A Sở là ai, đây quả thật là một câu hỏi hay, nhưng nàng không nhất thiết phải trả lời hắn.
“Nghe có vẻ giống tên nữ tử, hình như lúc nãy khi mơ ta có thấy người này thì phải?”
Lý Nhược Thủy nói rất chân thành, dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi của hắn.
Lộ Chi Dao biết nàng đang trống lảng, nhưng nằm mơ nói mớ ra tên hồi nhỏ của hắn thật sự rất vô lý.
… Chẳng lẽ những gì nàng nói trước đây về việc mơ thấy những gì sẽ xảy ra sau này là thật?
“Giấc mơ của ngươi thật thần kỳ.”
Lộ Chi Dao nằm bên cạnh nàng, ngón tay xoa xoa chuỗi Phật châu, lẩm bẩm: “Trước đây ngươi nói mơ thấy sau này chúng ta sẽ lâu ngày sinh tình, cũng là thật sao?”
Nàng nói như vậy lúc nào?
Lý Nhược Thủy bắt đầu nhớ lại, có vẻ như là vào lần đầu tiên hai người gặp nhau, vì để bảo vệ tính mạng cho nên nàng đã nói như vậy.
“Đúng vậy, là như vậy đó.” Nàng tiếp tục ám thị cho hắn: “Sau này chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau.”
“Tại sao phải là sau này, bây giờ không được sao?”
Lý Nhược Thủy gật đầu theo quán tính: “Đúng vậy, bây giờ không… được sao?”
Vừa rồi nàng nghe nhầm phải không?
Ý hắn là gì? Nàng ngất đi một lúc rồi tỉnh dậy thì mọi thứ đã thay đổi à?
Lý Nhược Thủy ngồi dậy, cẩn thận quan sát hắn, giọng điệu hoàn toàn không thể tin được.
“Là ý mà ta đang nghĩ phải không? Ngươi là Lộ Chi Dao đúng không?”
Lý Nhược Thủy ôm lấy mình co rúm lại ở góc giường, tâm trạng nhất thời trở nên vô cùng phức tạp.
Ngạc nhiên, nghi ngờ, hoang mang đan xen trong lòng nàng, chuyện này thật sự quá đột ngột, trong khi nàng không biết gì cả, thì người này lại đột nhiên đồng ý?
Nàng đột nhiên nhớ tới đánh giá tốt đó, chẳng lẽ độ hảo cảm của hắn đã vô tình bị nàng làm tăng lên rất nhiều sao?
Chỉ vì một nụ hôn?
Lộ Chi Dao mở to mắt, khi hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt hắn như đang dạo chơi trong dải ngân hà, trông dịu dàng hơn bao giờ hết.
Hắn ngồi dậy, tay cầm chuỗi Phật châu, đôi mắt không có tiêu cự “nhìn” về phía nàng, rồi vươn tay kéo cổ tay nàng.
“Ta biết ngươi luôn thích ta, bây giờ ta đáp lại ngươi rồi, ngươi không vui sao?”
Lời nói của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng lực tay của hắn lại không hề nhẹ, sau khi kéo cổ tay Lý Nhược Thủy lại, hắn tự mình đeo chuỗi Phật châu lên tay nàng
“Ngươi không muốn sao?”
Hắn nhất quyết muốn có câu trả lời, nhưng hắn biết, câu trả lời của Lý Nhược Thủy chỉ có thể là đồng ý.
Không phải nàng đã biểu hiện rất rõ ràng rồi sao, nàng rất yêu hắn, còn việc nàng biết tên hắn như thế nào không quan trọng, điều quan trọng là nàng yêu hắn.
“Ta, ta đương nhiên đồng ý rồi...” Cổ họng Lý Nhược Thủy nghẹn lại, giọng nói nghe có chút yếu ớt.
Nhìn vẻ mặt của hắn, cả lực tay đang nắm cổ tay nàng nữa, nếu bây giờ nàng dám nói một chữ không, vậy chắc chắn nàng sẽ đổ máu tại chỗ không chút nghi ngờ.
“Nhưng tại sao ngươi lại nói đột nhiên nói như vậy? Không phải trước đây ngươi rất ghét sao?”
Nhưng quan trọng nhất là nàng không cảm thấy người này thích mình!
Lộ Chi Dao cười khẽ một tiếng rồi chậm rãi nghiêng người qua, Lý Nhược Thủy hơi căng thẳng, nín thở, nhưng hắn lại dừng lại cách nàng một ngón tay.
Hơi thở hai ngươi đan xen vào nhau, bầu không khí giữa hai người trở nên mập mờ, hắn giữ khoảng cách như vậy mà không di chuyển thêm nữa.
Mặc dù không tiếp xúc cơ thể, nhưng Lý Nhược Thủy lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu không thể giải thích được, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên, nàng cố gắng dời mắt đi, nhưng không thể kìm chế được nhịp tim đập nhanh của mình.
Lộ Chi Dao nắm lấy tay nàng đặt lên ngực mình, giọng nói dịu dàng: “Ngươi cảm thấy đây là ghét sao?”
Trái ngược với nụ cười dịu dàng của hắn, trái tim đập thình thịch dưới tay nàng như những nhịp trống cuồng loạn, chứa đựng sự khao khát muốn nuốt chửng nàng.
…
Phản ứng của cơ thể thuyết phục hơn bất kỳ lời nói nào.
Lý Nhược Thủy sững sờ nhìn Lộ Chi Dao, đầu óc bắt đầu trở nên rối bời.
“Vậy, ngươi muốn chúng ta ở bên nhau sao?”
“Ngươi không muốn sao?”
Lộ Chi Dao buông tay nàng ra, dựa vào đầu gối nàng, mái tóc đen óng mượt trải dài sau lưng, khuôn mặt ngẩng lên như đang đòi hỏi điều gì đó.
Lý Nhược Thủy nhìn hắn như vậy, không khỏi chớp chớp mắt: “Đương nhiên là ta muốn rồi.”
Có lẽ ánh trăng đêm nay quá đẹp, hoặc có lẽ là do tác dụng của thuốc chưa hết, tóm lại, nàng đã chủ động nâng mặt Lộ Chi Dao hôn xuống.
Không biết hắn xuất phát từ nguyên nhân gì đi nữa, thì hiện tại ở bên nhau sẽ chỉ có lợi cho nhiệm vụ chinh phục của nàng chứ chẳng có hại.
… Nàng không bị mê hoặc, nàng chỉ vì nhiệm vụ chinh phục mà thôi.
*
Nghẹt thở, một cảm giác ngột ngạt không thể tả được.
Như thể bị dây leo quấn chặt, như thể trên người bị đè cả ngàn cân, Lý Nhược Thủy tỉnh dậy giữa cảm giác ngột ngạt đó.
Nàng cúi xuống nhìn cánh tay đang siết chặt cổ mình, cúi xuống nhìn chân bị đè, thở một hơi thật dài.
Đêm qua hôn rất tốt, nhưng hơi thở của Lộ Chi Dao quá dài, nói thế nào cũng nhất quyết không cho nàng rời đi, suýt chút nữa đã làm nàng nghẹn chết, sáng nay lại bị hắn đè lên người, quá khó thở.
Không phải đã nói là ở bên nhau rồi sao, sao nàng vẫn cảm thấy khổ sở như vậy?
“Mau buông ra.” Lý Nhược Thủy lay lay cánh tay hắn: “Ta biết ngươi tỉnh rồi.”
Lộ Chi Dao rất cảnh giác, ngủ rất nông, gần như chỉ một tiếng động bên ngoài cũng có thể đánh thức hắn, nàng không tin hắn vẫn đang ngủ.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, Lộ Chi Dao giật giật tay, cánh tay đang đè lên cổ nàng càng siết chặt hơn.
“Như vậy không tốt sao?”
Sự đụng chạm vào da thịt không thể làm hắn thỏa mãn, lúc này hắn như muốn hòa tan vào cơ thể nàng.
“Nếu ngày mai ngươi muốn ăn cỗ thì cứ đè như vậy tiếp đi.”
Lộ Chi Dao khẽ thở dài, buông tay ra, ngón tay cọ cọ lên má nàng, tỏ vẻ tiếc nuối nói.
“Tại sao chúng ta không phải là song sinh nhỉ?”
Lý Nhược Thủy: “Bởi vì những đứa trẻ sinh ra theo cách này sẽ bị chậm phát triển trí tuệ.”
Lộ Chi Dao:...?
Lý Nhược Thủy cắt ngang những suy nghĩ bệnh hoạn của hắn, không chút do dự mà xoay người xuống giường đi rửa mặt chải đầu.
Nàng nhìn mình trong gương, ngoài môi hơi sưng ra thì không có gì khác biệt, cả người trông rất tỉnh táo.
Nghỉ ngơi một đêm, Lý Nhược Thủy đã nghĩ thông suốt rồi, con đường chinh phục của nàng vẫn còn rất dài, nàng không thể thả lỏng cảnh giác vào lúc này được.
Mặc dù họ đã ở bên nhau, nhưng hệ thống lại không hề có phản ứng gì, điều đó chứng tỏ tình cảm của họ vẫn chưa đủ sâu sắc.
Chắc chắn là còn thiếu một cái gì đó, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa tìm ra.
Lộ Chi Dao nắm tay lại, nằm ở chỗ nàng đã ngủ, không biết đang nghĩ gì.
“Ngươi có muốn ta buộc tóc cho ngươi không?”
“Được.” Hắn cười, bước chân trần xuống sàn, đi về phía nàng mà không do dự chút nào.
Cho dù tình yêu là thứ ghê tởm, cho dù tình yêu có thể kéo người ta xuống địa ngục, thì hắn cũng muốn kéo Lý Nhược Thủy cùng mình chìm xuống.
Bây giờ dường như hắn đã hiểu mẫu thân mình một chút.
Lý Nhược Thủy đứng sau lưng Lộ Chi Dao, dùng lược gỗ nhúng ít nước để chải, nàng nhẹ nhàng chải từ đỉnh đầu hắn xuống.
“Tóc của ngươi rất đẹp, không bị rối chút nào.”
Phía trước là một khung cửa sổ bằng gỗ, vài tia nắng chiếu vào, trông rất yên bình và ấm cúng.
“Sao đột nhiên ngươi lại nghĩ đến chuyện búi tóc cho ta?”
Lộ Chi Dao ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, để ánh nắng chiếu lên đầu ngón tay.
“Bởi vì đã là tháng năm rồi, gần đây thời tiết cũng đã nóng lên rồi, để lộ mặt ra sẽ mát hơn.”
Từ nhỏ đến lớn Lộ Chi Dao đều không biết cách buộc tóc, lúc nhỏ hắn cắt tóc ngắn, lớn lên mặc dù không cắt nữa nhưng cũng chỉ xõa ra, chưa bao giờ tự mình buộc tóc.
Mặc dù tay nghề của Lý Nhược Thủy chỉ ở mức bình thường, nhưng tốt xấu gì nàng vẫn có thể búi tóc thành búi.
Nàng lấy ra một chiếc trâm gỗ cố định lại mái tóc, rồi nhìn vào gương vài lần.
Môi châu, mày đẹp, vài sợi tóc mai rơi xuống khóe mặt sau khi vấn tóc lên, trông hắn càng thêm dịu dàng, dễ lừa gạt người khác hơn.
“Đẹp!”
Lý Nhược Thủy giúp hắn chải lại mái tóc dài buông xõa sau lưng, rất hài lòng khen ngợi: “Như vậy sẽ không nóng nữa.”
“Ta có vật này muốn cho tặng ngươi.”
Lộ Chi Dao cầm lấy chuỗi Phật châu trên cổ tay nàng, dường như tâm trạng rất tốt.
Hắn dẫn Lý Nhược Thủy đến bên bàn, trên bàn đặt một chiếc hộp gỗ lim, khắc vân mây, trông rất quý giá.
“Đây là Tiểu Nhị đưa đến sáng nay.”
Hắn sờ soạng mở chiếc hộp ra, trong đó có một khối sắt màu đen và một tờ giấy.
Trên tờ giấy có một câu: Huyền Thiết đã hứa - Trịnh Mi
Lý Nhược Thủy tò mò nhìn qua, lập tức ngạc nhiên nhìn hắn.
“Lần trước ngươi cùng Trịnh Mi dạo hồ, chẳng lẽ là vì khối sắt này ư?”
Thật sự rất kinh ngạc, Lý Nhược Thủy chưa từng nghĩ tới một người như Lộ Chi Dao cũng có ham muốn vật chất, không phải hắn là người thích tra tấn người sao?
“Đây là Huyền Thiết rất hiếm trong thiên hạ, nhưng nhà họ Trịnh đúng lúc có một khối.”
“Nàng ta cũng không ngốc, vẫn biết mang vật này đến tạ lỗi.” Lộ Chi Dao khẽ nhắm mắt lại, đẩy khối Huyền Thiết về phía nàng.
“Huyền Thiết cứng rắn mà không nặng, rất thích hợp để rèn kiếm cho ngươi.”
… Hóa ra vẫn được dùng để tra tấn nàng.
Về phương diện này, Lộ Chi Dao luôn hành động rất nhanh, hai người vội vàng ăn sáng qua loa, rồi đi đến cửa hàng thợ rèn tốt nhất ở Thương Châu.
Tiệm rèn này quy mô không lớn, nhưng rất nổi tiếng, do một cặp phu thê kinh doanh, trượng phu vùi đầu rèn sắt không nói gì, thể tử thì bán những đồ trang sức còn lại.
Lý Nhược Thủy nhìn Huyền Thiét bị ném vào trong lò, sau đó nhìn Lộ Chi Dao có vẻ đang rất hưng phấn mà trong lòng nàng có một cảm giác đúng như dự đoán.
Ngoài việc ở ngoài bọn họ thân thiết hơn bình thường, thì bọn họ hoàn toàn không khác gì trước đây.
Tình tiết như ngươi là của ta không xảy ra giữa bọn họ, hơn nữa hình như hắn đang nghĩ đến những chuyện rất khủng khiếp.
“Đây là chuông chân sao?”
Hắn mỉm cười, cầm một chuỗi chuông bạc lên, lắc nhẹ rồi hỏi chủ quán.
Chủ quán thích thú liếc nhìn Lý Nhược Thủy, sau đó gật đầu nói: “Đây là hàng mới làm của nhà ta, chuông chắc chắn không bao giờ rơi.”
Lý Nhược Thủy:...
Nàng vội giật lấy chiếc chuông, cười ngượng với chủ quán rồi kéo hắn sang một bên.
“Ngươi đến cả hôn cũng không biết, sao lại hiểu rõ về những thứ này thế?”
Ai lại sờ một cái là biết đeo tay hay đeo chân?
Nhưng Lộ Chi Dao vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, không hề có chút ngại ngùng nào.
“Ta biết vì ta đã sờ qua, nhưng ta chưa từng sờ người khác khi họ hôn nhau, hơn nữa đây chỉ là chuông chân, có gì không tốt sao?”
Hắn nói nghe rất hợp lý, thẳng thắn vô tư khiến Lý Nhược Thủy không thể phản bác lại.
“Dù sao ta cũng sẽ không đeo, ta là người có nguyên tắc.”
“Vậy để ta đeo.” Lộ Chi Dao đáp lại không chút do dự.
Lý Nhược Thủy: ?
“Hay là ngươi thích vòng cổ?” Hắn nói ra những lời khiêu gợi nhất với vẻ mặt dịu dàng đó.
“Ta nghe nói ở phía tây nam có nam sủng, chân trần, mặc yếm mỏng, khi làm chó là được chủ nhân yêu thích nhất, nếu ngươi thích, ta cũng có thể làm cho ngươi.”
“A! Ngươi mau quên đi! Đây là cái quỷ gì vậy!”
Chết tiệt, nàng thật sự đã tưởng tượng ra hình ảnh Lộ Chi Dao đeo vòng cổ trông như thế nào luôn rồi, đã vậy còn có chút rung động trong giây lát, biến thái cũng có thể lây nhiễm được sao!
“Ngươi không thích à?”
“Không, không, không, ta từ chối!”
Lộ Chi Dao có chút bối rối, lại có chút bất lực: “Vậy ngươi thích cái gì? Chỉ cần ngươi thích ta đều có thể làm cho ngươi.”
Lý Nhược Thủy cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Mặc dù hai người nói đã ở bên nhau, nhưng hắn hoàn toàn hiểu sai ý của nàng, nhận thức của hắn vẫn rất sai lệch.
“... Chỉ cần là ngươi, ta đều thích.”
Mặc dù câu này hơi buồn nôn, nhưng đây là câu nói chính xác nhất để diễn tả tâm trạng của nàng vào lúc này.
“Như vậy à.”
Lộ Chi Dao có chút mất hứng thú, dường như không quá hiểu ý của nàng.
Lý Nhược Thủy cũng không vội, những chuyện này cần phải từ từ thay đổi, muốn thay đổi hoàn toàn quan niệm lệch lạc của hắn trong một sớm một chiều là không thực tế.
Lộ Chi Dao lắc đầu, khóe môi nở nụ cười, tự phủ nhận lời nói của nàng.
“Ngươi nói dối, mấy hôm trước ngươi còn nói mắt ta có quầng thâm, không đẹp.”
“...”
Hắn luôn nhạy cảm vào những lúc không nên nhạy cảm.
“Lộ huynh!”
Bóng dáng hai ngươi Lục Phi Nguyệt xuất hiện ở cửa tiệm rèn, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ giữa hai người Lý Nhược Thủy.
Họ vội vã chạy đến như thể nhìn thấy vị cứu tinh.
“Các ngươi làm sao vậy?” Lý Nhược Thủy bị bọn họ kéo sang một bên.
“Tối hôm qua bọn ta tìm Lộ huynh mãi mà không thấy đâu hết, định đi thăm dò địa hình trước, nhưng không may kích hoạt cơ quan trong đó, cho nên đành phải quay về.”
Giang Niên giải thích bằng vài ba câu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lộ Chi Dao.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Thứ này đang ở trong ám thất của Tuần Án Ti, hôm nay là ngày nghỉ, bọn họ sẽ đi kiểm tra muộn hơn, nên bọn ta quyết định đưa Lộ huynh đi cùng.”
Theo lý mà nói, Lộ Chi Dao là nam phụ, nên cùng họ tham gia vào cốt truyện, nhưng vì sự xuất hiện của nàng, mà mối quan hệ giữa Lộ Chi Dao và hai nhân vật chính vẫn chỉ dừng lại ở mức bằng hữu bình thường, vậy nên chưa chắc hắn đã muốn đi.
“Để ta hỏi giúp hai người, nhưng không chắc sẽ thành công đâu đấy.”
“Được.”
Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn phía sau, không biết Lộ Chi Dao đã đứng ở đây từ lúc nào không hay, thậm chí còn đồng ý không chút do dự.
Hắn cong mắt cười: “Ta đoán ta đi ngươi sẽ vui hơn một chút?”
Lý Nhược Thủy sững sờ, bây giờ nàng có uy thế lớn như vậy sao?
Dương như Giang Niên đã nhìn thấu điều gì đó, ánh mắt hắn ta liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người, rồi vỗ vai Lý Nhược Thủy một cái đầy ẩn ý.
“Thâm tàng bất lộ.”
… Cũng không cần phải nói ra như vậy đâu.
Mệnh Lý Nhược Thủy vốn đã mệt mỏi, mới vừa thoát khỏi cơn khó chịu do trúng độc, giờ lại phải lẻn vào ám thất của Tuần Án Ti với hai nhân vậy chính.
Nếu biết trước những gì sắp xảy ra, chắc chắn nàng sẽ ở lại tiệm rèn mà chờ đợi họ.
Nhưng lúc này, nàng vẫn còn tò mò đứng trong căn mật thất sáng trưng dưới ánh nến.
Trong phòng có một chiếc bàn làm, bốn giá sách lớn dựa vào tường, xung quanh có rất nhiều đèn dầu, nhìn thế nào cũng giống như một thư phòng bình thường đèn đuốc sáng trưng, chẳng có chút tối tăm kỳ lạ nào.
Bốn người chia ra bốn góc, tìm kiếm thư từ hoặc cơ quan bí mật.
Lý Nhược Thủy cũng chậm rãi nhìn qua giá sách ở đây, ở đây có rất nhiều sách, cho nên nàng chỉ có thể lật từng quyển sách xuống để tìm kiếm.
Ngay khi nàng tìm đến kệ thứ ba thì đột nhiên nàng nhìn thấy một con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ một lỗ nhỏ trên tấm ván.
Nàng sững sờ trong giây lát, ngay khi con mắt đó chớp chớp, những ngọn đèn dầu trong phòng đồng loạt tắt ngúm, mọi thứ chìm vào bóng tối.
Nàng định báo cho mọi người biết nhưng đã bị ai đó điểm huyệt, bịt miệng kéo vào phía sau giá sách.
Lộ Chi Dao cảm thấy có gì đó không ổn, hắn lập tức rút dao găm ra ném về phía có tiếng động, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng rên nhẹ, đến khi hắn đuổi tới, hắn chỉ nghe thấy một tiếng lách cách rất nhẹ, nơi đó đã không còn một bóng người.
“Phụt”, những ngọn đèn dầu lại sáng lên, mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, trong phòng chỉ thiếu bóng dáng của Lý Nhược Thủy.
Lục Phi Nguyệt cau mày, chạy đến giá sách, đẩy tất cả sách xuống nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì khác thường.
Nàng ấy quay sang nhìn Lộ Chi Dao đang im lặng: “Lộ huynh, chuyện này…”
Lộ Chi Dao bình tĩnh mỉm cười.
“Chỉ là một bức tường bí mật thôi.”