Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 18: Ăn no rồi



【Đối tượng nghiên cứu】: Nước Rửa Chén.

【Triệu chứng bất thường của tinh thần thể】: Bẩm sinh không thể điều khiển lông đuôi.

【Lý do ghi chép lần này】: Lần đầu quan sát thấy lông đuôi dao động, không có bất cứ sự can thiệp nào của thuốc, kéo dài khoảng ba giây.

【Nguyên nhân dẫn đến sự dao động lần này】: Không rõ.

Tay tạm dừng một lát, Chúc Minh xóa đi hai chữ “Không rõ” trên hologram, viết lên “Phán đoán ban đầu là nhân tố bên ngoài kích thích giác quan dẫn đến dao động cảm xúc trong thời gian ngắn”.

——Và thêm một dấu chấm hỏi siêu to bên cạnh.

Anh nhìn về phía Tịch Tiện Thanh bên cạnh, hỏi lại lần nữa: “Vậy là lúc đứng trước cửa phòng tắm, cơ thể cậu có cảm giác đặc biệt gì không? Ví dụ như tim đập nhanh nè, chóng mặt nè, hoặc là——”

Tịch Tiện Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phủ nhận giọng điệu thản nhiên: “Không có.”

Chúc Minh “Chậc” một tiếng, lại cúi đầu ghi chú lần nữa: “Bệnh nhân không hợp tác tái hiện lại tình hình lúc đó, cần tiếp tục quan sát, cân nhắc sử dụng lượng nhỏ thuốc kích thích thần kinh cảm giác.”

Hiện tại, họ đang trên đường đến khách sạn ở khu hai.

Trước cửa phòng tắm quan sát được đuôi của Nước Rửa Chén run rẩy đã là chuyện của một tuần trước.

Mặc dù phần lông vũ trên mông chỉ rung hai lần, còn cách việc xòe đuôi còn rất xa, nhưng chỉ cần có một chút dao động thôi cũng đã giúp Chúc Minh lên kế hoạch cụ thể cho phương hướng nghiên cứu trong tương lai.

Ngoại trừ điều này, một tuần qua cũng đã xảy ra vài chuyện không đáng nhắc đến.

Ví dụ như bọn họ đã đăng ký kết hôn.

Mấy ngày trước khi đến Cục Dân Chính để đăng ký thủ tục, thậm chí giữa họ còn nổ ra một cuộc cãi vã nhỏ.

“Tôi thật sự không thể nhận chiếc nhẫn này được.”

Chúc Minh trả lại chiếc nhẫn đính đá mặt trăng to gần quả trứng cút nọ cho Tịch Tiện Thanh: “Cảm ơn từ bỏ thứ yêu thích vì tôi. Nó đã hoàn thành sứ mệnh đạo cụ khiến dì tôi tin tưởng chúng ta thật lòng yêu nhau rồi, giờ nên trả lại chủ cũ.”

Lúc đó Tịch Tiện Thanh đang vẽ bản phác thảo, ngước mắt lên nhìn lướt qua, dời mắt về bản vẽ một lần nữa: “Đừng tự mình đa tình. Cỡ này chưa đến mức được tôi yêu thích để mà từ bỏ đâu.”

Chúc Minh làm vẻ mặt “Tôi đã nhìn thấu cậu rồi”: “Thôi đi, dì út tôi đã tìm đến chuyên gia quen biết để hỏi, bảo là nếu đưa ra sàn đấu giá ở khu sáu các cậu cũng phải lên đến hai trăm nghìn hi minh tệ.”

Biểu cảm Tịch Tiện Thanh bình tĩnh, không thèm nâng mắt: “Thì sao? Đá mặt trăng không hiếm có, viên này chưa đến 8ct, còn lẫn chút tạp chất, vốn chẳng được tính vào hàng cao cấp.”

“… Tóm lại cậu nhận về nhanh lên. Tôi cảm thấy mình cầm thêm một giây thôi cũng giảm thọ.”

Cãi cọ với kẻ có tiền khiến Chúc Minh nhức đầu không thôi: “Với lại, nhẫn cưới phải là mỗi người một chiếc. Một mình tôi đeo món đồ có đẹp đến đâu cũng không có ý nghĩa.”

Lý do này khá hợp lý, Tịch Tiện Thanh không ép nữa, chỉ tiện tay ném chiếc nhẫn sang một bên: “Anh tính sao?”

“Yên tâm, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Chúc Minh đặt “Bộp” túi mua hàng trong tay lên bàn làm việc của Tịch Tiện Thanh, cáo trắng dưới chân cũng đắc ý vẫy đuôi theo: “Mời xem.”

Tịch Tiện Thanh im lặng nhìn Chúc Minh lấy hai chiếc hộp nhỏ từ trong túi mua hàng ra.

“Hai hôm trước tôi đi mua sắm với Chu Chúc đã chọn một cặp nhẫn cưới. Ngày chụp ảnh đăng ký kết hôn có thể đeo được.”

Chúc Minh đeo chiếc nhẫn trơn trong hộp lên ngón áp út, sau đó xòe tay ra trước mặt Tịch Tiện Thanh, cười tủm tỉm hỏi, “Thế nào? Có phải rất giản dị không?”

“Không đời nào tôi đeo thứ này.”

Sắc mặt Tịch Tiện Thanh vô cùng khó coi: “Hơn nữa, nhẫn là trang sức có kích thước cụ thể, thậm chí anh còn chưa hỏi số đo của tôi.”

Chúc Minh: “… Thứ này là sao? Nhân viên cửa hàng nói đây là vàng 18k đó. Với lại, do hai ngày nay cậu bận chuẩn bị cho cuộc đánh giá nên tôi mới không làm phiền cậu. Dù sao Chu Chúc chỉ lùn hơn cậu một chút, khung xương cũng tương tự thôi.”

Tịch Tiện Thanh từ chối dứt khoát: “Không đeo.”

Chúc Minh đẩy hộp về phía trước: “Ai da, không phải bình thường cậu thích mấy món trang sức sáng lấp lánh à, giờ tôi tặng cậu một cái, cứ xem trước đã hẵng nói.”

Tịch Tiện Thanh không thèm che giấu sự ghét bỏ trên mặt, giống như chỉ cần đụng trúng chút thôi thì da sẽ nổi dị ứng vậy.

Cậu giơ cây bút chì trong tay lên, chĩa đầu bút vào mặt Chúc Minh, lạnh lùng nói: “Thứ nhất, thứ này cùng lắm chỉ có thể gọi là phụ kiện, không phải là trang sức cao cấp, thậm chí còn chẳng xứng được gọi là trang sức, không hề liên quan gì đến nghệ thuật.”

Chúc Minh chớp chớp mắt.

Tịch Tiện Thanh lại nhìn lướt qua, chê bai không hề khách sáo: “Còn kiểu dáng bán đầy đường này, chỉ có thể là sản phẩm được đúc khuôn sản xuất theo dây chuyền.”

“Người khu sáu các đúng là lắm chuyện… Vậy cậu nói phải làm sao? Ba ngày sau phải đi đăng ký rồi, chẳng lẽ bắt tôi đeo chiếc to như trứng bồ câu đó, còn tay cậu thì không đeo, cậu thấy có hợp lý không?”

Chúc Minh không thuyết phục được cậu, chợt nảy ra ý tưởng: “Hay là cậu sửa lại đi?”

Tuy rằng lông mày Tịch Tiện Thanh không giãn ra, nhưng cũng không mở miệng phản bác.

Mắt Chúc Minh sáng lên, biết vẫn còn hy vọng.

Anh nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy cán bút Tịch Tiện Thanh chỉ về mình, từ từ kéo rút ngắn khoảng cách giữa hai người: “Tôi biết, nhà thiết kế nổi tiếng Tịch đây có rất nhiều khách hàng, nhưng nếu cậu tốt bụng sẵn lòng giúp tôi xen ngang, tự mình sửa lại nhẫn cưới của chúng ta…”

Sau một lúc lâu, Tịch Tiện Thanh rút bút khỏi tay Chúc Minh: “Gần đây tôi rất bận.”

Chúc Minh chớp chớp mắt.

“… Nhưng cũng không hẳn là không dành được thời gian.” Tầm mắt của Tịch Tiện Thanh vẫn dừng trên bản vẽ như cũ, một lúc sau mới nói, “Có thể thử xem.”

Bảo là thử xem, không ngờ là thử thành công.

Sáng hôm đi đăng ký, Chúc Minh nhận được thành phẩm.

“Sửa đại thôi.” Tịch Tiện Thanh đẩy hộp về phía Chúc Minh.

Giọng điệu cậu đúng chuẩn kiểu “Thích thì đeo”, chỉ còn có hai ngày, vốn Chúc Minh chẳng ôm bao nhiêu kỳ vọng, nhưng vừa mở hộp ra, hô hấp bỗng đình trệ.

Chúc Minh trợn to hai mắt, lẩm bẩm: “Sao lại biến thành một chiếc nhẫn?”

Dường như Tịch Tiện Thanh khá hài lòng với phản ứng của anh, thản nhiên nói: “Nhìn kỹ lại đi.”

Chúc Minh nhìn kỹ, mới phát hiện không phải.

Một mặt của hai chiếc nhẫn trơn được sửa thành hình dạng lượn sóng thanh mảnh, do đường cong có thể khớp lại vào nhau, kết hợp lại trông như một chiếc nhẫn hoàn chỉnh.

Giữa mỗi chiếc nhẫn đều được đính một viên kim cương xanh cỡ hạt gạo——Bỏ đi hình dáng cũ kỹ ban đầu, đường cong sau khi sửa dịu dàng tựa sóng biển, điểm xuyến thêm viên đá xanh nhỏ, trong vắt như nước biển, lung linh rực rỡ.

Đường cong đượcc thiết có thể hợp hai làm một, đã thể hiện được chủ đề của nhẫn cưới.

Ngay cả người không hiểu nghệ thuật như Chúc Minh cũng loáng thoáng hiểu được tại sao hôm đó lấy nhẫn ra, Tịch Tiện Thanh lại làm vẻ mặt như bị sỉ nhục——quả thật chênh lệch quá lớn. Anh chưa bao giờ cảm nhận được tác phẩm nghệ thuật và hàng hóa bán một cách rõ ràng như thế này.

Quan trọng nhất là, viên đá xanh này trông rất nhỏ, khiến Chúc Minh tức thì thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi thích lắm.” Anh thở ra một hơi, chân thành nói, “Rất đẹp, cảm ơn cậu.”

Anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh tùy ý đáp “Ừ” một tiếng: “Đi thôi.”

Lúc lên xe, Diệp Lộ liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Chúc Minh.

Giây phút thấy rõ viên đá xanh kia, bà hơi giật mình, giương mắt nhìn về phía Tịch Tiện Thanh.

Thấy sắc mặt Tịch Tiện Thanh vẫn bình thường, bà phục hồi tinh thần lại, nở nụ cười: “Hầu hết các thủ tục đã hoàn tất, bây giờ chúng ta đến Cục Dân Chính chụp tấm ảnh là xong.”

Thủ tục đăng ký kết hôn của khu sáu rất đơn giản——đóng dấu, chụp ảnh, đeo nhẫn, nhận sổ. Chúc Minh cũng gửi liền cho Chúc Doanh Doanh xem.

Coi như cuộc hôn nhân này đã kết xong.

Quay lại hiện tại, bọn họ đang trên đường đến khu hai.

Nhiệm vụ của đôi uyên ương giả mới cưới này vô cùng gian khổ: Tịch Tiện Thanh cố gắng trong hai tháng vì giấc mộng người đại diện của cậu; Chúc Minh cũng phải nghĩ mọi cách để tinh thần thể của vị người đại diện trong tương lai này xòe được đuôi trong vòng hai tháng.

Khu hai là khu nghỉ dưỡng nổi tiếng về mỹ thực, được mệnh danh là “thiên đường hạ giới” khi có cả biển lẫn núi. Nông nghiệp, ngư nghiệp phát triển mạnh mẽ, các ngành văn hóa và du lịch cũng phát triển vượt bậc.

Sự tồn tại của biển cả ngăn cách khu hai với các khu khác, cho nên bọn họ phải di chuyển bằng máy bay tư nhân của nhà họ Tịch.

Sau khi hạ cánh có đội ngũ thay mặt người đại diện đương nhiệm nhiệt tình đón đưa, chiêu đãi cực kỳ chu toàn, hoa tươi chào mừng và đồ ăn nhẹ với thức uống, thể hiện đầy đủ phong cách của khu mỹ thực này.

Ngồi trên xe, Chúc Minh ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ: “Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi, tại sao khu sáu các cậu đánh giá nội bộ gia đình mà người đại diện các khu khác lại bằng lòng tham dự trò chơi lớn của các cậu làm giám khảo vậy?”

Hình dung của anh quá kinh người, biểu cảm của Tịch Tiện Thanh hơi biến đổi: “Hằng năm nhà họ Tịch đều có giao lưu mật thiết với các khu khác, phát triển lẫn nhau qua các lĩnh vực kiến trúc, trang phục hay thiết kế công nghiệp. Bảo là đánh giá, thực chất là một kiểu giao lưu ngoại giao.”

Chúc Minh ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Đồng thời, anh không quên tận dụng khoảng thời gian trên xe để thực hiện trách nhiệm bác sĩ riêng của mình: “Thả Nước Rửa Chén ra một lát đi, tôi phải ghi chép lại.”

Trong xe đảm bảo tính riêng tư, có vẻ như Tịch Tiện Thanh cũng đã dần quen việc thả tinh thần thể ra trước mặt Chúc Minh, không nói gì, hiếm khi thoải mái thả chim công xanh ra.

Tịch Tiện Thanh đang cúi đầu lật xem tạp chí, nghe thấy người bên cạnh nói: “Nhìn qua đây.”

Cậu vừa ngước lên, nhìn thấy Chúc Minh giơ hologram, biểu cảm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt mình.

Mà nội dung trên hologram lại chẳng nghiêm túc như thế——Ánh nắng mặt trời, sóng biển, cây dừa, một người phụ nữ xinh đẹp mặc bikini đang nháy mắt với cậu một cách duyên dáng, tiêu đề là “Quán quân cuộc thi sắc đẹp lần thứ 78 của hành tinh Hy”.

Tịch Tiện Thanh: “…?”

Ánh mắt Chúc Minh không nhìn vào mặt Tịch Tiện Thanh mà là cố định trên bộ lông đuôi của Nước Rửa Chén. Sau khi quan sát thấy không có bất cứ dao động nào, anh bực mình rít một tiếng: “Sao không có động tĩnh gì hết?”

Tịch Tiện Thanh không nhịn được nữa: “Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?”

“Kích thích giác quan của cậu lúc cậu không hề cảnh giác để tìm ra nguyên nhân dẫn đến việc lần trước Nước Rửa Chén rung đuôi.”

Vẻ mặt Chúc Minh bình thản thu lại hologram, ghi chép kết quả quan sát: “Bây giờ chúng ta có thể loại trừ, kích thích thị giác không có tác dụng. Vậy thì việc xảy ra dao động có nguyên nhân khác.”

Tịch Tiện Thanh bực bội dời mắt đi.

Người bên cạnh nghỉ chưa được năm phút lại mở miệng nói: “Nhìn qua đây.”

Tịch Tiện Thanh hít sâu một hơi.

Mặc dù đã linh cảm được không phải thứ hay ho gì, nhưng ngay giây phút quay đầu, Tịch Tiện Thanh vẫn không khống chế được nheo mắt——Lần này Chúc Minh đã từ bỏ chọn quán quân sắc đẹp, giơ ra một bức ảnh người đàn ông cơ bắp lực lưỡng không biết tìm từ đâu ra.

Chúc Minh làm vẻ mặt quan tâm, thật lòng đầy thành ý dò hỏi: “Lần này có cảm giác không?”

Cuối cùng Tịch Tiện Thanh cũng không nhịn nổi nữa, mặt mày hầm hầm rút hologram khỏi tay anh.

Chúc Minh sửng sốt, vươn tay định giật lại: “Tôi vừa mới tìm thấy mấy bức ảnh động trên web, còn chưa thí nghiệm với cậu nữa mà?”

Tịch Tiện Thanh không cách nào giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt: “Anh ngừng được chưa?”

Chúc Minh: “Cậu trả lại cho tôi đã, hồ sơ ghi chép trên hologram của tôi không tự lưu được đâu——”

Anh chồm người về phía trước, vươn tay muốn giật lại hologram của mình.

Đầu ngón tay suýt chút nữa là chạm đến góc hologram, nhưng ngay cái nháy mắt tiếp theo, tài xế đột nhiên phanh gấp——

Trong chớp mắt, Chúc Minh mất thăng bằng, trực tiếp ngã mạnh lên đùi Tịch Tiện Thanh!

Tệ hơn nữa là vì chân anh hoàn toàn không thể vận lực, ngã nhào về phía trước theo lực quán tính, mắt thấy đầu sắp đập vào lưng ghế trước.

Tịch Tiện Thanh giật mình, kịp thời đưa tay ra chắn, kéo người về trong lòng mình.

Tin tốt là, vì Tịch Tiện Thanh đưa tay kéo nên Chúc Minh không bị hất ra.

Tin xấu là, do Tịch Tiện Thanh giơ tay kéo mà Chúc Minh đã lập tức ngã vào lòng ngực Tịch Tiện Thanh, chóp mũi đập mạnh vào ngực cậu.

Chúc Minh co rúm người “Ưm” một tiếng.

Tịch Tiện Thanh đỡ vai anh: “… Anh không sao chứ?”

Rất có sao, đúng là đau muốn chết mất. Nguyên nhân chính là vì mũi thông với mắt, cảm giác chua xót sau cú va chạm mạnh khiến nước mắt Chúc Minh muốn ùa ra theo như bão táp.

Chúc Minh rưng rưng nước mắt che mũi lại, khó tin nâng mắt lên: “Không phải chứ? Cúc áo trên áo khoác của cậu… đúng là hung khí mà. Sao lại cứng ngắc vậy hả?”

Tịch Tiện Thanh cúi đầu nhìn qua, cảm thấy anh đang gây sự vô lý: “Cúc áo bao giờ chẳng cứng.”

Hơn nữa, đây là chiếc cúc áo làm từ sừng tê giác cao cấp. Tịch Tiện Thanh không nói ra câu này.

Đầu muốn nổ tung, Chúc Minh tạm thời không bình tĩnh lại được: “Không ổn, đau chết tôi… Trước tiên đừng động vào tôi.”

Anh co người dựa vào đùi Tịch Tiện Thanh, mặt chôn trong tay, Tịch Tiện Thanh không quan sát được tình trạng của mình, mày nhíu chặt nắm lấy cằm anh: “Bỏ tay ra đã, để tôi xem thử.”

Trong lúc hỗn loạn, cửa xe bên phía Tịch Tiện Thanh đột nhiên bị người ta mở ra từ bên ngoài!

Ngay sau đó nghe thấy một giọng nói đầy nhiệt tình: “Ngài Tịch, ngài Chúc, hoan nghênh hai vị đến với khu hai!”

Khoảnh khắc cửa mở ra, nụ cười niềm nở trên mặt quản lý đại sảnh Lý Thuận bỗng cứng lại.

Lý Thuận, quản lý của một khu nghỉ dưỡng sang trọng nức tiếng tại khu hai, cũng là người chịu trách nhiệm thay mặt người đại diện khu hai đương nhiệm, đặc biệt đón tiếp cháu trai của người đại diện khu sáu đến khu hai đánh giá.

Xưa nay khu hai và khu sáu thường xuyên giao thương, vị Tịch thiếu gia ngày có khả năng rất cao sẽ là người đại diện của khu sáu, bây giờ còn dẫn theo bạn đời mới cưới đến, đương nhiên phải tiếp đãi đàng hoàng.

Nghe nói người khu sáu lắm lễ nghi, Lý Thuận đã đích thân chờ trước sảnh khu nghỉ dưỡng từ sớm. Trước giờ ông luôn cung cấp dịch vụ rất chu đáo, lễ tiết như mở cửa thay khách dĩ nhiên cũng không bỏ xót.

Nhưng ngay chớp mắt cửa mở, cảnh tượng đó khiến ông cả đời không quên.

Hai người.

Một người ngồi trên ghế, một người ngồi trên đùi người kia.

Một người tóc tai rối bù, một người khóe mắt ửng đỏ.

Một người nắm cằm một người, một người túm cổ áo người kia.

Ngay khi cửa mở, Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh cùng lúc nhìn về phía Lý Thuận.

Tịch Tiện Thanh lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cố đứng dậy: “…”

Chúc Minh che mũi, ngồi dựa trên đùi Tịch Tiện Thanh yếu ớt lên tiếng: “Không phải cậu định…”

Anh không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng, giọng nói hơi khàn tạo vẻ ám muội, cộng thêm hai mắt đẫm lệ đang ở trạng thái mơ mơ màng màng chỉ có tác dụng như đổ thêm dầu vào lửa.

Lý Thuận im lặng vài giây, nhỏ nhẹ khép hờ cửa lại lần nữa.

“Hoan, hoan nghênh hai vị đến với khu hai.”

Lý Thuận vô cùng chuyên nghiệp quay lưng lại, giọng nói hơi run rẩy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra truyền đến từ ngoài cửa, “Hai vị không cần phải gấp, cứ bận việc xong… Xong việc rồi thì lát nữa chúng ta hẵng vào cũng không muộn.”

Xem ra không cần bảo nhà bếp chuẩn bị nhiều món lót dạ quá làm gì.

Lý Thuận chìm vào chết lặng nghĩ thế. Tuổi trẻ tinh lực dồi dào thật đấy, e rằng vị người đại diện tương lai của khu sáu này đã ăn no trên đường đến rồi không chừng.

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ: Cáo nhỏ nhà ta có ngon không nào!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com