An Hòa đế "bị lột một lớp da", tính từ Thập Nhị hoàng tử trở lên, Thập Nhất hoàng tử và Thập hoàng tử đều sợ hãi, không thân thiết với ngài.
Nói trắng ra là mẫu phi của bọn họ cũng không được sủng ái, không để lại ấn tượng gì trong lòng Hoàng đế.
Nhưng Cửu hoàng tử thì khác, mẫu phi của nó thật sự đã từng được Hoàng đế yêu thương, lại c.h.ế.t oan uổng như vậy.
Giây phút này, sự chán ghét, cố tình né tránh và bỏ mặc trước đây đều hóa thành sự áy náy như thủy triều, hòa cùng m.á.u tươi tanh nồng của Thập Nhị hoàng tử b.ắ.n lên người, tụ lại thành một đứa con út mới - đó chính là Cửu hoàng tử Tạ Ngọc Cung .
Để gánh chịu tất cả sự thiên vị của đế vương, và chút tình cảm chân thật không biết gửi gắm vào đâu của ngài.
"Thôi, ngươi lui xuống đi, chăm sóc Tiểu Nguyệt... chăm sóc Cửu hoàng tử cho tốt." Hoàng đế phất tay mệt mỏi.
Bạch Du dập đầu tạ ơn, lại giả vờ giả vịt dặn dò Hoàng đế phải bảo trọng thân thể: "Nếu có triệu chứng choáng váng, đau đầu..."
Bạch Du quỳ sụp xuống, lại nói một câu "không nên nói": "Thần nữ mạn phép xin Hoàng thượng nhất định phải cho thái y chú ý chứng đau đầu, thần nữ thấy sắc mặt Hoàng thượng lúc này giống hệt phụ thân thần nữ, phụ thân thần nữ chính là vì tuổi tác đã cao, lại tham ăn, âm ỉ mắc chứng đau đầu, , thật là bực mình... Thần nữ lắm mồm, Hoàng thượng thứ tội!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nằm sấp trên mặt đất, như thể bị dọa sợ.
Thực chất là đang quan tâm nhắc nhở Hoàng đế chuẩn bị tinh thần, kẻo lát nữa tức giận đến mức xuất huyết não.
Nhưng Hoàng đế đang chìm trong đau khổ lại bị câu "lỡ lời" này của nàng chọc cười.
"Ngươi chẳng lẽ còn tự học y thuật sao? Vừa xem vết thương của Cửu hoàng tử có m.á.u độc, lại còn xem sắc mặt của ta không tốt."
"Đi đi. Ngươi cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, giọng khàn rồi, bảo thái y kê thuốc uống đi."
"Tạ ơn Hoàng thượng! Thần nữ cáo lui..."
Bạch Du miệng nói cáo lui nhưng thực chất không đứng dậy, mà đang cúi người lục khăn tay.
Mấy người này hỏi xong rồi, bây giờ đến lượt nàng "trình bày" rồi.