Cái Bẫy Hoàn Hảo

Chương 1: Cái Bẫy Hoàn Hảo



Khi tôi nhận được cuộc gọi báo Cao Dương Vũ đang được cấp cứu trong bệnh viện, tôi đang điều tra và rà soát toàn bộ tài sản của anh ta, tính xem nếu ly hôn vì ngoại tình, tôi sẽ được chia bao nhiêu.

Cao Dương Vũ là quản lý cấp cao trong một tập đoàn lớn, sở hữu tài sản lên đến hàng trăm triệu.

Biết anh ta ngoại tình, tôi vui mừng khôn xiết.

Khi nhận tin từ bệnh viện, tôi sung sướng đến mức như muốn bay lên.

Tài sản này… chẳng phải sắp về tay tôi sao?

Không ngờ, Lâm Diệu bế con đến, mang theo di chúc chặn trước cửa phòng cấp cứu, nói:

“Chồng chị có để lại di chúc đấy. Anh ấy nói sẽ để lại toàn bộ tài sản cho con trai tôi.”

Tôi liếc nhìn đứa trẻ trong lòng Lâm Diệu, giống Cao Dương Vũ không khác.

Tôi chạy ra ngoài phòng phẫu thuật, khóc nức nở:

“Dương Vũ, em đến rồi! Anh nhất định phải sống sót!”

Bác sĩ vội đến trước mặt tôi hỏi về quyết định cấp cứu:

“Người nhà phải không? Bệnh nhân bị tổn thương não nghiêm trọng.

Dù cứu sống, có thể suốt đời phải nằm một chỗ.

Chi phí cấp cứu và điều trị sau rất tốn kém.

Xin hãy cân nhắc, chúng tôi sẽ tôn trọng quyết định của người nhà.”

Tôi không do dự, giật lấy bút và giấy tờ từ tay bác sĩ:

“Làm ơn cứu lấy chồng tôi! Dù có tán gia bại sản, tôi cũng không tiếc!”

Bác sĩ định nói gì đó, tôi đã ký phăng một cái.

Tôi dõng dạc nói:

“Bao nhiêu tiền cũng được! Tôi sẽ chăm sóc anh ấy cả đời!”

Bác sĩ cảm động gật đầu rồi nhanh chóng trở lại phòng cấp cứu.

Lâm Diệu bế con đứng cạnh tôi, cười khẩy:

“Không ngờ cô yêu anh Cao đến thế. Nhưng tiếc là người anh ấy yêu là tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi liếc cô ta một cái, rồi tập trung nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt.

May mắn thay, cuối cùng Cao Dương Vũ cũng được cứu sống.

Tạ ơn trời đất, anh ta bị liệt nửa người, ngoài đôi mắt ra không còn cử động được gì.

Phải có người chăm sóc suốt đời.

Nhìn Cao Dương Vũ như vậy, Lâm Diệu đành ngồi xuống thương lượng với tôi:

“Tôi và anh Cao là tình yêu đích thực, còn có một đứa con chung.

Thế này nhé, cô đưa tôi hai mươi triệu, tôi sẽ biến mất, coi như di chúc không tồn tại.”

Tôi cười nhạt nhìn cô ta:

“Tình yêu đích thực của cô liên quan gì đến tôi?

Tôi là vợ hợp pháp, mười năm chung sống danh chính ngôn thuận.

Cô là gì chứ?

Tình nhân vô danh mà đòi hai mươi triệu?

Soi gương đi! Hai đồng cô còn không có!”

Lâm Diệu ném bản di chúc lên giường bệnh của Cao Dương Vũ, ngạo mạn nói:

“Đây là di chúc của anh Cao. Trong đó ghi rõ 90% tài sản sẽ để lại cho con trai chúng tôi.

Giờ tôi chỉ đòi hai mươi triệu, không cho thì đợi đi, đừng để anh Cao c.h.ế.t rồi cô mới biết hối hận.”

Tôi liếc nhìn người phụ nữ miệng gọi là tình yêu đích thực nhưng lại mong người ta c.h.ế.t nhanh:

“Cô đã nói đến di chúc, vậy thì đợi đến khi nó có hiệu lực rồi hẵng quay lại!”

Sáng hôm sau, tôi rưng rưng nước mắt đến tìm bác sĩ điều trị chính:

“Tôi chuẩn bị đưa Dương Vũ về nhà.

Chủ yếu là vì chi phí cấp cứu quá lớn, giờ tôi thật sự không còn khả năng chi trả cho việc phục hồi chức năng nữa.

Tôỉ sẽ tự chăm sóc anh ấy tại nhà.”