Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 24: Người… nhà của tôi



Ba ngày trước, Chúc Minh và Lương Đại Siêu hẹn gặp nhau tại một cửa hàng bán dừa ven biển. Tận hưởng làn gió biển ẩm ướt với hai trái nước dừa mát lạnh.

Sau khi màn bắn pháo hoa kết thúc, lấy việc giúp Tịch Tiện Thanh làm cái giá, Chúc Minh đã có được ba bức ảnh chụp chung thân mật để lừa Chúc Doanh Doanh.

Cá nhân anh cảm thấy đây là một cuộc giao dịch khá có lời.

Việc cần giúp, chính là làm sáng tỏ khúc mắc đã từng giữa Thẩm Anh với Kỷ Nhung.

Chỉ là Thẩm Anh bên này ngậm chặt miệng không chịu nói, Kỷ Nhung bên kia gắt gỏng đuổi người, chỉ còn một điểm đột phá duy nhất, đó là Lương Đại Siêu.

“Ngại quá bác sĩ Chúc, chầu này phải để tôi mời.”

Lương Đại Siêu ôm trái dừa hút hai ngụm, thở dài một hơi, “Anh vốn khám bệnh miễn phí, hai lần trước tôi không chiêu đãi thật tốt thì thôi, lần nào cũng để các anh bị cuốn vào… thật sự không còn mặt mũi nào gặp anh.”

Chúc Minh mỉm cười bóp ống hút trong tay: “Không sao, kể với tôi chút đi, cụ thể chủ quán của các cậu đã trải qua những gì? Rồi bắt đầu rụng lông từ khi nào?”

“Đây đã là tháng thứ ba A Nhung rụng lông rồi.”

Lương Đại Siêu thở dài: “Lúc đầu chỉ có một nắm, cho nên bọn tôi dùng găng tay truyền cảm còn miễn cưỡng nhạt được, ít nhất trong quán cũng không bừa bộn như vậy.”

“Nhưng về sau thì càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên bây giờ khi có khách thì cô ấy sẽ thu tinh thần thể về, thỉnh thoảng mới thả nó ra ở sau bếp để thả lỏng đôi chút.”

Lương Đại Siêu đập mạnh lên bàn, chú chó vàng to bự bên cạnh cũng vẫy đuôi điên cuồng: “Nhưng nào có người bình thường nào ngày ngày đem tinh thần thể của mình giấu đi. Vậy thì xã giao kiểu gì? Sinh hoạt kiểu gì? Thế giới nội tâm áp lực cỡ nào!”

Nhớ đến cái vị lần nào mình cũng phải năn nỉ mới miễn cưỡng chịu thả chim công xanh mắt nhỏ ra, Chúc Minh tán thành: “Đúng vậy.”

“Trên lâm sàng, hầu hết các trường hợp rụng lông ở tinh thần thể đều là do tinh thần của chủ nhân cực độ lo âu dẫn tới.”

Cáo trắng dưới chân hơi nheo mắt, Chúc Minh nói: “Nếu tôi đoán không sai, nguồn gốc sự lo âu của chủ quán nhà cậu, chắc hẳn có liên quan đến cô Thẩm Anh nhỉ.”

Vài giây sau, anh thấy Lương Đại Siêu “Ừ” một tiếng, chiếc đuôi của chú chó lông vàng bên cạnh cũng cụp xuống theo.

Chúc Minh thử thăm dò: “Có phải hai người… đã từng có thù oán gì không?”

Lương Đại Siêu giống như nghe thấy chuyện cực kỳ vô lý: “Thù oán? Hoàn toàn ngược lại, hai cô ấy đã từng, có thể nói là thân thiết, khăng khít như song sinh dính liền!”

“A Anh… à không, Thẩm Anh, nói chính xác là người đại diện hiện tại của khu hai.”

Quá rõ ràng là Lương Đại Siêu không quen với việc sửa miệng như vậy, khó khăn đổi xưng hô, “Hai năm trước, vào một đêm tuyết rơi, cô ấy té xỉu phía sau cửa hàng, được A Nhung đưa về.”

“Cô ấy rất ít nói, điềm đạm nho nhã, chỉ nói muốn tìm việc làm.” Lương Đại Siêu cười khổ, “A Nhung giữ cô ấy lại.”

“A Anh làm việc vừa chăm chỉ vừa nhanh nhẹn, nhưng năng lực quản lý cửa hàng mới là xuất sắc nhất. Đề xuất ý tưởng đổi mới thực đơn, thay đổi hình thức kinh doanh, kết hợp với kỹ năng nấu nướng tuyệt vời của A Nhung, năng lực của hai người đó bổ trợ cho nhau, việc kinh doanh của cửa hàng ngày càng tốt hơn.”

“Chúng tôi đều coi A Anh như người nhà, lúc đó tưởng rằng cô ấy là một cô gái đáng thương không có nhà để về, phải lang thang bên ngoài.”

Lương Đại Siêu nuốt nước miếng: “Không ngờ thật ra người ta là một tiểu thư nhà giàu bỏ nhà ra đi, hạ phàm để trải nghiệm mọi cung bậc cuộc sống.”

Cùng lúc đó, Thẩm Anh mặc một bộ sườn xám bằng vải sa tanh màu trắng, khí chất thanh lãnh ôn hòa, chắp hai tay đặt trên đầu gối, im lặng ngồi trong phòng.

“Ngài Tịch, một nhà thiết kế xuất sắc như anh tất nhiên sẽ hiểu rõ về thiết kế và thẩm mỹ hơn người ta nghề như chúng tôi.”

Giọng điệu Thẩm Anh vẫn bình tĩnh như cũ, “Chỉ là đội ngũ quản lý của một nhà hàng gồm rất nhiều người, tuy tôi là quản lý chính, nhưng cũng khó mà quản lý hết được mọi mặt một cách chu đáo.”

“Mấy việc nhỏ nhặt không đáng kể như khăn ăn, xưa nay đều là được quản lý bởi thành viên khác trong nhóm.”

Tay cô nhẹ nhàng lướt qua khăn ăn, điềm tĩnh cầm ấm trà bên cạnh lên, rót thêm trà vào tách của Tịch Tiện Thanh: “Hoa ăn này trông hài hòa, ý nghĩa cũng khá hay, cho nên tôi mới chọn dùng.”

Biểu cảm của cô không mấy thay đổi, nhưng Tịch Tiện Thanh để ý tới, con rắn màu hồng vốn đang quấn quanh cô đã lặng lẽ co rúm lại, thụt vào sâu bên trong cổ tay áo sườn xám.

Tịch Tiện Thanh không nói gì, gật đầu: “Thì ra là thế.”

“Lần trước lúc gặp mặt, ngài nhắc đến cha ngài với tôi nhiều lần.”

Đầu ngón tay Tịch Tiện Thanh vu.ốt ve mép trà hơi nóng: “Ngài Thẩm sở hữu nhiều khu nghỉ dưỡng ở khu hai, cũng mở nhiều chi nhánh nhà hàng, mấy lần được chọn làm người đại diện, được coi là một nhân vật huyền thoại của khu hai.”

“Đương nhiên, ngài thân là người thừa kế cũng rất ưu tú.”

Tịch Tiện Thanh nhìn vào đôi mắt của Thẩm Anh: “Nhưng còn trẻ như thế đã tiếp quản sự nghiệp của cha, chắc hẳn áp lực và kỳ vọng từ người ngoài rất nặng nề nhỉ.”

Thẩm Anh hơi bất ngờ vì Tịch Tiện Thanh đột nhiên đổi chủ đề.

Sau một lúc lâu, cô khẽ khàng gật đầu, vừa mở miệng đã quay lại lời nói cực kỳ khách sáo như mọi khi: “Đó là chuyện đương nhiên, chỉ là từ nhỏ cha đã dạy dỗ tôi rất nghiêm khắc, cho nên dù bây giờ chỉ còn một mình thì tôi vẫn có thể thong dong đối mặt với áp lực.”

Lời như thế, cô đã nói với truyền thông, phóng viên, tạp chí vô số lần.

Lúc đầu còn có chút căng thẳng, nhưng dần dà, những lý do thoái thác ấy giống như trở thành ký ức cơ bắp, có thể ngây người buộc miệng thốt ra chúng một cách lưu loát.

Cuốn trà xanh nâu trong tách xoay tròn, chìm xuống đáy.

“Tôi còn một câu hỏi cuối cùng.”

Tịch Tiện Thanh gật đầu, bình thản nhìn chăm chú vào hai tròng mắt của Thẩm Anh, hỏi, “Cô Thẩm, không biết cô đã từng tự hỏi bao giờ chưa, rằng nếu bản thân không phải con gái của ngài Thẩm, cuộc đời cô sẽ ra sao?”

Thẩm Anh chợt sửng sốt: “Gì cơ?”

“Hoàn toàn nghe theo chỉ dẫn của trái tim mình, không bàn thân phận, không suy xét đến sự ràng buộc có thể tồn tại.”

Cô nghe thấy Tịch Tiện Thanh hỏi: “Cuộc đời trong mơ của cô, là như thế nào?”

“Một năm đó, A Anh và A Nhung đã cùng nhau nghiên cứu tạo ra thực đơn mới. Các cô ấy cùng nhau thiết kế họa tiết, trang trí lại cửa hàng.”

Dưới chiếc ô trên bãi biển, Lương Đại Siêu ngắm nhìn mặt biển, buồn bã thở dài: “Việc làm ăn tốt hơn bao giờ hết, vì thế A Anh đã đề nghị, chúng tôi có thể thử đăng ký tranh cử đại biểu năm nay.”

“Cô ấy nói mặc dù chúng tôi chỉ là một doanh nghiệp nhỏ bên bờ biển, nhưng lại có tỷ lệ ủng hộ rất cao từ công chúng, không biết chừng có thể trở thành một con hắc mã.”

“Nhưng nếu anh để ý kỹ bối cảnh của người đại diện khoảng mười mấy năm trở lại đây, sẽ phát hiện xuất thân của bọn họ đều từ trên vùng núi. Hoặc là khách sạn xa hoa, hoặc là khu nghỉ dưỡng, tất cả đều đến từ những nhà hàng ngập tràn tiên khí được định chế đó.”

“Một tiệm bánh nhỏ ở trấn nhỏ ven biển, tệp khách hàng vốn dĩ khác hẳn với những nhà hàng hoa lệ, sang trọng đó. Tuy rằng mọi người đều thích ăn bánh, nhưng nhắc đến “Nhà hàng yêu thích nhất” thì làm gì có ai nêu tên một tiệm bánh đâu?”

“Cho nên trước giờ chúng tôi chưa từng ôm bất cứ hy vọng nào.”

Lương Đại Siêu nói: “Nhưng A Nhung thì khác, cô ấy rất tin tưởng A Anh, cũng là người có tình cảm sâu sắc nhất đối với cửa hàng. Cho nên năm đó, các cô ấy thật sự đã rất cố gắng.”

Chúc Minh nhớ lại: “Tôi nhớ rõ, chế độ tuyển cử của khu hai không phải tuyển người, mà là dân chúng tuyển chọn quán ăn đúng không?”

Lương Đại Siêu gật đầu, cười khổ mở miệng: “Điều đó có nghĩa là, nếu một người đến từ trên núi, có vô số tài phiệt chống lưng, nếu trên danh nghĩa sở hữu nhiều nhà hàng, mỗi nhà hàng đều được đánh giá rất tốt, vậy thì——”

Chúc Minh ngẫm nghĩ tiếp lời: “Có thể làm người đại diện rất nhiều lần.”

“Không chỉ là nhiều lần, thậm chí có thể liên tục.” Lương Đại Siêu gật đầu, “Kể từ khi thành lập khu hai, người tái đắc cử lâu nhất là liên tiếp năm năm liền.”

Chúc Minh mơ hồ có linh cảm gì đó.

“Người đó tên là Thẩm Triệu Sơn, cũng là đối thủ của chúng tôi năm đó.”

Lời vừa nói ra, chú chó lông vàng phía sau ủ rũ nằm sấp xuống, “Bếp trưởng nổi tiếng, doanh nhân, nhà từ thiện, không cùng một thế giới với chúng tôi.”

Chúc Minh loáng thoáng nhận ra: “Họ này…”

Lương Đại Siêu nhìn anh, gật đầu: “Tiếc rằng năm đó, cuối cùng người đại diện vẫn rơi xuống danh nghĩa của Thẩm Triệu Sơn.”

“Rốt cuộc thì nhà hàng mới của người ta nổi tiếng với những nguyên liệu chế biến đắt đỏ, lại có sự ủng hộ và quảng bá từ những người nổi tiếng các khu khác. Mức độ nổi tiếng không cùng một đẳng cấp với chúng tôi.”

Lương Đại Siêu gãi gãi đầu: “Tuy rằng mọi người đều thấy hơi thất vọng, nhưng cũng đã rất hài lòng với kết quả vị trí thứ hai.”

“A Nhung có chút buồn bã, điều đó nằm trong dự đoán của chúng tôi.”

Lương Đại Siêu dừng một chốc: “Nhưng mà A Anh, dường như vô cùng thất vọng, cô ấy chán nản đến mức… gần như là mất hồn mất vía.”

Chúc Minh có cảm giác câu chuyện sắp đến điểm mấu chốt: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cô ấy đột nhiên biến mất.”

Lương Đại Siêu mím môi, “Một buổi sáng nào đó sau khi kết quả đại biểu được công bố, không có bất cứ dấu hiệu nào, cũng không để lại lời nhắn gì, cứ thế đột ngột… bốc hơi khỏi nhân gian.”

Chúc Minh sửng sốt: “… Gì cơ?”

“Lần kế tiếp nhìn thấy cô ấy, là ba tháng trước, cô ấy xuất hiện trên TV với thân phận người đại diện mới nhất của khu hai, Thẩm Anh.”

Lương Đại Siêu: “Chúng tôi mới biết, cô ấy không phải A Anh, là Thẩm Anh.”

“Ngài Tịch, tôi đến để giúp ngài hoàn thành vòng đánh giá.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Anh cứng đờ: “Theo lý mà nói, chẳng phải chúng ta nên nói về chủ đề liên quan đến trang sức sao? Tôi không nghĩ những câu hỏi này giúp ích được gì cho bài đánh giá của ngài.”

Vẻ mặt Tịch Tiện Thanh bất biến: “Xin lỗi, mường tượng của khách hàng đối với cuộc sống thường là một phần để tôi tìm ra cảm hứng cho tác phẩm. Hơn nữa trước đó lúc chúng ta trò chuyện, ngài đã nhắc đến chuyện liên quan đến cha ngài rất nhiều, cho nên tôi vô thức đi quá giới hạn.”

Cậu nhìn lướt qua phía sau, Diệp Lộ lập tức hiểu ý, bắt đầu thu dọn bản vẽ và đá quý trên bàn.

Đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, theo quy định của cuộc sát hạch, chỉ còn lại một cơ hội để trò chuyện.

Theo logic, lần sau gặp mặt cũng là lúc Tịch Tiện Thanh phải đưa ra bản phác thảo hoàn thiện.

Thẩm Anh cho rằng Tịch Tiện Thanh sẽ có rất nhiều câu hỏi, không ngờ cậu lại nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện như vậy.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Anh… đi sớm thế à?”

Tịch Tiện Thanh gật đầu, đứng lên: “Tôi đã có được hầu hết thông tin cần thiết rồi, không cần phải lãng phí thời gian của ngài nữa.”

Thẩm Anh vô thức khẽ thở phào, điều chỉnh biểu cảm trên mặt, dịu giọng nói: “Vẫn nên ăn bữa cơm rồi hẵng đi, chúng tôi vừa mới thay đổi thực đơn mới cho mùa này.”

Tịch Tiện Thanh lắc đầu, lịch sự từ chối: “Không cần đâu, biệt thự nghỉ dưỡng mà ngài giới thiệu đã có dịch vụ và bữa ăn rất chu đáo rồi.”

Thẩm Anh thấy cậu khăng khăng phải về, cũng không ép buộc, đứng lên theo: “Đây là việc tôi nên làm.”

Đi thẳng ra cửa nhà hàng, Tịch Tiện Thanh xoay người.

“Phải rồi, bạch ngọc dương mai lần trước, người… nhà của tôi rất thích.”

Khi nói đến hai chữ “người nhà”, Tịch Tiện Thanh dừng một chốc khó mà phát hiện ra: “Anh ấy muốn tôi bày tỏ lòng biết ơn đến ngài, đồng thời cũng có một phần quà đáp lễ muốn tặng, tôi đã cho người để tại quầy lễ tân của nhà hàng.”

Thẩm Anh ngẩn ra, mỉm cười nói: “Người yêu của ngài khách sáo quá rồi, cảm ơn.”

Tịch Tiện Thanh gật đầu, lên xe.

Trên mặt Thẩm Anh treo một nụ cười không chút tỳ vết, nhìn theo chiếc xe biến mất nơi cuối con đường. Sau một lúc lâu, nụ cười rút đi từng chút một, mặt vô cảm xoay người.

Trong nhà hàng rất yên tĩnh, đến mức khiến cô ngẩn ngơ, chỉ có hai tách trà đang bốc hơi nghi ngút trên bàn phòng tiếp khách.

Rõ ràng là nhà hàng của cô, trên các bức tường treo đầy ảnh cô chụp với huân chương khi được bầu làm người đại diện, nhưng cô chỉ cảm thấy trống trải đến mức xa lạ.

Suy cho cùng, bếp đá cấp thạch cao cấp, bàn ghế, cảnh vật, đồ sứ, thậm chí thực đơn trong nhà hàng đều được Thẩm Triệu Sơn chọn ra khi còn sinh thời.

Ngoại trừ cây hoa anh đào trong sân, và họa tiết be bé trên khăn ăn kia, không có một góc nào thuộc về chính cô.

Khách hàng và truyền thông luôn tìm đến cô vì cái danh hiệu “con gái của Thẩm Triệu Sơn”. Lời khen xưa nay cũng là “Cha nào con nấy”.

Bọn họ khen cô có năng lực, khen món ăn của cô, khen ngợi kỹ thuật dùng dao của cô, tuyên dương bản lĩnh của cô, tất cả hết thảy của cô, đều bao phủ dưới danh tiếng của Thẩm Triệu Sơn.

Không phải cô không nghĩ đến việc trốn đi, chỉ là cuối cùng phát hiện âu cũng chỉ là vô ích. Thậm chí dẫu cho hiện tại Thẩm Triệu Sơn không còn nữa, cô ngoảnh đi vòng lại, cuộc đời vẫn bị giới hạn trong một nơi nhỏ hẹp dưới cái bóng của ông.

Khóe miệng Thẩm Anh lặng yên khẽ động, xoay người.

Ánh mắt vô tình nhìn qua bàn lễ tân, con ngươi tức thì co rút.

Cô nhìn thấy túi giấy, đó chính là “món quà” trong miệng Tịch Tiện Thanh.

Túi giấy thô ráp với chất lượng kém, không biết bên trong đựng món gì, thậm chí bên viền mép còn thấm ra một ít dầu mỡ.

Chính giữa túi giấy có in một họa tiết nhỏ.

Thẩm Anh yên lặng chớp mắt, gần như trong cái nháy mắt ấy, hình như cô lại trở về đêm ấy bên bếp lò, trên mặt dính bột mì, cùng với người đó thiết kế logo.

“Rốt cuộc cậu có biết vẽ không vậy… Sao tớ thấy nó giống một đám mây mập mạp thế?”

“Bởi vì tóc của cậu quá xoăn và dày mà.”

Bốn chữ nhỏ được in trên góc túi giấy.

Tiệm bánh Kỷ gia.

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ: Chim và cáo đồng lòng, chém sắt như chém bùn!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com