Tám giờ bốn mươi lăm, đúng là không phải là giờ ăn cơm tối thông thường.
Chúc Minh thừa nhận, đúng là bản thân về có hơi muộn.
Nhưng điều khiến anh khó hiểu là, chẳng lẽ bởi vì mình không về nhà đúng giờ nên người này mới tức giận tới vậy sao?
Nếu là người bình thường thì chắc anh đã mở miệng cãi lại, song Chúc Minh lại nhận thấy mùi khác lạ trong cơn giận của Tịch Tiện Thanh.
——Trước giờ Tịch Tiện Thanh không phải kiểu người sẽ thẳng thắn bộc lộ tiếng lòng của mình. Có lẽ việc mình về trễ chỉ là một trong những nguyên nhân khiến cậu không vui, dùng để che giấu nguồn gốc thật sự của nỗi muộn phiền không yên mà thôi.
Vì thế Chúc Minh quyết định không giải thích, dứt khoát nhận lỗi: “Thật xin lỗi.”
Anh thấy Tịch Tiện Thanh chợt cứng người.
“Hứa sẽ về nhà trước cậu, bây giờ lại về muộn hơn, là tôi sai.”
Chúc Minh nói: “Nhưng bánh của quán này thật sự rất ngon. Tôi cảm thấy rất đáng tiếc nếu cậu không được ăn cho nên đã xếp hàng đợi thêm để mua mang về một ít.”
Anh vừa nói, vừa lắc lắc hộp đồ ăn trong tay.
Tịch Tiện Thanh không nhúc nhích, vẫn đưa lưng về phía Chúc Minh.
Thế nhưng Nước Rửa Chén dưới chân lại lẳng lặng mở to đôi mắt nhỏ đang khép hờ, ngẩng đầu lên nhìn Chúc Minh.
Một lát sau, anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh nói: “Tôi không đói.”
“Nếm thử thôi.”
“Không thích.”
“Tôi nhớ trong PDF cậu gửi cho tôi lúc đó không có ghi không thích ăn bánh mà.”
Chúc Minh hồi tưởng: “Tôi nhớ rõ cậu không thích ăn cay và tỏi, đã bảo chủ quán làm sốt tương hương riêng bỏ tỏi, không cay. Vậy cũng không muốn ăn ư?”
Vài giây sau, rốt cuộc Tịch Tiện Thanh đã chịu quay đầu lại nhìn anh một cái.
“Để đó trước đi.” Giọng nói của cậu hơi khó chịu.
“Chủ quán nói không được để qua đêm, ăn liền mới ngon.”
Lần này Chúc Minh không chịu thỏa hiệp, mỉm cười, “Huống chi, phần này không chỉ mua cho mình cậu, tôi cũng muốn ăn.”
Tịch Tiện Thanh: “?”
Chúc Minh cứ thế điều khiển xe lăn quay đi, giọng nói càng lúc càng xa: “Tôi ra phòng bếp hâm nóng trước, cậu bận xong thì ra đây, được chứ?”
Anh không cho Tịch Tiện Thanh cơ hội đáp “Được” hay “Không được”, đi thẳng ra ngoài, chỉ chừa lại mỗi tấm lưng.
Thật ra Chúc Minh cũng đang đánh cược, đánh cược rằng mặc dù ngoài miệng Tịch Tiện Thanh cứng rắn nhưng vẫn muốn giãi bày với ai đó.
Đương nhiên, phần nhiều là đánh cược Tịch Tiện Thanh chưa ăn tối.
Bánh tương hương yên lặng xoay tròn trong lò vi sóng, hương thơm nhanh chóng lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong biệt thự, Chúc Minh chống cằm, buồn chán thẫn thờ.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Tịch Tiện Thanh đã ra khỏi phòng từ lúc nào.
Cậu cau mày, khoanh tay đứng trước bàn đảo bếp, đối diện với Chúc Minh.
Cuối cùng chim công xanh cũng lề mề rời tổ.
Khóe miệng Chúc Minh khẽ nhếch lên, không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục nhìn màn hình LCD đếm ngược.
Sau một lúc, lò vi sóng kêu “Ding” một tiếng, bánh tương hương đã hâm xong.
Chúc Minh vừa lấy bánh ra, vừa thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, trưa nay cậu đã ăn gì? Món ngon do người đại diện khu hai tự mình chiêu đãi chắc sẽ ngon nhất hành tinh Hi ấy nhỉ?”
Tịch Tiện Thanh dè dặt kéo mép túi giấy rẻ tiền đựng bánh bên cạnh, nhíu mày, hình như đang đánh giá tính an toàn vệ sinh thực phẩm.
Một lúc lâu sau cậu mới thả túi đựng lại bàn: “Ăn rồi, cũng bình thường.”
Chúc Minh tò mò: “Có món gì vậy?”
Chỉ tùy tiện trò chuyện câu được câu không như thế thôi mà trạng thái của Tịch Tiện Thanh đã thoải mái hơn nhiều.
Cậu cố nhớ lại: “Gan ngỗng, nấm, nhím biển, còn có vài loài sò hến và cua, không nhớ rõ.”
“…” Chúc Minh lặng thinh nhìn chằm chằm bánh tương hương bóng loáng thơm nức mũi trước mắt, tự dưng cảm thấy không đưa ra nổi, “Bánh này, cậu còn muốn ăn không?”
Nâng mắt lên, lại phát hiện Tịch Tiện Thanh cao quý đã ngồi xuống trước bàn đảo bếp.
“Có thể thử xem.” Cậu nói.
Chúc Minh đẩy bánh tương hương ra giữa hai người.
Chúc Minh để ý nhiều, vừa nãy đã rửa tay rồi, tay không cầm chiếc bánh lên bỏ vào miệng, nhai nhai: “Ừm… thơm quá.”
Tịch Tiện Thanh cầm chiếc nĩa bạc trong tay, nhã nhặn xiên một miếng bỏ vào miệng, một bên quai hàm cử động, một hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Chúc Minh cười hỏi: “Thế nào?”
Tịch Tiện Thanh cau mày: “Có ớt.”
Chúc Minh: “Làm gì có? Tôi không nếm ra.”
“Chắc chắn có.”
“Chắc chắn không có.”
Tịch Tiện Thanh trừng anh một cái, dùng nĩa chọc vào bánh: “Đây là cái gì?”
Cậu chỉ vào miếng ớt nhỏ đến mức mắt thường không thể nhìn thấy.
“…”Chúc Minh không nói gì, chống cằm, cười tủm tỉm hỏi: “Vậy có ngon không?”
Tịch Tiện Thanh khựng lại.
Cậu không trả lời, nửa ngày trời sau lại dời mắt đi, ăn thêm một miếng, nhai một lúc mới nói hai chữ ngắn gọn: “Cũng tạm.”
Chúc Minh: “…”
Chiều quá sinh hư.
“Thế, kể tôi nghe xíu đi.”
Chúc Minh thở ra một hơi, gõ nhẹ vào chiếc dĩa bên cạnh: “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Là vị người đại diện khu hai này còn khó tính hơn cậu? Hay là hai người vừa gặp đã cãi nhau?”
Tịch Tiện Thanh lấy khăn lau khóe môi, lại cầm một miếng bánh được rưới đều nước sốt, kiểm tra trên bề mặt không có miếng ớt nào bám vào mới cẩn thận cho vào miệng.
Vài giây sau đáp: “Không cãi, rất thuận lợi.”
Chúc Minh không ngờ người này ăn no rồi vẫn có thể mạnh miệng: “Thuận lợi? Vậy sao mặt cậu lại xụ xuống thế này.”
Ánh nhìn của Tịch Tiện Thanh dừng trên hạt mè trắng trên mép dĩa, không nói gì.
Mấy tiếng trước, trước nhà hàng Mặc Tuyết Ký.
“Ngài là cậu Tịch nhỉ.”
Thẩm Anh đưa tay, mỉm cười nhẹ nhàng điềm nhiên, “Nhờ sự giúp đỡ của ông cụ Tịch năm ấy đã tham gia thiết kế nhà hàng của chúng tôi mà đến nay vẫn được nhiều thực khách khen ngợi.”
Khu hai là vùng đất của mỹ thực, chế độ người đại diện là mỗi năm tuyển chọn một lần, bởi vậy sự cạnh tranh trong ngành cực kỳ khốc liệt.
Hậu quả của việc thay đổi người đại diện quá nhanh chính là, đối với người ngoài thì xưa nay họ chỉ có thể nhớ mang máng về món ăn của nhà hàng từng đạt giải, chứ chưa chắc đã biết người đứng sau quản lý nhà hàng đấy là ai.
Nhưng vị người đại diện năm nay của khu hai này, tin tức cá nhân lại được đưa tin khá nhiều.
Không chỉ vì nhà hàng cao cấp phong cách cổ điển này khó đặt chỗ, cần phải hẹn trước nửa năm, mà còn vì người đại diện lần này, là một cô gái rất trẻ.
Thẩm Anh mặc một chiếc sườn xám lụa tơ tằm màu hồng phấn, mái tóc dài mượt mà được búi lên bằng trâm ngọc, toát lên phong thái của một tiểu thư gia đình quyền quý.
“Hiện tại lại có ngài Tịch tự mình đến đây để thiết kế trang sức riêng cho tôi.”
Cô dẫn đường cho nhóm Tịch Tiện Thanh đi qua nhưng bức bình phong hoa lệ và đình nhỏ nước chảy trang nhã, tiến nào phòng riêng yên tĩnh. Cô chìa tay ra với Tịch Tiện Thanh, “Tôi thật sự hổ thẹn không dám nhận.”
Tịch Tiện Thanh nắm trả: “Là niềm vinh hạnh của tôi mới phải.”
Thẩm Anh cụp mắt mỉm cười.
Khoảnh khắc hai người bắt tay, Tịch Tiện Thanh liếc thấy một con rắn nhỏ có lớp vảy màu hồng trắng đan xen, uyển chuyển quấn quanh cổ tay mảnh mai của cô.
Con rắn lặng yên chăm chú quan sát Tịch Tiện Thanh, không phát ra tiếng động thè lưỡi——Đó chính là tinh thần thể của Thẩm Anh.
“Vảy hồng trắng? Vậy có lẽ thuộc họ Rắn nước, muốn xem tận mắt ghê——”
Bệnh nghề cũ khiến Chúc Minh không kiềm được để suy nghĩ trôi đi xa, để ý đến sắc mặt người bên cạnh mới lôi chủ để trở về: “Khụ khụ, chẳng lẽ là vì kiểu tinh thần thể như rắn khá phức tạp nên cậu khó thiết kế?”
“Không, thật ra rắn là một trong những loài động vật thường gặp nhất trong ngành thiết kế trang sức.”
Tịch Tiện Thanh nói: “Ý nghĩa về mặt tôn giáo và lịch sử đều rất phong phú, có nhiều chủ đề để triển khai. Nhất là đường cong và hoa văn của thân rắn có thể cho ra nhiều hiệu ứng khác biệt khi kết hợp với từng loại đá quý khác nhau. “
“Nhưng đồng thời cũng thử thách kỹ thuật của nhà thiết kế, khó để tạo ra sự độc đáo riêng.”
Cậu hơi nâng cằm lên, nói: “Chỉ là, trước giờ đó chưa bao giờ là vấn đề tôi phải lo lắng.”
Không phải vấn đề kỹ thuật, vậy là vấn đề về mặt giao tiếp.
Chúc Minh ngẫm nghĩ: “Cậu có thử dùng cách tôi nói với cậu hôm qua để rút ngắn khoảng cách với người ta không?”
“Thử rồi.” Tịch Tiện Thanh lạnh như băng, “Nhưng từ đầu đến cuối, cô ấy không nói được câu nào có ích nào với tôi cả.”
Món ăn nóng đầu tiên được đưa lên là cá mú vàng hấp nấm russula nứt xanh và chân giò lợn hun khói.
Từ khâu lựa chọn nguyên liệu chế biến cho đến màu sắc, hương vị, cuối cùng là cách trình bày món ăn đều tinh tế đến mức gần như hoàn hảo.
Tịch Tiện Thanh hỏi theo cách Chúc Minh chỉ, đặt câu hỏi về nguyên liệu chế biến: “Tôi nghe nói rằng hầu hết các nhà hàng cao cấp đều thích dùng nấm mối trong mùa nấm, cô Thẩm lại dùng nấm russula nứt xanh, có câu chuyện gì đằng sau đó không?”
Hình như Thẩm Anh ngạc nhiên, một lát sau mới cười nói: “Nấm mối thì trơn nhớt, nấm russula nứt xanh thì dày và béo, cả hai đều có hương vị riêng.”
Cô dừng trong chốc lát: “Nhưng nếu phải nói có câu chuyện nào sau đó không, thì không có. Chỉ là thật ra nấm russula xanh là loài nấm mà cha tôi thích sử dụng khi ông còn sống, cho nên tôi cứ thế dùng nó đến bây giờ.”
“…” Tịch Tiện Thanh im lặng một lúc, đổi chủ đề, “Vậy thiết kế của nhà hàng cũng như các món ăn có xuất phát từ ý tưởng đặc biệt nào không?”
“Nói ra thì hổ thẹn, thật ra ngoại trừ thực ăn thì phần lớn thiết kế của nhà hàng cũng là cha và ông cụ Tịch trao đổi với nhau, tất cả đều được hoàn thành dưới sự chỉ dẫn của ông ấy.”
Nụ cười của Thẩm Anh hoàn hảo như thể đã được quy hoạch sẵn: “Suối, những hòn đá kết hợp với tùng bách tái hiện cảnh đẹp núi rừng. Các vị khách rất thích, đương nhiên tôi cũng không có ý kiến bất đồng nào.”
Cô liên tục nhắc đến cha mình, Tịch Tiện Thanh cũng đành phải phụ họa một câu: “Tôi nhớ rõ rất nhiều nhà hàng của ngài Thẩm đều được đánh giá sao, cũng từng liên tục được chọn làm người đại diện nhiều lần, quả thật là có kinh nghiệm phong phú.”
Dường như Thẩm Anh đã ngẩn người trong giây lát: “Đúng vậy, mặc dù ông ấy đã qua đời vào năm ngoái do ung thư nhưng mãi là tấm gương để cả đời tôi noi theo.”
“Không có ông ấy dạy dỗ và dẫn dắt thì tôi nghĩ tôi vốn không thể có được ngày hôm nay.”
Cô nở một nụ cười nhiễm nỗi đau thương, “Cho nên tôi thường hay nghĩ, tôi bây giờ, rốt cuộc có thể gánh nổi trách nhiệm nặng nề hiện tại hay không?”
Căn phòng chìm vào lặng thinh ngắn ngủi, ngay cả Diệp Lộ cầm sổ ghi chép đứng sau cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, cảm động vì điều đó.
Nhưng Tịch Tiện Thanh lại bắt được cảm giác quái lạ khó tả trong vẻ mặt buồn bã dịu dàng của Thẩm Anh.
Tịch Tiện Thanh lặng lẽ cau mày, bình tĩnh nói, “Cô Thẩm, tôi nghĩ tôi đã hiểu biết đủ về cha cô rồi.”
“Thế nhưng cuộc sống của riêng cô, cuộc sống ngoài nhà hàng, cuộc sống không liên quan đến người khác.”
Tịch Tiện Thanh thêm vài từ chỉ giới hạn, “Liệu có khoảnh khắc đáng nhớ nào trong đời nào có thể chia sẻ với chúng tôi hay không?”
Nụ cười của Thẩm Anh hơi nhạt đi đôi chút.
Tịch Tiện Thanh nhìn cô im lặng nắm chặt sườn xám, móng tay sạch gọn nhẵn mịn, hình như đang ngẩn người.
Tịch Tiện Thanh: “Cô Thẩm.”
Thẩm Anh phục hồi tinh thần: “Ngại quá.”
Cô khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm nhẹ nhàng, xử lý công việc không hề nao núng kia: “Nếu bảo là đáng nhớ thì chắc là năm ngoái khi tôi được chọn làm người đại diện, những tiền bối từ các nhà hàng khác trong núi đã ghé thăm.”
“Bọn họ đều là bạn tốt của cha tôi khi còn sinh thời, mang đến rất nhiều rượu, trong đó có một chai cực kỳ quý hiếm…”
“Thực đơn của cha, nhà hàng của cha, bạn tốt của cha.”
Mặt Tịch Tiện Thanh vô cảm: “Cái tôi muốn tìm hiểu là cuộc sống của cô ấy, giờ lại chẳng thu hoạch được gì về bản thân cô ấy.”
“Có lẽ người cha đã qua đời có ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy thật.” Chúc Minh trầm ngâm một lát, “Thế, mọi người đã thử đá chưa?”
Anh thấy sắc mặt Tịch Tiện Thanh càng trở nên tệ hơn vài phần.
“Đây là đá tourmalin, trong suốt, hợp để đeo hàng ngày; cái này là ruby huyết bồ câu, khá trưởng thành và chững chạc, hợp để đeo vào các dịp trang trọng.”
Diệp Lộ đưa khay đá quý ra. Tịch Tiện Thanh cũng dựa theo chỉ dẫn của Chúc Minh, giới thiệu một cách chi tiết và dễ hiểu nhất có thể: “Cô Thẩm, cô thích cái nào hơn?”
Ngước mắt lên, lại phát hiện Thẩm Anh đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nghe thế thì quay đầu, nở nụ cười chuẩn mực: “À, tôi thấy cái nào cũng đẹp. Ngài là người lành nghề, ngài chọn là được.”
Tịch Tiện Thanh: “…”
Tịch Tiện Thanh gần như nghiến răng mà nói: “Nếu phải so sánh thì ngài cảm thấy viên nào hợp mắt hơn một chút?”
Thẩm Anh do dự một lát, giống như đang chọn đáp án trắc nghiệm, không biết câu nào có xác suất đúng cao hơn, chỉ đại vào một viên: “Vậy… viên này đi.”
“Tôi yêu cầu cô ấy chọn một viên trong số đá quý màu đỏ, cuối cùng cô ấy lại chỉ vào một viên peridot màu xanh sáng.”
Sắc mặt Tịch Tiện Thanh đen như than: “Chứng tỏ trước đó khi tôi nói với cô ấy thì cô ấy đã mất tập trung, không nghe lọt một chữ.”
Chúc Minh hả hê khi người gặp họa: “So kiểu đó thì có phải thấy tôi còn đỡ hơn không? Ít nhất tôi không bị mù màu.”
Anh cứ tưởng nói vài lời dí dỏm có thể khiến bầu không khí sinh động lên xíu, nhưng hình như thất bại rồi, bởi vì mặt Tịch Tiện Thanh lại nhăn nhó hơn rõ rệt.
Chúc Minh ho khan một tiếng, hỏi: “Có thể nào là do chọn sai thời điểm không? Dẫu sao làm người đại diện cũng rất bận rộn, quản lý nhà hàng phí nhiều sức lực, có lẽ cậu chọn đúng lúc cô ấy mệt mỏi.”
“Tôi không biết.”
Tịch Tiện Thanh cắn một miếng bánh, buồn phiền, “Tôi chỉ biết có ba cơ hội gặp mặt, bây giờ đã lãng phí mất một lần. Trước cuộc gặp tiếp theo chỉ có thể cắn răng vẽ bản phác thảo trước.”
“Một tác phẩm được tạo ra theo cách đó, đừng nói khiến cô ấy rung động, ngay cả chính tôi cũng chẳng muốn nhìn.”
Trong nháy mắt thốt ra lời này theo bản năng, Tịch Tiện Thanh sững sờ.
Xưa nay cậu luôn đè áp những lời nói thật than thở, sầu muộn này trong lòng, không nói cho Diệp Lộ hay thậm chí Tịch Mộ Phi biết.
Nhưng Chúc Minh quá đặc biệt——Khi anh nói chuyện, sẽ dẫn dắt từng bước một, âm thầm cột một sợi chỉ mảnh lên tim đối phương.
Ngón tay khẽ kéo một cái, sẽ giải phóng thứ ma lực khiến người ta nói ra hết lời thật lòng.
Trong lúc không nhận ra, Tịch Tiện Thanh đã quen với hình thức giao tiếp Chúc Minh đặt câu hỏi, sau đó mình sẽ đưa ra câu trả lời.
Hầu kết Tịch Tiện Thanh hơi động, cứng ngắc nâng mắt lên: “Anh… sao không nói gì?”
“Bánh tương hương của tôi.” Chúc Minh chỉ vào dĩa bánh trống trơn trước mặt, sâu xa ngước nhìn, “Chính tôi chỉ mới ăn một cái thôi đó.”
Tịch Tiện Thanh im lặng đông cứng tại chỗ: “…”
Buổi gặp mặt vô ích với Thẩm Anh khiến tâm trạng cậu buồn bực cả ngày, bữa trưa cũng chỉ ăn vài miếng cho qua mà không nếm được mùi vị gì, bụng đã đói từ lâu.
Túi bánh tương hương Chúc Minh mang về như bỏ thêm bột loại bột thơm chứa ma thuật, cậu ăn một miếng rồi không dừng được nữa.
Quý công tử kén ăn chưa bao giờ thấy mắc cỡ thế này trên phương diện ăn uống——Lần đầu tiên cậu quên mất lễ phi trên bàn ăn mà bản thân luôn coi trọng nhất.
Chúc Minh nhìn dáng vẻ cứng đờ của Tịch Tiện Thanh, cười khẽ thành tiếng: “Không sao, vốn là đem về cho cậu ăn thử——”
“Tủ lạnh.” Tịch Tiện Thanh đột nhiên mở miệng.
Chúc Minh: “Ừm?”
Tịch Tiện Thanh không nói gì.
Chúc Minh thử bổ sung hoàn chỉnh câu nói thay cậu: “Trong tủ lạnh có… thứ gì à?”
Tịch Tiện Thanh gật đầu với biên độ nhỏ gần như không thấy rõ, ánh mắt nhìn đi nơi xa.
“Là người đại diện khu hai nhất quyết đòi tặng cho tôi.”
Nhưng cậu nhanh chóng ngoảnh mặt đi lần nữa, đứng dậy, đi về hướng phòng ngủ như không có chuyện gì xảy ra: “Mai còn phải vẽ bản thảo, đi ngủ đây.”
Bốn tiếng trước, khi sắp rời Mặc Tuyết Ký.
“Bạch ngọc dương mai?” Thẩm Anh bất ngờ lặp lại.
Tịch Tiện Thanh do dự gật đầu: “Không có sao?”
“Có, bây giờ đang là mùa dương mai chín trên núi.”
Thẩm Anh giật mình, ngay sau đó cười nói, “Ngài đến đúng lúc thật, hai cây bạch ngọc dương mai ở vườn sau của chúng tôi mới sai quả hai ngày nay. Nếu ngài cần thì tôi sẽ cho người hái một ít.”
Tịch Tiện Thanh gật đầu: “Làm phiền rồi.”
“Bữa trưa thấy ngài không ăn được bao nhiêu, hóa ra là thích trái cây ngọt thanh. Trước buổi gặp mặt lần sau tôi sẽ chuẩn bị chu toàn hơn.”
Thẩm Anh mỉm cười dịu dàng: “Anh định ăn ngay sao? Tôi sẽ bảo bọn họ sửa sạch rồi mang đến đây liền.”
Tịch Tiện Thanh lắc đầu: “Không phiền cô thêm nữa, tôi gói mang về là được.”
“Nếu mang về thì đúng là bên chúng tôi có đá khô dùng để giữ tươi, nhưng chắc chắn hương vị sẽ bị giảm chút ít.”
Thẩm Anh suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng đề nghị: “Nếu không có việc gấp thì tôi đề nghị anh ăn rồi hẵng đi.”
Sau một khoảng lặng, Tịch Tiện Thanh nói: “… Không phải là tôi muốn ăn.”
Thẩm Anh ngẩn ra: “Sao cơ?”
Cô nhìn thấy hình như chàng trai tuấn tú trước mặt đang hồi tưởng lại gì đó, đôi mắt xanh sẫm hơi lóe lên, biểu cảm trở nên mất tự nhiên.
“Không phải tôi muốn ăn.” Cậu quay mặt đi, nhỏ giọng nói, “Là nhà tôi… có người thèm ăn.”
٭❅
Giới Thái Hồ Hồ:
Cực kỳ miễn cưỡng xin dương mai, cực kỳ miễn cưỡng mang về, vô cùng bực mình khi phát hiện cáo nhỏ chưa về nhà.
Cực kỳ miễn cưỡng ăn cả túi bánh tương hương, cực kỳ miễn cưỡng lén vui một xíu. Sau đó cực kỳ miễn cưỡng tặng dương mai cho cáo nhỏ.