Tôi không thèm bận tâm.
Vừa đắp chăn cho chồng, vừa nói:
“Mẹ ơi, con còn phải chăm sóc anh Dương Vũ, hay mẹ nấu giùm bữa cơm nhé?”
Nghe vậy, mẹ chồng lập tức xách túi bỏ đi, chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Tôi nhìn Cao Dương Vũ nhắm mắt, không nhịn được bật cười lạnh.
Đây chính là mẹ anh, người phụ nữ ích kỷ y như anh.
Nhưng cũng chính nhờ sự ích kỷ đó mà tôi dễ dàng đạt mục tiêu của mình.
Một tuần sau, tôi cầm phong bì lì xì đến gặp quản lý khu nhà.
Vừa thấy tôi, cô ấy tươi cười mời ngồi.
Tôi giả vờ khó xử, lén nhét phong bì vào túi cô ta, giọng khàn khàn, mặt tiều tụy nói:
“Chị cũng biết chuyện anh Cao rồi.
Bác sĩ nói nếu tập phục hồi tốt vẫn còn hy vọng.
Tôi định đưa anh ấy ra nước ngoài điều trị.”
“Tôi muốn bán căn nhà này nhưng, chị biết tên chủ sở hữu là anh ấy.
Nếu muốn bán, tôi phải xin giấy tờ từ tòa án.
Chị giúp tôi làm giấy xác nhận được không?”
Cô quản lý nhanh chóng giúp tôi làm giấy có dấu.
Thậm chí còn giúp tôi xin giấy chứng nhận ở ủy ban khu vực.
Tôi cầm hồ sơ bệnh án và giấy xác nhận của bệnh viện, tay kia giữ giấy chứng minh là người chăm sóc chính.
Tòa án xử lý nhanh chóng.
Bên môi giới bất động sản còn nhanh hơn.
Chưa đầy một tháng, mọi thủ tục hoàn tất.
Căn hộ cao cấp ở trung tâm và biệt thự ngoại ô đều được bán.
Toàn bộ bảy, tám chục tỷ đã được chuyển thẳng vào tài khoản của tôi.
Chưa kịp vui thì mẹ chồng đã dẫn người đến tận cửa.
Bà cùng em chồng và đám đàn ông to con chặn trước cửa, không cho tôi chuyển đi.
“Cô dám bán nhà à! Nhà đứng tên nó! Cô bán kiểu gì?”
May mà Cao Dương Vũ không tin tưởng ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài căn nhà này, anh ta không tiết lộ thông tin các tài sản khác, ngay cả với mẹ ruột.
Tôi rơi vài giọt nước mắt, nức nở tỏ vẻ oan ức:
“Tôi bán nhà để chữa bệnh cho anh Dương Vũ.
Tôi định đưa anh ấy ra nước ngoài tìm cơ hội.
Không bán nhà lấy đâu ra tiền?”
Mẹ chồng không tin, chống nạnh chửi um lên:
“Tin cô cái quỷ gì! Nó nuôi gái ngoài, cô còn mong nó c.h.ế.t sớm!
Còn nói muốn cứu nó?”
Bà nói đúng thẳng tim tôi.
Em chồng lạnh lùng:
“Đây là anh tôi, không cần cô cứu.
Giao số tiền bán nhà đây, chúng tôi tự lo!”
Tôi đảo mắt:
“Lúc cần người chăm sóc, tiền chi phí, sao không thấy mặt mũi ai?
Giờ có tiền mới ló mặt?
Tôi đưa tiền, ai biết các người có chữa tiếp hay bỏ luôn?”
Mẹ chồng tức run người, lao vào tôi:
“Nó là con trai tôi! Cô giữ nó lại có ý gì? Mau đưa tiền đây!”
Tôi lùi lại một bước, như nhớ ra:
“Tôi nhớ Dương Vũ còn một căn nhà nữa!
Số tiền bán nhà này tôi đã chuyển hết sang bệnh viện nước ngoài, đây là hóa đơn.
Căn nhà kia các người cứ bán, tôi không đòi một đồng.”
Em chồng giật lấy giấy, xem qua xem lại toàn tiếng Anh, đúng như tôi đoán, họ chẳng hiểu gì.
Tôi tranh thủ đánh lạc hướng, nói tiếp:
“Anh cô có mua một căn biệt thự khoảng năm, sáu tỷ, giờ Lâm Diệu đang ở đó.
Nhưng đó là tài sản mua trong hôn nhân, Lâm Diệu không có quyền ở.
Các người cứ đi đòi lại là xong.”
Nghe vậy, em chồng sáng rỡ: