứ nơi nào đi qua, thủy triều cuồn cuộn nhấn chìm nhịp tim lần đầu rung động của tuổi trẻ.

Tên của cô là "Tịch Ngôn (汐言), Hứa Tịch Ngôn.

*Tịch (汐) là thủy triều ban đêm. Ngôn (言) là ngôn ngữ hay lời nói.

---

Hết tiết một, Đào Mạn Tư đi tới hỏi Văn Nhiễm: "Có muốn đi vệ sinh không?"

Văn Nhiễm đang thu dọn bút vào túi, kéo khóa rồi đứng dậy: "Ừ, đi thôi."

Khoác tay cùng nhau đi vệ sinh là một minh chứng điển hình cho tình bạn thời học sinh. Thật ra nhiều lúc cũng không phải thật sự muốn đi vệ sinh, chỉ là ngồi trong lớp quá lâu, cảm thấy ngột ngạt, muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Ra khỏi lớp học, Đào Mạn Tư vẫn khoác tay Văn Nhiễm. Cô đang kể về quyển tiểu thuyết đã đọc xong tối qua.

Văn Nhiễm chợt ý thức được một chuyện, trên đường đi vệ sinh sẽ đi ngang qua lớp Năm.

Thật ra trước khi chuyển đến tòa nhà lớp 12, bố cục cũng giống vậy, lớp Một ở tầng dưới cùng với các lớp tự nhiên, lớp Hai là lớp đầu tiên của khối xã hội, nhà vệ sinh nằm cuối hành lang, cách lớp Năm một đoạn cầu thang.

Trước đây Văn Nhiễm chưa từng để ý đến điều này.

Hai người đi dọc theo hành lang, đi ngang qua những bạn học đang xách đồ ăn sáng hoặc đeo tai nghe. Một nửa tâm trí của Văn Nhiễm vẫn lắng nghe câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết của Đào Mạn Tư, thỉnh thoảng đáp: "Vậy à?"

Hoặc hỏi:" Người đó có quan hệ gì với nữ chính?"

Nửa tâm trí còn lại, cùng với ánh mắt, hóa thành một con chim bồ câu, vỗ cánh bay liên tục trong hành lang.

Gương mặt của những người đi ngang qua phần lớn đều quen thuộc, trong đó không có Hứa Tịch Ngôn. Điều đó có nghĩa là Hứa Tịch Ngôn rất có thể đang ngồi trong lớp.

Thế nhưng, Văn Nhiễm quan sát thấy, Đào Mạn Tư đi bên trái, còn nàng đi sát phía ngoài hành lang hơn, làm sao có thể để ánh mắt một cách tự nhiên vượt qua Đào Mạn Tư mà nhìn vào trong lớp Năm?

Nàng nhận ra là không làm được.

Vì vậy mắt hơi cụp xuống, nhìn vào mũi giày của mình, mới phát hiện mũi giày trắng Converse không biết đã cọ vào đâu mà dính một vết bẩn, đen đen.

Đào Mạn Tư bỗng vỗ cánh tay Văn Nhiễm một cái: "Mau nhìn kìa, đó chính là Hứa Tịch Ngôn!"

Văn Nhiễm cụp mắt thêm vài giây, rồi khẽ chớp lông mi.

Ngẩng đầu lên, nhìn vào lớp Năm.

Nàng đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, ví dụ như Hứa Tịch Ngôn đang được vây quanh như các vì sao quanh mặt trăng, nói chuyện cười đùa. Ví dụ như Hứa Tịch Ngôn đang đeo tai nghe nghe nhạc một cách lạnh lùng. Thậm chí ví dụ như Hứa Tịch Ngôn hôm qua mới từ nơi khác về, mệt đến mức gục đầu xuống bàn ngủ.

Chỉ là không ngờ rằng, Hứa Tịch Ngôn lại chống một tay vào má, đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có lẽ hôm qua đến muộn, chưa kịp nhận đồng phục, nên cô vẫn mặc một chiếc áo thun đen, cổ chữ V rộng thay vì cổ tròn, càng làm tôn lên vẻ mảnh mai của chiếc cổ trắng ngần.

Đuôi mắt vẫn rũ xuống, trông có phần lười nhác, lại có phần lơ đãng, ngón tay thon dài từng điều khiển đàn piano đang xoay một cây bút, xoay vài vòng rồi "cạch" một tiếng rơi xuống bàn.

Mà đúng lúc đó, đôi mắt được hàng mi dày che phủ của Hứa Tịch Ngôn vừa khéo đối diện với gương mặt Văn Nhiễm bên ngoài cửa sổ, khóe môi cô khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ.

Văn Nhiễm vội cúi đầu.

Lá cây long não cắt ánh nắng thành từng mảnh vụn, rơi trên mặt giày của nàng, tạo thành những vệt sáng loang lổ, Văn Nhiễm nhìn những đốm sáng chớp chớp ấy, bất chợt bước chân lạc nhịp.

***

Chú thích:

¹Trích trong bài thơ Dã Hữu Mạn Thảo/Cỏ Dại Ngoài Đồng của Trịnh Phong

Dã hữu mạn thảo, linh lộ đoàn hề./ Cỏ dại ngoài đồng, sương đọng long lanh.

Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề./ Có một mỹ nhân, thanh dương uyển chuyển.

Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề./ Tình cờ gặp gỡ, như ta hằng mong.

Dã hữu mạn thảo, linh lộ nhương nhương./ Cỏ dại ngoài đồng, mặt đất đẫm sương.

Hữu mỹ nhất nhân, uyển như thanh dương./ Có một mỹ nhân, uyển như thanh dương.

Giải cấu tương ngộ, dữ tử giai thần./ Tình cờ gặp gỡ, an yên cùng người.

Bài thơ thể hiện sự rung động thuần khiết khi bất ngờ bắt gặp một thiếu nữ xinh đẹp, dịu dàng, và mong muốn được sống bên nhau trọn đời.