Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 58:



Khoảng thời gian trước khu bảy có trận bão tuyết lớn dẫn đến các trường đại học cho nghỉ học. Vì thế buổi gặp mặt lần trước của hai người đã là chuyện của một tháng trước.

Lúc đó Tịch Tiện Thanh lờ mờ cảm thấy bầu không khí giữa Tần Duy Sinh và Nguyễn Mẫn kỳ lạ khó tả, nhưng chủ yếu thấy lạ ở chỗ tính cách của Nguyễn Mẫn quá hèn nhát, cũng không nghi vấn nhiều về Tần Duy Sinh.

Nhưng giây phút này đây, đoạn đối thoại của hai người ở phòng trà ngoài kia vang vọng trong tai, tròng mắt Tịch Tiện Thanh không hề xê dịch, lạnh như băng mà dán chặt vào bóng lưng người đàn ông trước mặt.

Quan hệ của Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh không phải bí mật trên hành tinh Hi. Chuyện hai người ly hôn cách đây không lâu cũng bị bàn tán khắp nơi. Thế nhưng, dù là cuộc trò chuyện lần trước, hay buổi gặp mặt lúc bấy giờ, từ lời nói cho đến biểu cảm của Tần Duy Sinh đều không để lộ chút sơ hở nào.

Nếu ông ta là thủ phạm thật sự đằng sau vụ tai nạn giao thông năm đó của Chúc Minh… thì lòng dạ thâm sâu và tâm thái mạnh mẽ của người này đã vượt xa đến mức người bình thường không thể sánh kịp.

Tần Duy Sinh dừng bước, mỉm cười hòa nhã mở cửa văn phòng, nói: “Mời vào.”

Đè nén cơn sóng dữ trong lòng, ngay khi Tịch Tiện Thanh vừa bước vào cửa thì gần như không thể khống chế mà nhìn về phía kệ sách có cảm giác tồn tại mạnh mẽ kia lần nữa.

Lần trước nhìn lướt qua chỉ thấy rất vi diệu, lần này nhìn kỹ vào, Tịch Tiện Thanh mới phát hiện ra ở chính giữa kệ sách chất đầu những vinh quang không kẽ hở này, lại còn… chừa ra một vị trí trống.

——Giống như thể nơi này được dành riêng ra để chờ đợi thứ quan trọng nhất vậy.

“Chắc hẳn cậu cũng đã nhận ra, ông già nhàm chán tôi đây đã cống hiến cả đời mình cho học thuật. Những sự kiện quan trọng nhất trong đời tôi cũng đều diễn ra tại viện nghiên cứu này.”

Nhận thấy ánh mắt của Tịch Tiện Thanh, Tần Duy Sinh mỉm cười cấm lấy tách trà: “Bình thường cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ là hơi rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thích ghi chép và thu thập những mốc thời gian lớn nhỏ theo cách này. Qua nhiều năm, nó đã trở thành thói quen.”

“Cho nên lần này,” Làn sương khói mờ ảo từ tách trà lan tỏa ra không trung, giọng nói Tần Duy Sinh bỗng chốc trở nên không rõ ràng, “Tôi muốn nhờ ngài Tiểu Tịch đây giúp tôi ghi dấu lại theo cách tương tự.”

Phải mất một lúc lâu, Tịch Tiện Thanh mới hiểu được ý trong lời ông ta nói: “Ý ngài là… muốn tôi làm một chiếc cúp cho ngài?”

Tần Duy Sinh thổi nguội trà trong tách, lắc đầu, cũng nhìn về hướng kệ sách kia: “Không cụ thể như vậy. Cúp cũng tốt, huy hiệu cũng không sao, nói đúng hơn… thật ra là muốn cậu chế tác cho tôi một món quà lưu niệm.”

“Một thứ… có thể kỷ niệm niềm vinh dự của vị trí người đứng đầu.” Ông ta lẩm bẩm nhìn chằm chằm vào chỗ trống giữa kệ sách, trong nét mặt thoáng vẻ ngẩn ngơ.

Từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, dáng vẻ mà Tần Duy Sinh đã thể hiện trước mặt Tịch Tiện Thanh luôn là sự ôn hòa, nho nhã, cẩn trọng không để lộ chút sơ hở nào.

Chỉ riêng ngay khoảnh khắc này, dường như suy nghĩ của ông ta đã vô thức trôi xa theo dòng ký ức, do đó cũng không nhận ra sự biến hóa trong biểu cảm trên mặt Tịch Tiện Thanh và Diệp Lộ đằng sau.

Vài giây sau, Tần Duy Sinh mới muộn màng nhận ra sự kỳ lạ trong câu nói của mình——Bởi vì người đứng đầu thực sự của khu bảy hiện tại là Nguyễn Mẫn, không phải ông ta.

Đối với tác phẩm vốn không thuộc về mình này… mà ý tưởng của ông ta lại quá mức rõ ràng và chi tiết.

Ông ta lập tức phục hồi tinh thần, thản nhiên nở nụ cười, bình tình bổ sung câu nói vừa rồi: “Quan trọng nhất là, cũng coi như kỷ niệm tôi ngậm đắng nuốt cay suốt nhiều năm mới dạy dỗ ra được một học trò xuất sắc như Nguyễn Mẫn.

Bầu không khí trong phòng đông cứng trong chớp mắt.

Tịch Tiện Thanh nhìn vào mắt của Tần Duy Sinh, rất lâu sau mới nói: “Vậy ngài có ý tưởng cụ thể nào về món quà lưu niệm này không? Tôi sẽ cố hết sức tái hiện ra lại.”

Không biết có phải đã nhận ra sự thăm dò trong câu nói này hay không, Tần Duy Sinh khẽ mỉm cười: “Thật ra là không. Dù sao ai mà ngờ được đứa nhóc Nguyễn Mẫn lại nhường cơ hội được chế tác tác phẩm này cho tôi đâu.”

“Nhưng Khúc Hà có kể với tôi, truyền thống đánh giá của gia tộc ngài Tịch là, sau khi hoàn thành tác phẩm sẽ có một phân đoạn chụp ảnh rất quan trọng.

Tần Duy Sinh tạm dừng, “Viện nghiên cứu muốn tổ chức phân đoạn này tại hội trường của viện, triển lãm cho các đồng nghiệp và sinh viên. Cho nên tôi nghĩ, nếu có thể thêm vào một vài phân đoạn tương tác gây ngạc nhiên thì có lẽ sẽ khiến buổi triển lãm trở nên khó quên và có ý nghĩa hơn.”

“Có điều tôi chỉ là người ngoài nghề, nên tất nhiên ý tưởng của tôi sẽ không thực tế lắm.”

Ông ta đặt tách trà trên tay xuống bàn, dịu giọng nói: “Suy cho cùng thì đây là đợt đánh giá của ngài Tiểu Tịch, đương nhiên mọi thứ đều dựa trên ý tưởng và cảm hứng của cậu là chính. Cậu cứ làm bất cứ thứ gì khiến cậu thoải mái.”

Lời Tần Duy Sinh nói không thể bắt lỗi, nghe thì như tự hạ thấp mình, nhưng khúc sau lại nhắc nhở Tịch Tiện Thanh rằng, đây là “đợt đánh giá” của cậu.

Người cuối cùng đưa ra nhận xét trước ông cụ Tịch chính là Tần Duy Sinh, cho nên về bản chất, quan hệ giữa Tịch Tiện Thanh và ông ta là thí sinh và giám khảo.

Ánh mắt hai người lặng lẽ va chạm giữa không trung, nét cười trên mặt Tần Duy Sinh bất biến, chốc lát sau, Tịch Tiện Thanh bình thản đáp: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Nhọc cho cậu vì đã phải nghe tôi dông dài nhiều như vậy. Già rồi, nên đôi khi không giữ miệng được.”

Tần Duy Sinh thở dài đứng lên, nhìn đồng hồ trên tường, “Lát nữa tôi còn có một buổi tọa đàm, không giữ các cậu lâu thêm nữa.”

Lời khách sáo của bọn họ chỉ dừng ở mức vừa phải, Tần Duy Sinh đứng lên để tiễn họ, Tịch Tiện Thanh cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Nháy mắt khi đứng dậy, khóe miệng thoáng lướt qua bả vai Tần Duy Sinh, dừng trên chậu cây phía sau ghế.

Lần trước đứng ngoài cửa, tầm nhìn mơ hồ nên không thể thấy rõ, giờ đây, cuối cùng Tịch Tiện Thanh cũng thấy được hoàn chỉnh hình dạng của nó——Những quả hình khối chìa ra, lớp vỏ xù xì thô ráp, xấu đến mức không hề giống một sản phẩm của quá trình tiến hóa bình thường chút nào.

Tịch Tiện Thanh chợt cứng người tại chỗ.

Mí mắt bỗng dưng giật mạnh vì nỗi bất an, tầm mắt chậm rãi dời từ chậu quýt này, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Tần Duy Sinh——Từ lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác quái lạ mà lại quen thuốc khó có thể diễn tả từ khuôn mặt ấy lại lần nữa ùa về trước mắt Tịch Tiện Thanh.

Nét cười dịu dàng tương tự ấy, khi nở nụ cười đôi mắt sẽ nheo lại, đuôi mắt sẽ hơi nhếch lên ấy.

Trong nháy mắt, một tiếng “bùm” nổ toạc trong óc, con ngươi Tịch Tiện Thanh đột ngột giãn ra, tay chân cứng đờ, nhưng dòng suy nghĩ lại xoay chuyển nhanh chóng.

… Không thể nào.

Chậu cây giống nhau như đúc không thể nói lên điều gì, nét tương tự trên khuôn mặt cũng chỉ là cảm giác quen thuộc của cậu mà thôi.

Sự liên tưởng vô lý này vô căn cứ đến mức não Tịch Tiện Thanh lập tức phủ nhận nó. Tuy nhiên, khi ánh nhìn dừng trên loại trái cây có hình dạng kỳ lạ kia thì toàn thân lại có cảm giác như bị thứ gì đó trói chặt, không thể cử động được.

Tần Duy Sinh thấy cậu đứng yên tại chỗ, thắc mắc hỏi: “Sao vậy?”

Nhìn theo tầm mắt của Tịch Tiện Thanh, Tần Duy Sinh hiểu ra: “Cái này à, đây là một giống cây quý hiếm do bên ngành thực vật trồng ra từ cách đây khá lâu. Bảo là mùi thơm của quả có thể khiến người ta tĩnh tâm nên tôi mới đặt trong văn phòng để lọc không khí. Tên là gì nhỉ…”

Cam ngàn sao. Tịch Tiện Thanh run rẩy niệm ba chữ này trong lòng.

“Cam ngàn sao, có phải quả của nó trông mới lạ lắm đúng không?”

Tần Duy Sinh đưa ra đáp án gần như cùng lúc, nhìn Tịch Tiện Thanh đứng yên ở đó thì biểu lộ vẻ mặt khó hiểu, “Sao vậy? Ngài Tiểu Tịch?”

“… Không có gì.”

Tịch Tiện Thanh chậm rãi cất lời, giọng khàn khàn, “Chỉ là nhớ tới lần trước gặp mặt gấp rút quá, chưa kịp chào hỏi với giáo sư Tần, thật sự có hơi thất lễ.”

Hạt proton tinh thần tụ lại thành hình dưới chân cậu, vài giây sau, chim công xanh kiêu ngạo, xinh đẹp đang cụp mắt xuất hiện trên mặt đất, lông đuôi rũ xuống, vừa lạnh lùng vừa ngạo mạn đứng cạnh chân chủ nhân.

Đây là lần đầu tiên trong đời Tịch Tiện Thanh chủ động thả tinh thần thể ra trước để chào hỏi người khác.

Tịch Tiện Thanh kiêu căng, lạnh lùng có tiếng, bây giờ lại hiếm khi chủ động thả tinh thần thể ra, cộng thêm lời nói rõ ràng có ý tốt, Tần Duy Sinh không cầm lòng được mà thấy ngạc nhiên.

“Không đâu, không đâu.” Vài giây sau, khóe môi Tần Duy Sinh hơi cong lên, nhã nhặn đáp, “Phải là ông già tôi đây thiếu lễ độ mới đúng.”

Dứt câu, hạt proton tinh thần trong suốt lóng lánh cũng từ từ hội tụ dưới chân, tích tụ thành một đường nét mơ hồ.

——Một con cáo đỏ trưởng thành với bộ lông màu nâu đỏ xuất hiện trên mặt đất, chiếc đuôi buông thõng mềm mại, đôi mắt màu hổ phách tinh ranh, sắc bén nheo lại.

Nó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mào trên đầu chim công xanh trước mặt, sau đó cúi đầu, dùng chóp mũi chạm nhẹ vào người chim công xanh trước mặt.

Hô hấp của Tịch Tiện Thanh trở nên nặng nề không thể kiểm soát được.

Rõ ràng trong phòng cực kỳ yên tĩnh, nhưng trong đầu cậu lại như đang có một quả pháo hoa nổ tung, tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, vận lực đến mức đốt ngón tay cũng chuyển sang màu xanh trắng.

Cậu nghe thấy tiếng Tần Duy Sinh cười nói: “Vậy thì ngài Tiểu Tịch, về sau tác phẩm này phải nhờ cậu dụng tâm nhiều hơn rồi.”

Chúc Minh ở lì trong nhà mấy ngày.

Cuộc sống khá yên bình, ngoại trừ thỉnh thoảng anh sẽ nhận được một số loại trái cây và đồ ăn vặt thượng hạng được gửi nặc danh. Nhưng chỉ cần dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là do Lưu Khoan và Tiền Đa.

Mặc dù vẫn chưa đưa ra câu trả lời chính xác, nhưng Chúc Minh cũng không cầm lòng được mở xem thử thành quả nghiên cứu của bọn họ mấy năm qua. Anh phát hiện dù đúng là lời Lưu Khoan nói hôm đó có hơi quá, nhưng có thể ở lại viện nghiên cứu hàng đầu như đại học K thì cũng phải nhờ nhóm nghiên cứu của bọn họ có nguồn lực dồi dào, nền tảng của ý tưởng của các thành viên tốt, vả lại xu hướng phát triển của mấy đề tài hiện tại cũng rất ổn.

Tuy rằng mấy năm nay Chúc Minh không dốc sức vào học thuật, nhưng cũng chưa bao giờ để mình rảnh rỗi. Anh thu thập khá nhiều các trường hợp liên quan đến các bệnh trạng tinh thần thể hiếm gặp, dữ liệu lâm sàng cũng kha khá, nếu có thể kết hợp với những đề tài hiện có của Lưu Khoan thì đúng là có rất nhiều tiềm năng phát triển.

Nhưng việc có trở về trường đại học hay không này vẫn khiến Chúc Minh do dự. Hơn nữa, đại học K… anh vẫn chưa thể đưa ra được quyết định cuối cùng.

Song anh cũng rõ, khi bản thân đang do dự nên đi con đường nào thì tức là trong lòng đã sớm có câu trả lời.

Trong lúc sắp xếp lại các ca bệnh cũ, anh vô tình nhìn thấy thư mục có tựa “Cách để cậu ấy xòe đuôi”.

Thư mục hiển thị lần cuối cùng sửa đổi đã là một tháng rưỡi trước, đầu ngón tay Chúc Minh lơ lửng trên thư mục một lúc lâu, trước khi nhấp vào dấu x đỏ trên góc phải.

Chúc Minh chủ động hẹn gặp Lưu Khoan, quyết định sẽ chính thức thảo luận về việc hợp tác.

Lần này không hẹn gặp ở phòng thí nghiệm ở đại học K mà ở một quán cà phê. Ban đầu Lưu Khoan có hơi bức bối, dè dặt hỏi thử: “Điều kiện của phòng thí nghiệm có gì không ổn sao? Xin ngài đừng ngại mà hãy nói ra, chúng tôi sẽ cố gắng thay đổi theo ý kiến của ngài.”

Chúc Minh im lặng một lát, cười ậm ừ cho qua: “Không có, chỉ là tôi sợ nếu thang máy bên đó lại bảo trì thì lại phải leo cầu thang thôi.”

Họ đã bàn về các đề tài mà nhóm Lưu Khoan đang nghiên cứu hiện tại cũng như hướng phát triển trong tương lai, phát hiện ra phần lớn ý tưởng của bọn họ về mặc học thuật không hẹn mà hợp.

Dĩ nhiên, Chúc Minh cũng đưa ra một số yêu cầu sau khi gia nhập, điều quan trọng nhất là——Tất cả các thành viên trong nhóm phải được nghỉ hai ngày một tuần và các ngày nghỉ lễ theo luật định, từ chín giờ sáng đến sáu giờ chiều, không tăng ca, đến giờ là về, lấy việc đảm bảo sức khỏe về thể xác và tinh thần làm xuất phát điểm.

Còn về lương bổng và chức danh, cứ định đại ra sao cũng được, miễn là có ánh nắng mặt trời chiếu vào văn phòng là đủ.

Vốn dĩ Lưu Khoan đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ nghe Chúc Minh đưa ra mức lương quá đáng rồi, không thể tin nổi nào yêu cầu ngược lại như thế, toát mồ hôi đầy đầu: “Nếu thành viên trong nhóm tình nguyện muốn tăng ca thì có thể nấn ná lại thêm không? Nhóm của người đứng đầu bên cạnh thậm chí còn có sinh viên vừa tốt nghiệp phải cày đến rạng sáng…”

Chúc Minh cười tủm tỉm: “Tăng ca tối đa một tiếng, thí nghiệm xong phải về liền, không được lén đem về.”

Cuối cùng, Lưu Khoan rời khỏi quán cà phê với tâm trạng lẫn lộn.

Chúc Minh ngồi một mình bên cửa sổ, cầm tách sô cô la nóng, thừ người ngắm nhìn cảnh đường phố bên ngoài.

Lúc chuẩn bị ra về, tiếng chuông gió vang lên, cửa quán cà phê mở ra, một người không ngờ đến bước vào.

Dương Giai Hòa mặc áo khoác thắt eo gọn gàng, ngay khi trông thấy Chúc Minh, tinh thần thể hoa diên vĩ trên vai cô lay động theo gió: “Chúc Minh?”

Chúc Minh thấy bất lực với khả năng ở đâu cũng gặp được người quen của mình, ngẩn ra một chốc, chào hỏi: “Cô Dương, lâu rồi không gặp.”

Dương Giai Hòa gọi cà phê rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

Chúc Minh nhận ra, dù đã son môi nhưng sắc mặt Dương Giải Hòa vẫn không ổn lắm.

Nút thắt để hai người quen biết là Tịch Tiện Thanh, nhưng vào lúc này lại là chủ đề không thể đề cập đến. Thế là sau khi trò chuyện về tình hình gần đây và thời tiết, kho chủ đề đã cạn kiệt ngay. Bọn họ ngồi cạnh nhau im lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ một lúc, rơi vào sự im lặng khó tả.

Chúc Minh hỏi: “Sao cô lại đến khu bảy?”

Dương Giai Hòa nhấp một ngụm cà phê đen, lưỡng lự có nên nói hay không.

“Không sao đâu, không cần phải cố né tránh đến mức đó đâu.”

Chúc Minh hiểu ra, mỉm cười đặt tách sô cô la đang dần nguội lạnh lên bàn, trong lòng đã đoán chừng ra một khoảng thời gian: “Chắc cậu ấy đã gặp người đứng đầu khu bảy lần thứ hai xong rồi nhỉ? Mọi thứ suôn sẻ chứ?”

Thật ra đây chỉ là một câu hỏi khách sáo chỉ cần trả lời “Suôn sẻ” hoặc “Vẫn ổn” là được, nhưng lời vừa dứt, Chúc Minh đã chú ý đến biểu cảm trên mặt Dương Giai Hòa bỗng trở nên chua chát.

Một lúc lâu sau, cô lắc đầu, đưa ra một câu trả lời mà Chúc Minh chưa từng ngờ đến được: “Em ấy… có lẽ muốn từ bỏ vòng đánh giá này.”

Bàn tay đang cầm tách của Chúc Minh run lên.

Chất lỏng ấm áp màu nâu chảy xuống mu bàn tay, Chúc Minh lại không rảnh bận tâm đến. Anh quay phắt đầu nhìn về phía mặt Dương Giai hòa, cảm giác mạch máu lạnh cóng xuống trong nháy mắt: “Từ bỏ?”

“Có nóng không? Mau lau đi.” Dương Giai Hòa hốt hoảng, vội đưa hộp khăn giấy trong tầm tay qua, thấy sắc mặt Chúc Minh đột nhiên biến đổi, do dự mở miệng: “Thật ra từ khi hai em…”

Cô tạm dừng, nhận ra lời mình nói nghe như áp đặt đạo đức, chỉ bèn ậm ừ bỏ qua, cuối cùng thở dài: “Em ấy đã… không vẽ được gì từ lâu lắm rồi.”

Chúc Minh lặng lẽ siết chặt bàn tay đang cầm khăn giấy.

“Ban đầu, cô chỉ tưởng là do thỉnh thoảng thiếu cảm hứng, dù sao các nghệ sĩ lúc nào cũng có thời điểm bị bí ý tưởng. Thế nên cô đã nghĩ phải đợi sau khi trò chuyện với người đứng đầu khi bảy thì sẽ có hướng đi.”

Dương Giai Hòa rầu rĩ lắc đầu: “Nhưng bây giờ đã qua một tuần từ buổi gặp mặt thứ hai rồi vậy mà khi cô đến tìm em ấy, em ấy vẫn chưa lên ý tưởng nền tảng cho tác phẩm… Em ấy còn bảo cô, thời gian tới không cần đến xem xét bản thảo giúp em ấy nữa.”

“Cô cảm thấy, lúc trước em ấy chỉ là vẽ không được.”

Dương Giai Hòa mím môi, khẽ thở dài, “Mà em ấy bây giờ… hình như đã hoàn toàn không muốn làm tác phẩm này nữa.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com