Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 65: Buông thả



Suy cho cùng thì diện tích khoang thí nghiệm vẫn rất chật, hơn nữa trên bàn còn bày bừa một đống thuốc thử, không phải nơi thích hợp để hành sự.

Vì thế, lăn lộn mấy hồi, cuối cùng họ vẫn phải quay vào biệt thự. Chúc Minh rất để tâm đến chiếc vương miện đính đá đắt đỏ kia, dẫn trước bước vào phòng ngủ, đặt gọn chiếc vương miện lên vị trí tuyệt đối an toàn trên chiếc tủ.

Thở phào nhẹ nhõm, vừa ngoảnh đầu lại, nụ hôn từ Tịch Tiện Thanh đã hạ xuống như che trời rợp đất.

Bọn họ thật sự đã kìm nén quá lâu——Một tay Tịch Tiện Thanh kéo tóc Chúc Minh, hôn mãnh liệt, một tay khác cởi cúc áo sơ mi của anh không hề do dự; Chúc Minh cười ậm ừ đáp lại, tay cũng không chịu an phận trượt xuống, cuối cùng chộp lấy khóa kéo quần của Tịch Tiện Thanh.

Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, đã áp dụng mọi biện pháp, nhưng dù sao cả hai đều là người mới, lúc mới bắt đầu vẫn khá ngây ngô và gượng gạo.

Chim công xanh xòe rộng bộ lông tuyệt đẹp, run rẩy với tần suất cực cao, mọi chuyển động đều vô cùng thận trọng và dịu dàng. Nhưng cáo trắng vẫn không kiềm được co rúm người vì đau đớn, chóp đuôi hơi run lên. Dường như vì quan tâm đến cảm xúc và lòng tự trọng của chim công, nó chịu đựng cảm giác khó chịu, dùng chóp mũi cọ cọ lên lông chim mảnh dài lộng lẫy của chim công một cách thân mật.

Chim công thích thú hơi ngẩng đầu lên, bộ lông càng vui vẻ rung động dữ dội thêm.

Thật ra cáo trắng đã chuẩn bị tinh thần sẵn từ lâu, nhưng vẫn không ngờ đến chim công xanh giống đực trẻ khỏe lại dậy thì vượt trội đến thế——Vóc dáng hơn người thì thôi, mà bản tính chim công vốn cao quý, tao nhã, làm việc gì cũng vừa bình tĩnh vừa thong dong. Do đó, mỗi một bước đều được tiến hành một cách rất điềm đạm và từ tốn.

Tuy nhiên, điều này cũng không khiến cáo trắng thấy dễ chịu hơn bao nhiêu, mà chỉ khiến nó cảm thấy không thể thỏa mãn, càng thấy dày vò.

Thế là, trong thời gian nghỉ ngơi, Chúc Minh với gương mặt đỏ chót, đôi mắt ngập nước lóng lánh đặt tay lên ngực Tịch Tiện Thanh, thở d.ốc kiến nghị thật uyển chuyển: “Ngài Tiểu Tịch, anh đã nhận được tấm lòng của em rồi, nhưng em cũng không cần phải tri kỷ, chu đáo quan tâm đến cảm nhận của anh đến mức đó đâu. Mình có thể… buông thả, mãnh liệt hơn một chút không?”

Cánh tay Tịch Tiện Thanh chống bên người anh, liếc nhìn xuống mặt Chúc Minh từ trên cao, sợi tóc mướt mồ hôi dán lên chiếc mũi cao thẳng, lặng thinh không đáp.

“Là chính anh nói đấy.” Không lâu sau, cậu nhỏ giọng trả lời.

Ban đầu Chúc Minh còn không hiểu câu này có ý gì.

Tất nhiên, anh sẽ sớm hiểu ra thôi.

——Cáo trắng vừa mới khôi phục hòm hòm đôi chân không hình dung được thể lực của chim công ở thời kỳ sung sức. Huống chi anh còn không biết sống chết dám chủ động yêu cầu chim công “buông thả một chút”.

Lúc đầu có lẽ còn miễn cưỡng chịu được, thể lực ngang nhau, nhưng đến sau đó, cáo trắng kiệt sức đến nỗi chẳng còn sức lắc đuôi xin tha, khó nhọc thở d.ốc muốn trốn đi. Còn chưa chạy được hai bước đã bị chim công lần đầu bóc tem ngoạm lấy phần thịt sau gáy, tha về lãnh thổ lần nữa.

Chúc Minh không thể chịu nổi nữa, lặng lẽ dịch người về phía mép giường, thậm chí âm cuối còn run lẩy bẩy: “Đủ rồi, đủ rồi, anh không cần buông thả đến mức này. Anh nghĩ đôi khi vẫn cần phải học cách tiết chế…”

Lời còn chưa dứt, tay anh bỗng nắm chặt mép giường, Chúc Minh khó tin trợn to mắt, những lời còn dang dở đã bị nụ hôn sâu và dài kia ép ngược trở lại trong họng.

Chim công xanh giữ thái độ bình tĩnh và im lặng suốt cả quá trình, cực kỳ tập trung. Ban đầu cáo trắng còn yếu ớt rên rỉ vài ba tiếng, đến cuối cùng chẳng còn sức để phát ra âm thành nào nữa.

Chúc Minh khóc không ra nước mắt vùi mặt vào gối, mười ngón tay đan chặt với lòng bàn tay đẫm mồ hôi của chàng trai phía sau, cứ cảm thấy nếu tiếp tục không ngừng thì e rằng ngày mai phải trở về với những ngày tháng ngồi trên xe lăn tiếp mất. Anh gọi tên Tịch Tiện Thanh bằng hơi thở mong manh: “… Tịch Tiện Thanh, Tịch Tiện Thanh em nghe anh nói đã!”

Tịch Tiện Thanh dừng động tác trong thoáng chốc, thở hổn hển áp mặt đến gần tai anh.

Chúc Minh ngẩng mặt lên, âu yếm lấy lòng hôn lên yết hầu của cậu, dịu dàng thì thầm bên tai cậu: “… Anh yêu em.”

Thân thể Tịch Tiện Thanh chợt cứng đờ, sau đó Chúc Minh cũng cảm nhận được sự biến hóa nào đó. Hơi thở của cậu khựng lại, sâu trong cổ họng tràn ra tiếng rít nhẹ. Một lúc lâu sau, cậu mới thả lỏng người như đã trút hết sức lực, hô hấp dần trở lại bình thường.

Đã đạt được mục đích. Rất lâu sau, Chúc Minh vươn tay vòng qua cổ chàng trai, đôi mắt ánh nước cong lên thành một nụ cười——

“Xem ra em rất thích câu vừa nãy nhỉ? Vậy sau này… anh sẽ nói với em nhiều hơn, được không?”

“… Ừm.”

“Được rồi, đi tắm trước đi. Chiều mai anh còn có buổi hẹn gặp Tiền Đa và Lưu Khoan ở viện nghiên cứu đại học K… Em nghiêm túc đấy à? Tịch Tiện Thanh? Rốt cuộc em còn bao nhiêu năng lượng, á——”

“Lần cuối cùng, thả lỏng đi.”



Hiển nhiên là cuộc họp dự kiến vào chiều hôm sau không thể diễn ra, bị dời đến ngày kia.

Mặc dù có hai ngày để bình phục, không đến nỗi phải sử dụng xe lăn lần nữa, nhưng Chúc Minh không thể không bảo Chu Chúc đến đây, tiếp tục làm gậy hình người cho mình.

Cuối cùng, tay trái anh vịn vào con hoẵng ngốc kia, tay phải đỡ tường mới run rẩy bước vào tòa nhà viện nghiên cứu đại học K nổi.

Chu Chúc chỉ tưởng rằng chân Chúc Minh chưa hoàn toàn khỏe lại, không nghĩ sâu xa.

Nhưng khi hai người cách nhau gần, lúc đang nâng đỡ, cậu ta nhanh chóng chú ý đến dấu vết trên cổ Chúc Minh: “Má ơi anh Chúc, sao cổ anh lại bị cắn thành thế này… Khoan đã, mùa đông khu bảy của chúng ta có muỗi à? Trông có vẻ độc phết. Có lẽ nào là loài mới bị đột biến gen không, miệng tụi nó tiến hóa kiểu gì mà dã man vậy…”

Chúc Minh nhếch khóe miệng, miễn cưỡng kéo cổ áo lên một chút: “… Có lẽ là loài mới vừa tiến hóa mọc ra mỏ đấy.”

Chu Chúc nghe mà thấy mông lung, bước chân của Chúc Minh đột ngột trì trệ, dừng trước cửa một căn phòng.

Đây là tầng ba của Viện nghiên cứu về dị thường tinh thần thể thuộc đại học K. Phần lớn khu vực này vốn thuộc về nhóm của Tần Duy Sinh. Bây giờ Tần Duy Sinh đã bị bỏ tù, nhóm của ông ta cũng bị giải tán theo, đường ai nấy đi, cả phòng thí nghiệm vắng tanh, chỉ còn một mảnh hoang vu.

Chúc Minh lặng lẽ nhìn vào trong văn phòng của Tần Duy Sinh.

Những thứ vinh quang trên kệ sách và đồ đạc trên bàn đã bị dọn sạch, không còn để lại chút dấu vết vào thuộc về Tần Duy Sinh. Nhưng có lẽ nhân viên trường đã dọn một cách vội vàng, chỉ có chậu Cam ngàn sao đang kết quả nặng trĩu kia bị lãng quên lẻ loi ở trên bệ cửa sổ.

Chúc Minh khẽ thở dài, bước đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng vu.ốt ve hoa văn trên phiến lá. Một lát sau, anh khom mình, ôm chậu Cam ngàn sao vào trong ngực.

“Để em bê cho, anh Chúc, em khỏe lắm.” Chu Chúc chủ động đề nghị.

Chúc Minh lắc đầu: “Không sao, anh muốn tự mang một lúc.”

Bọn họ thong thả bước đi im lặng trong phòng thí nghiệm của Tần Duy Sinh, vừa mới rẽ vào một góc, lại đụng phải một người không ngờ đến.

——Nguyễn Mẫn đứng trước bàn thí nghiệm, dùng cồn xịt chà lau kỹ càng từng góc một.

Hắn lau chúng rất cẩn thận. Đây đã là thói quen của hắn ở phòng thí nghiệm của đại học K. Mỗi ngày, trước khi bắt đầu thí nghiệm thì hắn đều sẽ lau sạch sẽ một lượt như thế. Bao nhiêu trăm trôi qua, đã lặp lại đến lần thứ hàng nghìn.

Mà hôm nay, đã được xác định là lần cuối cùng.

Vậy nên, lúc này đây, hắn càng lau chùi cẩn thận hơn cho mỗi một mép cạnh và khe hở của bàn thí nghiệm, như thể đang nói lời từ biệt với những gì đã qua. Chú hươu sao gầy gò lẳng lặng ngồi xổm dưới chân hắn, cụp mắt xuống, im lặng yên lặng bầu bạn với hắn.

Vô tình ngẩng đầu lên, Nguyễn Mẫn trông thấy Chúc Minh và Chu Chúc đang đứng ở nơi xa, bỗng ngẩn ra: “Ngài, ngài Chúc…”

Biểu cảm của Chúc Minh rất tự nhiên: “Đang thu dọn à?”

Nguyễn Mẫn bứt rứt gật đầu: “Phải.”

Chúc Minh nhìn chằm chằm mặt hắn hồi lâu, mãi một lúc sau mới hỏi: “Có dự định gì cho tương lai chưa?”

“Hầu hết mọi người đều đã tìm được phòng thí nghiệm mới, chỉ là còn hai đàn em đến giờ vẫn chưa tìm được giáo viên hướng dẫn chịu tiếp nhận họ. Tôi có hơi lo lắng.”

Nguyễn Mẫn rũ mặt, giọng nói vẫn rất khẽ: “Cho nên tôi đang giúp các em ấy trau chuốt lại bản kế hoạch thí nghiệm để nộp cho một số trường đại học bên ngoài đại học K, đến khi nào tìm được phòng thí nghiệm chịu nhận thì thôi.”

Chúc Minh gật đầu: “Vậy còn anh?”

Nguyễn Mẫn sửng sốt, hình như không ngờ Chúc Minh sẽ quan tâm đến hướng đi trong tương lai của mình.

Trong mắt người ngoài, Nguyễn Mẫn và Tần Duy Sinh chẳng khác nào má mè một lứa. Dù cho hắn đã tự mình tố báo chỗ dựa duy nhất của bản thân là Tần Duy Sinh thì vẫn là khối u ác tình mà các phòng thí nghiệm ngoài trường né còn không kịp, không ai dám mạo hiểm thuê hắn.

“Tôi không biết.” Giọng nói của Nguyễn Mẫn nhỏ nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, “Có thể sẽ về quê thăm gia đình, nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi hãy tính chuyện tương lai.”

“Đi một bước tính một bước. Làm giáo viên hay gia sư đều là những lựa chọn tốt.” Hắn cúi đầu, gắng gượng nhếch miệng mỉm cười: “Đương nhiên, tiền đề là… nếu có người đồng ý thuê tôi.”

Vừa dứt câu, Chúc Minh không đáp lời ngay lập tức, mà biểu cảm của Chu Chúc lại trở nên phức tạp.

Đại học K là trường đại học hàng đầu, khi tuyển sinh đều chọn những người giỏi trong những người giỏi nhất, qua hàng tá vòng sàng lọc và phỏng vấn nghiêm ngặt mới trúng tuyển. Nơi Nguyễn Mẫn sinh ra là một thôn nhỏ rất thiếu thốn tài nguyên giáo dục, mấy trăm năm mới có một học sinh thi đậu đại học K.

Tuy rằng hắn không phải thiên tài độc nhất vô nhị, nhưng có thể trổ hết tài năng từ trong điều kiện như thế đã là một người rất xuất sắc.

Vậy mà, người xuất sắc như thế, giờ đây lại rơi vào tình cảnh này. Tần Duy Sinh không chỉ hủy hoại cuộc đời của mỗi mình Chúc Minh.

Im lặng một lúc lâu, Chúc Minh đặt chậu Cam ngàn sao lên bàn thí nghiệm bên cạnh.

Anh nhìn bốn phía xung quanh, ít lâu sau lại cất lời: “Nguyễn Mẫn, tôi sẽ thành lập nhóm nghiên cứu của riêng mình tại đại học K. Lĩnh vực nghiên cứu vẫn là liên quan đến dị thường của tinh thần thể. Phòng thí nghiệm tương lai sẽ nằm ở tầng dưới.”

Nguyễn Mẫn ngơ ngác nhìn mặt anh: “Chúc mừng ngài.”

Ngữ điệu của Chúc Minh vừa nhẹ nhàng vừa kiên định: “Phòng thí nghiệm vừa mới được thành lập, quy mô không lớn nhưng đầy đủ các loại thiết bị, mọi người cũng có rất nhiều ý tưởng. Chúng ta định sẽ chiêu mộ vài nhân tài thuộc các lĩnh vực nghiên cứu khoa học liên quan, càng nhiều kinh nghiệm càng tốt.”

Nguyễn Mẫn ngu ngơ đứng đó, chú hươu sao cũng hoang mang chớp chớp mắt theo: “Vậy thì rất tốt nha.”

Chúc Minh: “…”

Có lẽ vì chưa từng thấy ai có cung phản xạ dài như vậy, ngay cả Chu Chúc xưa nay vốn thô lỗ cũng không nhịn được giơ tay che miệng, ho khan để nhịn cười.

Nguyễn Mẫn nhìn qua lại khuôn mặt của hai người, cuối cùng cũng phản ứng lại, hơi thở trở nên gấp gáp, chú hươu sao dưới chân cũng trợn tròn mắt: “Sao, sao tôi xứng——”

“Tại sao anh không xứng?”

Chúc Minh cười khẽ: “Tôi cũng chưa chắc là một giáo viên hướng dẫn tốt, có thể cũng cần rất nhiều thời gian mới làm quen được với thân phận mới này. Chúng ta đều là người có cùng điểm bắt đầu, không phải sao?”

“Tôi đã hứa hẹn một điều nho nhỏ với người yêu, sẽ cố gắng hết sức để giành được vị trí người đứng đầu kế tiếp.”

Anh giơ tay lắc lắc nhẫn cưới trên thay, thở dài, “Lời đã hứa rồi, nếu cuối cùng không làm được thì tôi sẽ ê mặt trước em ấy mất.”

“Vì vậy, chúng ta hãy cố gắng làm thử xem. Chắc cũng không khó lắm đâu, đúng chứ?” Anh nở nụ cười thật tươi.

Ngay cả phòng thí nghiệm có nguồn tài trợ nhiều nhất, đề tài hấp dẫn nhất khu bảy hiện tại cũng chưa chắc đã dám đặt ra một mục tiêu táo bạo như vậy.

Nhưng khi được thốt ra từ miệng anh lại hời hợt làm sao. Cứ như địa vị, danh vọng và tiền tài không hề có sức hút gì đối với anh, cái mà anh thật sự theo đổi chỉ là để thực hiện lời hứa nhỏ nhoi với người yêu vậy.

Chúc Minh hơi cong khóe môi: “Tóm lại, Nguyễn Mẫn, cậu có muốn cân nhắc đến việc gia nhập phòng thí nghiệm của tôi không?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com