Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 32: Ai quan tâm anh?



Thật ra tối qua Chúc Minh mới là người không nắm chắc hơn bất cứ ai.

Mặc dù tài liệu có đề cập rằng phương pháp vật lý này khả thi, nhưng đồng thời cũng nêu chi tiết về tác hại mà tình trạng hao hụt tinh thần lực có thể gây ra với não bộ.

Ngay từ đầu bảo Chu Chúc đến cùng là vì nghĩ có thể giúp mình chia sẻ vài cọng lông chim.

Nhưng sau khi hai người thử làm một lượt, mới phát hiện không phải tự nhiên mà phương pháp truyền tinh thần lực này lại bị cấm trên lâm sàng.

——Thật sự quá khó để nắm bắt được mức độ truyền dẫn.

Chu Chúc thử giúp bẻ dựng vài cọng lông đuôi: Tinh thần lực truyền qua không đủ, cọng lông vừa bị bẻ lên đã “Phiu” một cái bật trở về; truyền quá nhiều tinh thần lực, trước mắt con hoẵng ngốc nghếch tối sầm, suýt nữa thì bị rút cạn cả người.

Vì thế Chúc Minh chỉ đành vội kéo Chu Chúc sang một bên để cậu ta nghỉ ngơi, sau đó tự mình ra trận.

137, cả đời này Chúc Minh sẽ không bao giờ quên con số này, đó là số lượng lông đuôi của Nước Rửa Chén.

Chúc Minh bẻ được một nửa cũng đã quá sức, trước mắt lờ mờ hóa thành màu đen.

Nhưng có hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi. Nước Rửa Chén nhìn chăm chú vào anh bằng đôi mắt ngơ ngác vô tội nhỏ như hạt đậu, lông trên một một nửa dựng một nửa rũ, vừa buồn cười vừa đáng thương đến mức không thể tả thành lời.

Hiện tại ngừng ở đây thì rốt cuộc ra cái thể thống gì?

Chủ nghĩa hoàn hảo cộng với chứng ám ảnh cưỡng chế khiến Chúc Minh không thể chịu nổi kết quả như thế. Anh bẻ mãi cho đến tận hơn nửa đêm, cuối cùng cũng thành công làm cho tất cả lông đuôi xòe ra thật đẹp đẽ.

Hậu quả của hao hụt tinh thần lực nghiêm trọng như thể mang bụng rỗng chạy tám km. Anh hoàn toàn kiệt sức, không kịp thưởng thức thêm vài lần đã vội về thẳng phòng ngủ cho khách, đánh một giấc tới bây giờ.

Chúc Minh chẳng cảm thấy mình đang trả giá gì cả.

Bởi vì anh đã ký vào thỏa thuận, có được một cuộc hôn nhân, còn sở hữu một khoang thí nghiệm. Anh vốn phải có trách nhiệm đối với việc Tịch Tiện Thanh xòe đuôi, đây là chuyện anh nên làm.

Song đồng thời cũng không cảm thấy, bản thân đã làm sai điều gì.

“Tôi không hiểu. Là cậu nhờ tôi giúp cậu xòe đuôi.”

Tuy rằng không mong sẽ nhận được một câu cảm ơn, nhưng không hiểu sao lại bị chỉ trích một trận, tâm trạng của Chúc Minh lúc này cũng không vui: “Dù quá trình thế nào đi nữa, tôi cũng đã làm được yêu cầu cậu đưa ra. Rốt cuộc cậu không hài lòng cái gì?”

Anh phản bác rất hợp lý, Tịch Tiện Thanh lẳng lặng trợn to mắt, cười khẩy: “Cho nên anh vẫn cảm thấy mình đã làm đúng, phải không?”

Chúc Minh cũng nổi cơn giận, nhấc mắt lên: “Tôi sai chỗ nào?”

Chúc Minh cảm thấy bản thân hiện tại đang nửa nằm nửa ngồi nên chẳng có khí thế, cãi nhau với Tịch Tiện Thanh không chiếm được phần hơn.

Dù rằng không đứng dậy nổi, nhưng anh cũng quyết phải ngồi sang mép giường, mặt đối mặt giằng co với Tịch Tiện Thanh.

Ai ngờ vừa định ngồi dậy, miệng còn chưa kịp mở, đã thấy trước mắt tối đen.

Cảm giác choáng váng ùa đến như bão táp, đầu tiên Chúc Minh cứng đờ, sau đó cơ thể dần mềm nhũn ngửa ra sau không một tiếng động.

Con ngươi của Tịch Tiện Thanh co rụt, vươn nhau đỡ lấy anh: “Anh làm sao——”

Ánh mắt Chúc Minh mất đi tiêu cự, trên trán toát mồ hôi lạnh, ngơ ngác nghiêng đầu đi, cắn răng nói: “Tôi… mắt bỗng dưng không nhìn thấy gì.”

Tổn thương thị lực, hôn mê, mù lòa…

Những triệu chứng đã tra được trên mạng hiện lên từng cái một trong đầu Tịch Tiện Thanh.

Lòng Tịch Tiện Thanh chợt trở nên nặng nề, bất chấp việc hai người vừa mới tranh cãi mới một giây trước đó, khom lưng siết chặt cánh tay anh: “Anh không nhìn thấy?”

“À, hình như khôi phục lại rồi.”

Giây tiếp theo, Chúc Minh dụi dụi mắt, sau đó tay dần trượt xuống, bụm chiếc bụng khô quắt của mình: “Không phải không nhìn thấy, có lẽ là tụt huyết áp. Dù sao cả ngày rồi tôi chưa ăn gì rồi.”

“Đói quá à.” Anh khẽ chớp chớp hàng mi, lầm bầm lầu bầu như đang nói thầm, “Ừm, đầu hơi choáng, đói đến mức hoàn toàn không còn sức đi đường nữa.”

Tịch Tiện Thanh: “…”

Nói nghe như không đói bụng thì anh đi được không bằng.

Nhớ đến bữa tối đã được nhân viên bên khu nghỉ dưỡng chuẩn bị, Tịch Tiện Thanh thở hắt, xoay người bước nhanh ra ngoài cửa.

Khóe miệng Chúc Minh khẽ động, nói với bóng lưng cậu: “Tôi cất bạch ngọc dương mai trong tủ đông, cậu nhớ mang qua đây đó!”

Tịch Tiện Thanh khựng bước.

Cậu không ngoảnh đầu, tiếp tục bước ra ngoài.

Một lát sau, người đại diện tương lai của khu sáu bê một khay đầy đồ ăn trở về——Cơm chiên dứa, thịt gà xiên, trà chanh và tất nhiên, còn có một đĩa nhỏ bạch ngọc dương mai phủ sương lạnh.

Đặt khay đồ ăn lên tủ đầu giường, Tịch Tiện Thanh liếc qua mặt Chúc Minh, môi hơi nhúc nhích, dường như muốn nói gì đó.

Chúc Minh lại thẳng tay ra dấu “Dừng lại”, cầm lấy chiếc muỗng: “Giữ lại đã, để tôi ăn hai miếng mới có sức cãi tiếp với cậu.”

Chúc Minh đói đến mức có thể nuốt cả một con voi, quyết định bắt đầu từ cơm dứa trông có vẻ ngon miệng nhất——Anh múc một muỗng cơm to, thêm một hạt điều, cuối cùng thêm một vài miếng dừa vàng óng.

Một muỗng cơm chất chồng như ngón núi nhỏ, đang định thỏa thuê ăn hết trong một ngụm, khoảnh khắc chiếc muỗng kề sát vào cánh môi, cánh tay Chúc Minh lại yên lặng run rẩy——

Cơm chiên trên muỗng rơi rào rạt trở lại bát như những bông tuyết.

Chúc Minh: “…”

Tịch Tiện Thanh bên cạnh thấy toàn bộ quá trình: “…”

Chúc Minh thừa nhận, sự yếu ớt do tụt huyết áp khi vừa mới thức dậy ban nãy, thật ra có vài phần là diễn.

Nhưng bàn tay run rẩy hiện tại không phải giả——Tay phải của anh đã bẻ lông chim cả đêm hôm qua, chất liệu của găng tay truyền cảm cũng chẳng mềm mịn. Lần cuối cùng cổ tay đau đớn không chịu nổi như thế là khi anh còn là một thiếu niên đang học hành sắp chết để chuẩn bị cho kỳ thi y ở khu bảy.

Chúc Minh tặc lưỡi, run lẩy bẩy cầm lấy chiếc muỗng, tính làm lại từ đầu.

Tịch Tiện Thanh không nhìn nổi dáng vẻ run rẩy ăn cơm của anh nữa, lập tức giật lấy chiếc muỗng trong tay anh.

Chúc Minh: “… Cậu làm gì vậy?”

Tịch Tiện Thanh không trả lời, chỉ ngồi xuống bên mép giường.

Cậu thở ra một hơi, học theo Chúc Minh, lần nữa xúc một muỗng lớn gồm một miếng cơm chiên, một hạt điều, mấy miếng dứa.

Sau đó một tay chìa muỗng, một tay hứng phía dưới, đưa đến bên miệng Chúc Minh.

Ngay cả một người da mặt siêu cấp dày như Chúc Minh cũng thấy mắc cỡ khi để người khác đút mình ăn cơm.

Anh bỗng thấy mặt hơi nóng, muốn lấy lại chiếc muỗng: “Không sao đâu, tôi tự mình làm là được…”

“Ăn nhanh lên.” Tịch Tiện Thanh lạnh nhạt nói.

Chúc Minh hết cách, đành kề sát mặt vào, ngoạm cả muỗng to.

Giây phút khi miếng cơm thơm ngọt nóng hổi đi xuống dạ dày, anh cảm thấy như mình vừa sống lại.

Ngước mắt lên lần nữa, Tịch Tiện Thanh đã múc một muỗng mời, lặng im chìa trước môi anh.

Chúc Minh không khách sáo nữa. Anh đói đến mức hoa mắt, ăn từng thìa một, chỉ thấy ngon tuyệt, không lâu sâu đã tiêu diệt hơn non nửa chén.

Bụng không còn rỗng tuếch, anh yêu cầu đổi thực đơn: “Tôi muốn ăn một trái dương mai.”

Tịch Tiện Thanh dừng lại, lấy đĩa nhỏ đựng thanh mai để trước mặt anh.

Chúc Minh cũng ngại để Tịch Tiện Thanh đút tiếp, run lẩy bẩy giơ tay ra, cầm một trái cho vào miệng.

Sau đó anh nghe thấy người bên cạnh thờ ơ cất lời hỏi: “Chưa cho người khác ăn à?”

Người khác? Chúc Minh lùng tìm trong đầu một lượt.

“À, cậu nói Chu Chúc sao? Đúng là thằng nhóc đó rất thèm hộp thanh mai này.”

Chúc Minh phản ứng lại: “Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, hộp lần trước cậu mang về tôi đã ăn hết rồi. Mà cô Thẩm nói hộp này là mẻ cuối cùng của mùa này.”

“Nhưng những quả dương mai này vốn nhờ cậu mới có được, cậu còn chưa ăn cơ mà. Cuối cùng cũng chưa cho thằng nhóc kia nếm thử, mời nó ăn món khác.”

Chúc Minh run rẩy cầm một quả dương mai, giơ lên bên miệng cậu, cong mắt: “Lại đây, nếm thử đi.”

Tịch Tiện Thanh không đáp, nhìn chằm chằm vào mặt Chúc Minh trong chốc lát, cảm xúc dưới đáy mắt chẳng tỏ.

Chốc lát sau, cậu cụp mắt ngậm lấy dương mai, đưa vào trong miệng.

Chúc Minh cười tủm tỉm vân vê ngón tay: “Ngon không?”

Vài giây sau Tịch Tiện Thanh mới đáp: “Cũng được.”

Chim công xanh run run chiếc đuôi, bước qua bước lại, xe, ra tâm trạng khá tốt.

Chúc Minh mỉm cười không nói gì, tự mình cúi đầu ăn một quả.

“Không bàn bạc phương pháp xòe đuôi này với cậu trước, quả thật là lỗi của tôi.”

Nước quả chua ngọt lan tràn trong khoang miệng, Chúc Minh thở dài nói: “Số lượng lông của tinh thần thể loài chim đúng là không phải nói chơi. Tôi thật sự không có can đảm để dùng cách này lần nữa vào vòng đánh giá tiếp theo. Vẫn nên ngoan ngoãn tiếp tục nghiên cứu chế thuốc cho cậu thì hơn.”

Tịch Tiện Thanh nhìn anh: “Nếu không có can đảm, cũng biết sẽ gây nguy hại đến cơ thể thì tại sao còn mạo hiểm như vậy?”

“Bởi vì chứng kiến cậu đã cố gắng thế nào suốt khoảng thời gian này. Cho nên cũng muốn tấm ảnh chụp cuối cùng cũng sẽ hoàn hảo hết mức có thể.”

Chúc Minh thẳng thắn nói: “Nếu không thì, với tư cách là bác sĩ, tôi sẽ cảm thấy mình chưa hoàn thành hết trách nhiệm, với tư cách là chiến hữu của cậu trong vòng đánh giá này, tôi sẽ thấy rất đáng tiếc.”

Hầu kết Tịch Tiện Thanh lặng yên khẽ động.

“Nhưng mà Tịch Tiện Thanh à.”

Chúc Minh nghiêng đầu, ghé sát mặt lại gần hơn chút, hô tên cậu với âm lượng rất nhỏ: “Rõ ràng cậu cũng rất quan tâm tôi, tại sao không học cách nói chuyện cho đàng hoàng?”

Dưới ánh đèn, con ngươi trong vắt của anh ánh lên màu hổ phách, như thể đang từng bước dẫn dắt người ta bày ra trái tim chân thành.

Tịch Tiện Thanh phản bác theo phản xạ có điều kiện ngay tức khắc: “Ai quan tâm anh?”

Chúc Minh nhẹ nhàng mỉm cười, nói trắng ra: “Bạch ngọc dương mai, rõ ràng là xin riêng cho tôi, tại sao không nói thẳng cho tôi biết?”

Tịch Tiện Thanh: “…”

“Với cả vừa nãy, rành rành là lo lắng cho tôi, tạo sao cứ phải dùng giọng điệu lạnh lùng để trách móc rồi nói muốn ly hôn?” Anh khẽ khàng hỏi.

Căn phòng bỗng chốc chìm vào yên lặng, dường như bầu không khí sắp đóng băng, Chúc Minh có cảm giác người trước mặt cũng hóa thành bức tượng điêu khắc.

Tịch Tiện Thanh cứng đờ một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Không nhắc đến chuyện dương mai, vì tôi cảm thấy không cần thiết. Vốn dĩ chỉ là việc nhỏ chẳng tốn sức.”

Vẫn còn mạnh miệng. Chúc Minh thở dài trong lòng.

“Còn chuyện vừa rồi, đúng là tôi có hơi nóng vội, nói năng không lựa lời.”

Giây tiếp theo, Tịch Tiện Thanh hơi nghiêng mặt đi: “Còn có những lời đã nói trước mặt cô Dương, cũng… cũng không có ý đó.”

Ý cười trên mặt Chúc Minh chợt ngưng lại.

Ngay lúc phản ứng lại, anh nghi ngờ mình đang gặp ảo giác: “Nếu tôi hiểu không sai, cậu… đang có ý xin lỗi tôi đấy à?”

Vành tai Tịch Tiện Thanh gần như ửng đỏ trong nháy mắt.

Cậu không phủ nhận việc mình đang xin lỗi, nhưng ngay sau đó lại trừng Chúc Minh một cái: “Nhưng mà, anh cũng không nên chiến tranh lạnh với tôi.”

Chiến tranh lạnh?

Chúc Minh không kịp phản ứng, chỉ vào bản thân: “Tôi á?”

Lại chỉ về hướng Tịch Tiện Thanh: “Với cậu? Chiến tranh lạnh?”

Tịch Tiện Thanh quay mặt đi, không nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nhìn chòng chọc hoa văn trên rèm cửa hồi lâu, lạnh lùng nói: “Anh dám nói anh không có sao?”

Chúc Minh oan uổng chết mất: “… Tôi có chỗ nào cơ?”

Tịch Tiện Thanh lạnh giọng tố cáo: “Có mấy lần chúng ta chạm mặt ở phòng bếp, anh làm lơ tôi, vội vã điều khiển xe lăn bỏ chạy lấy người.”

Chúc Minh: “Hả?”

Anh rất nghi ngờ Tịch Tiện Thanh đang nói về một người ở thế giới song song: “Phòng bếp… làm lơ? “

“À, mấy lần đấy à.”

Chúc Minh nhận ra, không biết nên khóc hay cười, “Bởi vì lúc đó tôi vội đi chế thuốc cho cậu.”

“Thời gian phản ứng của một số loại thuốc phải được canh kỹ. Nếu phản ứng không được ngăn chặn kịp thời thì sẽ không có hiệu quả. Lúc đó chỉ có thể tranh thủ đi uống miếng nước, làm gì có thời gian hỏi han cậu chứ?” Anh giải thích.

Tịch Tiện Thanh nửa tin nửa ngờ liếc anh, mím môi, lại ném chứng cứ ra: “Hơn nữa anh… mấy ngày trời không thèm kiểm tra tình trạng của Nước Rửa Chén.”

“Bởi vì hầu hết thời gian cậu đều đang bận việc mà.”

Chúc Minh buồn cười: “Thật ra tôi có lén nhìn qua khe cửa mấy lần, nhưng đuôi của Nước Rửa Chén không hề có phản ứng, nên cũng không vào làm phiền cậu.”

Tịch Tiện Thanh không nói nữa.

Hai người đều im lặng một lúc lâu.

“Hãy quý trọng nó đi. Thuốc nới lỏng thần kinh mà cậu uống chỉ có thể kéo dài tối đa hơn hai mươi tiếng mà thôi.”

Chúc Minh bình thản đổi chủ đề, “Lát nữa cậu sẽ lấy lại được quyền điều khiển Nước Rửa Chén. Đương nhiên là đuôi của Nước Rửa Chén cũng sẽ khôi phục lại như ban đầu.”

Anh vừa nói, vừa hớn hở định cầm lấy găng tay truyền cảm tên tủ đầu giường: “Nhưng cậu biết không, sau khi xòe đuôi, tôi còn chưa kịp quan sát tỉ mỉ kiệt tác của tôi đâu…”

Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm đến mép găng tay, đã bị người ta nhanh nhẹn cướp mất.

Tịch Tiện Thanh rút găng tay ra, hờ hững nhìn xuống mặt anh: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ giữ thứ này.”

“… Sờ một chút thôi.”

“Không được.”

Chúc Minh quyến luyến nằm xuống giường: “Được rồi.”

Thấy dáng vẻ đáng thương của anh, giữa mày Tịch Tiện Thanh giần giật, quay mặt đi.

“Lần trước tôi khó chịu vì bị dị ứng, anh đã giúp tôi.”

Tịch Tiện Thanh đưa lưng lại, bắt đầu thu dọn khay đồ ăn đã ăn xong, giọng nói bình tĩnh truyền đến, “Có qua có lại, giờ anh có yêu cầu gì thì đưa ra nhanh lên.”

Chúc Minh sững ra, ngay sau đó hiểu được, đây là bậc thang làm hòa mà vị đại thiếu gia này chủ động đưa ra.

“Thành thật mà nói thì, có hơi lạnh.”

Vì thế, anh ngẫm nghĩ, thoải mái bày tỏ cảm xúc lúc này của mình, “Bộ vest hôm nay của cậu trông có vẻ còn cao cấp hơn chiếc áo khoác đắt tiền cậu mặc hôm phục hồi chức năng nữa.”

Chúc Minh chớp chớp mắt: “Không biết mặc vào có ấm hơn không?”

Tịch Tiện Thanh nhìn về phía anh, chẳng nói một lời, một lát sau cởi áo khoác vest ra, ném qua đây.

Chúc Minh mỉm cười nhận lấy, không hề khách sáo tròng tay vào trong tay áo, lắc lắc ống tay áo hơi dài, sau đó quấn chặt cơ thể rồi nằm xuống giường lần nữa.

Quấn mình trong chiếc áo khoác tuyệt đẹp, anh co ro trong chăn như một con thú nhỏ sợ lạnh, biểu cảm thỏa mãn cảm nhận hơi ấm.

Hành động của anh khiến Tịch Tiện Thanh ngẩn ra: “Anh… lạnh đến vậy ư?”

Hao hụt tinh thần lực là sự tổn hại bên trong cơ thể, giống như cảm giác rét lạnh sau khi truyền máu, không thể khỏe ngay trong khoảng thời gian ngắn.

Chúc Minh ngáp một cái, thuận miệng lừa cho qua chuyện: “Không phải vấn đề to tát, ngủ một giấc là ổn.”

Tịch Tiện Thanh không nói nữa, đứng lên.

“Vậy tôi ngủ một giấc nha.”

Chúc Minh tưởng cậu định rời đi, đôi mắt nhậm nhèm buồn ngủ dặn dò: “Cậu có thể tương tác với Nước Rửa Chén, chụp vài tấm hình gì đó. Dù sao đợi đến mai khi cậu tỉnh dậy, con nó sẽ——”

“Tạch” một tiếng, tầm nhìn trở nên tối đen.

Là Tịch Tiện Thanh tắt đèn phòng ngủ.

Chúc Minh bất ngờ chớp mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Đi nhanh quá nhỉ.”

Không gian tối tăm vắng lặng trong chốc lát.

Sau đó, tiếng sột soạt vang lên từ phía bên kia giường.

Chúc Minh hoang mang mở mắt ra: “……?”

Còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã cảm thấy bả vai mình bị một bàn tay nắm lấy, ngừng một chốc, rồi ngay lập tức bị giữ lại rồi kéo qua——

Sau đó khuôn mặt và nửa người trên đã chôn vào lồng ng.ực ấm áp, rắn chắc.

“Vậy bây giờ…” Anh nghe thấy giọng Tịch Tiện Thanh truyền đến từ trên đầu mình, tạm dừng một cách mất tự nhiên, “Có thấy đỡ hơn chút nào không?”

Hơi thở của Chúc Minh chợt đình trệ.

Khi anh nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, thật ra anh có hơi bối rối. Trong bóng tối, dường như não cũng vận hành ì ạch đi.

Nửa người được hơi ấm hừng hực vây lấy, Chúc Minh thoáng dừng, nói thật: “Ờm… hình như đúng là ấm hơn nhiều.”

Giọng nói bị vải vóc chặn lại, anh không biết liệu Tịch Tiện Thanh có nghe rõ hay không.

Mãi lâu sau đó, anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh “Ừ” một tiếng rất khẽ.

Chúc Minh ngẩng đầu, muốn nói thêm gì đó, Tịch Tiện Thanh đặt tay lên đầu anh, đan vào mái tóc anh, ấn đầu anh vào ngực mình mà chẳng nói một lời.

Rồi thì bàn tay ấy mò mẫm điều chỉnh vị trí, cuối cùng cứng ngắc dừng sau vai Chúc Minh, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng hạ xuống.

“… Vậy nhanh ngủ đi.” Anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh nói.

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ: Chim công lớn ngượng nghịu nhưng lại cực kỳ bá đạo ngoặm cáo nhỏ vào lòng ng.ực mà niết!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com