Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 55:



Trên đường đi taxi về nhà, trận tuyết đầu mùa trong năm của khu bảy lất phất rơi xuống từ bầu trời.

Một nửa khu bảy bị bao phủ bởi những ngọn núi tuyết, tuyết rơi vào mùa đông chẳng phải cảnh tượng hiếm lạ gì. Thế nhưng vào lúc này đây, Chúc Minh ngắm nhìn những bông tuyết nhỏ bé tung bay giữa không trung, từ từ rơi xuống kia, lại có cảm giác như đã qua mấy đời.

Tại quán bar ảo trong trò chơi ở khu bốn, Chúc Minh đã từng nói với Tịch Tiện Thanh, anh chỉ có hai yêu cầu đối với cuộc đời mình.

Thứ nhất, anh chỉ muốn làm chuyện mình thích; thứ hai, anh sẽ không trở thành gánh nặng của người khác.

Chúc Minh vẫn luôn tự nhìn nhận rõ bản thân.

Anh chưa bao giờ là người không thể đối mặt với nội tâm của chính mình, anh biết, có lẽ bắt từ khi đồng ý với thỏa thuận uống thuốc vô lý kia thì anh đã vượt quá cái thân phận bác sĩ này từ lâu. Không chỉ là thực hiện nghĩa vụ của một người hành y, mà còn để thỏa mãn bản năng của mình.

Đồng thời, Chúc Minh cũng đã nhìn thấu Tịch Tiện Thanh.

Mỗi một lần ánh mắt dời đi, cằm hơi hất lên; mỗi một lần ngượng nghịu mạnh miệng, nói lời trái lòng, và cả mỗi một lần vành tai ửng đỏ khi đối mặt ôm hôn nhau——Tất cả những dao động trong nét mặt của Tịch Tiện Thanh, Chúc Minh hiểu hết chúng mang hàm nghĩa thế nào.

Bởi vì đôi khi, anh thậm chí còn hiểu Tịch Tiện Thanh hơn cả chính bản thân cậu.

Cho nên giống như hiện tại, anh cũng thấu rõ sự rối rắm của Tịch Tiện Thanh.

Trị liệu có thể là vỏ bọc cho việc thân mật, uống thuốc cũng có thể là tấm chắn cho nụ hôn. Anh có thể lưu luyến đắm chìm trong phút chốc, nhưng mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân bị trộn lẫn trong cuộc hôn nhân giả dối này sớm muộn gì cũng cũng phải được làm rõ.

Tịch Tiện Thanh khó đưa ra được quyết định, vì cậu phân vân giữa cuộc hôn nhân này với mục tiêu mà mình đã phấn đấu bao năm qua. Chúc Minh hiểu được tại sao cậu lại do dự, vì anh cũng đã từng cách vị trí tương tự ấy chỉ một bước chân mà thôi.

Thế nên, Chúc Minh muốn thay cậu đưa ra quyết định.

Thời điểm về đến biệt thự, anh thấy Chúc Doanh Doanh đang phân công người làm bày trí cho bữa tiệc trong vườn tối nay.

Trận tuyết đầu mùa này đến quá đột ngột, Chúc Doanh Doanh che ô đứng trong vườn, chỉ huy người làm dựng một căn lều nhỏ ở giữa vườn, dặn dò đặt những chậu hoa đã được đặt riêng gần lò sưởi để tổng thể trông hài hòa hơn.

Xưa nay bà rất thích tổ chức những dịp náo nhiệt như thế này, chú thỏ con dưới chân cũng phấn khích lắc mông.

Chúc Minh thấy rõ nỗi phấn khởi trong mắt bà, khóe miệng vô thức cong lên theo.

Nhưng ngay sau đó, ý cười nọ phai đi từng chút một.

Chúc Doanh Doanh đã căn dặn xong hài lòng vỗ tay, vừa quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Chúc Minh cạnh cổng: “Ấy, con về rồi à? Nhanh lại xem dì bày trí sao nè. Con thấy có nên lắp thêm đèn đêm ở góc này không? Còn chỗ này…”

Chúc Minh im lặng một lát, nở nụ cười với bà.

“Dì út.” Anh nói, “Có một chuyện, con muốn thú thật với dì.”

Tịch Tiện Thanh mở mắt.

Lịch trình bị xáo trộn trong nhiều ngày, cộng thêm đầu óc rối bời, sau khi phải đi xã giao liên tục mấy ngày, gần như cậu chẳng được chợp mắt hẳn hoi.

Đầu óc đau nhức không thôi, nhìn vào nút bấm trên điện thoại, Tịch Tiện Thanh nhắm mắt lại, vẫn gắng gượng chống đỡ cơ thể mỏi mệt ngồi dậy.

Bật màn hình, cậu nhận được một tin nhắn.

Trong bữa tiệc rượu tối qua, Tịch Kiến Phong dẫn cậu và Tịch Sâm đi làm quen với rất nhiều nhà sáng lập của các thương hiệu thời trang và trang sức. Đó chắc chắn là những mối quan hệ và nguồn lực hàng đầu cả khu.

Đương khi bữa tiệc đang diễn ra, Tịch Sâm gật đầu với Tịch Tiện Thanh, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung mang theo sự hiểu ý ngầm chẳng cần phải nói.

Tịch Kiến Phong già rồi——và chính vì nhận thức được điều này nên ông cụ bắt đầu chuyển giao dần quyền lực, nguồn lực và các mối quan hệ trong tay cho họ.

Mà cô gái tên Lục Chi Hòa đã gửi tin nhắn cho Tịch Tiện Thanh lúc này, chính là người thừa kế của một gia tộc kinh doanh đồ da lâu đời mà cậu đã gặp vào đêm đó.

Cô gái trẻ nổi loạn này bị cha dẫn đến bữa tiệc, lúc đó chỉ tùy tiện tán gẫu với Tịch Tiện Thanh——Tịch Tiện Thanh không có mấy ấn tượng với cô, chỉ nhớ rằng bọn họ đã uống rượu vang trên ban công, biết được thương hiệu thời trang độc đáo mà cô tự sáng lập ra, biết cô bị cha mẹ hối thúc kết hôn, do đó mới quyết tâm muốn thoát khỏi sự trói buộc của gia tộc.

“Ngài Tịch, thật lòng xin lỗi.”

Lục Chi Hòa xin lỗi trong tin nhắn: “Bản tin đó là người trong đội ngũ của tôi tự ý đăng tải, nói rằng mục đích là để làm nóng buổi ra mắt trang phục quý tới của tôi. Tôi đã yêu cầu họ xóa tin đó rồi.”

Lòng Tịch Tiện Thanh chùng xuống.

Nhấp mở tin tức mà cô đề cập đến, ngay khi nhìn thấy tiêu đề, cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chỉ thấy cơn đau ở thái dương càng trở nên khó chịu hơn.

Mở mắt ra, vô thức nhấn vào khung chat với Chúc Minh, lại không thấy có dấu đỏ báo tin nhắn mới——Trong suốt khoảng thời gian này, Chúc Minh cũng không hay gửi tin nhắn cho mình.

Có lẽ anh không xem tin tức. Nghĩ như vậy, Tịch Tiện Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng gõ cửa vang lên, Tịch Tiện Thanh mở cửa.

Phát hiện cậu vẫn chưa sửa soạn, Tịch Mộ Phi mặc chiếc đầm cocktail dùng ngôn ngữ ký hiệu bày tỏ sự bất mãn vô cùng: “Nhanh dậy đi, nên xuất phát rồi đó. Không thì bánh kem chị đã làm sẽ hết ngon mất.”

Tịch Tiện Thanh ra dấu: “Biết rồi.”

Mấy ngày liên tiếp, Tịch Tiện Thanh bị quay cuồng giữa các buổi xã giao và đợt đánh giá, nhưng cuối cùng cậu cũng đã cố gắng hết sức để dành ra được đêm nay từ lịch trình bận rộn của mình.

Sau khi đánh răng rửa mặt, sửa soạn xong, mở ngăn kéo tủ đầu giường, cậu lấy một chiếc hộp nhung nhỏ nhắn hình chữ nhật ra, ngắm nhìn chốc lát, cuối cùng bỏ nó vào túi trong của bộ vest.

Khi đến nhà Chúc Doanh Doanh thì trời ở khu bảy đã tối.

Tuyết nhỏ không ngừng rơi, thậm chí còn có xu hướng biến thành trận tuyết lớn, mặt đất phủ một lớp mỏng màu trắng nhạt.

Chúc Doanh Doanh đứng trước cổng vườn, chóp mũi và vành mắt hơi ửng hồng, có lẽ là do cái lạnh của ngày tuyết rơi.

Khoảnh khắc trông thấy Tịch Tiện Thanh và Tịch Mộ Phi xuất hiện trước cổng, bà thẫn thờ như thoáng có chút buồn bã, nhưng cuối cùng vẫn cong khóe môi, nở một nụ cười xán lạn với họ.

Bà bắt tay với bọn họ, dẫn đường vào căn lều nhỏ giữa vườn: “Nhanh vào đi. Hôm nay dì tự xuống bếp nấu phần lớn đồ ăn, mấy đứa phải ủng hộ dì đấy.”

Mặc dù cả khu vườn đã bị tuyết bao phủ, nhưng lò sưởi vẫn không ngừng tỏa ra hơi ấm. Mùi thơm của thức ăn tràn ngập khắp căn lều, mùi hoa tươi thơm ngát, độ đồ ăn tinh xảo, ánh nến lung linh, mọi thứ đã được bày trí rất ấm áp và dễ chịu.

Chúc Minh ngồi trước bàn, đang nói chuyện với một người đàn ông lực lưỡng, phía sau người đàn ông là một con sói Bắc Cực đang đứng yên.

“Đây là chú Trần.”

Chúc Minh giới thiệu với bọn họ: “Bạn trai của dì út, vừa từ khu một sang đây.”

Vị quân nhân tên Trần Thành này cười rộ đứng lên, bắt tay với họ, chào hỏi đôi ba câu.

Một buổi tiệc nho nhỏ, tuy không đông người nhưng vì đều là người quen mà bầu không khí rất thoải mái.

Chú sói Bắc Cực của Trần Thành đứng ngoan bên cạnh chú thỏ tai cụp của Chúc Doanh Doanh. Ông kể lại câu chuyện lần đầu gặp Chúc Doanh Doanh cách đây vài năm, theo đuổi mấy năm không có kết quả, mãi đến gần đây mới tu thành chính quả.

Chúc Minh chống cằm, cong mắt mỉm cười lắng nghe.

Tuy rằng Tịch Mộ Phi không nghe rõ, nhưng cũng tò mò muốn hóng chuyện. Vì vậy Tịch Tiện Thanh đã ngồi cạnh phiên dịch bằng ngôn ngữ ký hiệu cho cô hay.

Nhưng nhân vật chính của câu chuyện là Chúc Doanh Doanh lại hơi mất tập trung suốt cả quá trình.

Đến khi ánh mắt của mọi người nhìn về phía bà, bà mới lúng túng nở nụ cười: “Chúng ta… chúng ta ăn bánh kem mà Mộ Phi mang đến đi.”

Có lần làm thử đầu tiên với Chúc Minh, thành phẩm Tịch Mộ Phi mang đến hôm nay đầy đủ sắc hương, dù cho chưa rõ vị thế nào thì cũng đã nhận được một tràng khen.

Nến được thắp lên, Chúc Minh mỉm cười nhắm mắt lại, ước nguyện.

Chắc hẳn anh có rất nhiều điều ước muốn được thực hiện, mất một lúc lâu mới mở mắt ra lần nữa, rũ hàng mi, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến.

Sau khi chia bánh, Chúc Doanh Doanh liếc nhìn Chúc Minh, đột nhiên bảo mình muốn xin công thức làm bánh.

Tịch Mộ Phi lập tức hớn hở bày tỏ mình có thể viết tay cho bà.

Thế là hai người cùng đứng lên, vào trong biệt thự tìm giấy bút. Trần Thành nhìn tuyết bay đầy trời ngoài căn lều, bất lực cầm lấy cây dù bên cạnh, đứng dậy đuổi theo.

Trong vườn chỉ còn lại hai người Chúc Minh và Tịch Tiện Thanh.

Đã hơn một tuần bọn họ không ngồi lại, đơn độc trò chuyện với nhau như bây giờ.

Tuyết còn đang rơi, bầu không khí yên tĩnh vài giây, Tịch Tiện Thanh do dự, chậm rãi đút tay vào túi trong của bộ vest——

“Tịch Tiện Thanh.”

Nháy mắt kế tiếp, Chúc Minh bỗng mở miệng nói: “Tôi có vài lời, muốn nói với cậu.”

Tuyết đang rơi, trong lều được trang trí bằng rất nhiều đèn đêm với tông cam ấm áp, mùi hoa tươi ngạt ngào tràn ngập trong không khí.

Vừa rồi trong bữa cơm, Chúc Minh đã uống chút rượu trái cây nên gò má hơi ửng hồng, ánh nước mờ mịt trong đôi mắt dịu dàng mà đẹp đẽ.

Anh mỉm cười với Tịch Tiện Thanh, nét cười còn ôn hòa, tươi sáng hơn cả ánh nến đang lay động trên bàn, thế nên lòng Tịch Tiện Thanh cũng hóa nhu hòa theo.

Cậu rút tay ra, nghĩ bụng đợi lát nữa lấy quà ra cũng không muộn, tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”

Chúc Minh im lặng một lát, nói: “Cậu có thể đứng lên, sau đó đứng ra xa chút được không?”

Tịch Tiện Thanh không hiểu tại sao mà đứng lên, lùi về sau vài bước.

——Giây tiếp theo, Chúc Minh cúi đầu, một tay vịn chiếc bàn bên cạnh, cố sức chống người, run rẩy đứng lên từ xe lăn.

Con ngươi trong mắt Tịch Tiện Thanh chợt run lên, vô thức định vươn tay ra đỡ.

Nhưng Chúc Minh lại thở d.ốc xua tay, ý bảo Tịch Tiện Thanh đừng lại đây.

Dù rất khó khăn để đứng lên, vì cơ bắp hai chân không có lực, đầu gối của Chúc Minh vẫn không thể kiềm được run rẩy, rất lâu sau mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể.

——Sau đó, anh giơ chân ra, run rẩy, khó nhọc bước về phía trước một bước.

Rồi hai bước, ba bước…

Cứ thế, anh bước từng bước một đến trước mặt Tịch Tiện Thanh.

Hô hấp của Tịch Tiện Thanh khựng lại, không thể tin nổi nhìn xuống đôi chân của Chúc Minh.

“Từ khi nào mà anh——”

Cậu không giấu được sự bất ngờ trong giọng nói trong giây lát, lại lập tức hiểu ra, “Có phải là lần phục hồi chức năng lần trước… Sao lúc đó anh không nói cho tôi ngay?”

Chỉ vài bước này đã đủ khiến Chúc Minh thở hổn hển, anh vịn chiếc bàn bên cạnh nghỉ một chốc, cụp mắt, cười nói: “Bởi vì càng muốn để cậu tận mắt chứng kiến hơn đấy.”

Anh cố đứng thẳng người, đối mặt với Tịch Tiện Thanh: “Thấy sao? Lần đầu tiên tự mình đứng thẳng không nhờ đến máy móc, có giỏi không?”

Tịch Tiện Thanh kiểm soát biểu cảm: “… Cũng bình thường. Dù sao lần trước cũng thấy một lần trong game rồi.”

Chúc Minh khẽ cười: “Miệng vẫn cứng như vậy.”

Tuyết bên ngoài căn lều dần rơi dày thêm.

“Tịch Tiện Thanh.”

Anh cúi đầu nhìn xuống đôi chân mình, gọi tên Tịch Tiện Thanh: “Khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn muốn nói cảm ơn với cậu.”

Ngữ điệu của anh rất trịnh trọng, cũng rất nghiêm túc.

Lồng ng.ực Tịch Tiện Thanh khó ngăn được sự rung động, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Chuyện phục hồi chức năng là công lao của chính anh, anh hẳn nên cảm ơn sự kiên trì của bản thân mới phải.”

Nhưng Chúc Minh lại lắc đầu.

“Câu cảm ơn này, không chỉ là chuyện phục hồi chức năng.”

Anh ngước mắt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Tịch Tiện Thanh: “Khoảng thời gian thỏa thuận kết hôn, làm bác sĩ tư nhân của cậu này, tôi đã làm được rất nhiều chuyện tôi từng không thể làm, hoặc chưa bao giờ muốn thử làm.”

“Tất cả những trải nghiệm đó, những kỷ niệm đó, mỗi một phần đều đáng để tôi nói với cậu một lời cảm ơn.” Anh nói.

Tầm mắt dừng trên người Chúc Doanh Doanh ở trong biệt thự ở phía xa, và Trần Thành đang đứng bên cạnh bà. Chúc Minh lại nhẹ nhàng mỉm cười: “Điều quan trọng nhất là, dì út đã có được cuộc sống mới của bà, không bị sự tồn tại của tôi ràng buộc nữa. Đây là chuyện mà tôi trước kia… có nghĩ cũng không ngờ đến được.”

Anh chìm trong hồi ức, nói lời cảm ơn, giọng nói vừa dịu dàng vừa lịch sự.

Song, một thứ cảm giác khác thường bao trùm lấy lồng ng.ực Tịch Tiện Thanh.

Bởi vì những lời Chúc Minh nói, không hiểu sao lại nghe như… một lời tạm biệt.

Trái tim như thể bỗng dưng bị một bàn tay bóp lấy, Tịch Tiện Thanh nhìn chằm chằm vào mặt Chúc Minh, giọng hơi khàn cất lời: “Anh…”

“Chỉ là trong khoảng thời gian này, tôi lại không khỏi băn khoăn, liệu mình có ích kỷ quá hay không.”

Ánh mắt Chúc Minh dừng ở nơi xa, lắc đầu: “Vì thỏa thuận này vốn không hoàn thiện. Một cuộc hôn nhân được xây dựng bằng lời nói dối, cuối cùng rồi cũng phải kết thúc, không phải sao?”

“Kể cả mục đích có tốt đẹp, kể cả chúng ta đều có nhu cầu riêng. Nhưng khi thỏa thuận kết thúc, hoặc khi mọi lời nói dối và sự giấu giếm suốt thời gian qua bị phơi bày, liệu có khiến cho những người yêu quý tôi, và người tôi yêu quý thất vọng và đau khổ hay không?” Anh hỏi.

Tâm trí Tịch Tiện Thanh bỗng trở nên trống rỗng.

Giọng nói khô khốc đến mức dường như không phải phát ra từ cổ họng mình, cậu ngơ ngác nhìn Chúc Minh: “Anh… có ý gì?”

Màn đêm yên tĩnh, tuyết rơi không một tiếng động, Chúc Minh im lặng rất lâu, lông mi mới khẽ khàng run lên.

“Ý tôi là, tôi không muốn giấu giếm nữa.”

Một lúc sau, anh quay mặt lại, bình thản nhìn vào mắt Tịch Tiện Thanh: “Tôi đã kể với dì út về hợp đồng hôn nhân của chúng ta rồi.”

“Tịch Tiện Thanh,” Anh nói, “Chúng ta ly hôn đi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com