Sau đó, tôi nhìn thấy trên vai trái của anh có một vết bớt màu xanh nhạt!
Nó có hình dáng giống hệt với vết bớt trên t.h.i t.h.ể ở nhà xác!
Tôi kinh ngạc đứng sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không thể nhúc nhích.
Người đàn ông trước mắt tôi đây, trong hai năm tới sẽ có vô số lần tiếp xúc thân mật với tôi!
Anh là ai? Nếu anh là Lạc Xuyên thật sự, vậy người không có vết bớt trước đó là ai?
Khi đầu óc tôi đang hỗn loạn, anh nhận lấy đồ uống từ tay tôi, sau đó vòng tay ôm tôi vào lòng!
Đúng vậy, sở dĩ tôi nhớ như in cảnh tượng này là vì anh đã hôn tôi một cách cuồng nhiệt trước mặt rất nhiều người!
Trước đây, anh còn ngại ngùng khi nắm tay tôi trước mặt người khác.
Sau đó tôi hỏi anh bị cái gì kích thích vậy? Anh thản nhiên nói: "Chẳng phải em thích tổng tài bá đạo sao? Anh muốn em thích anh mà."
Tôi không hề nghi ngờ.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra Lạc Xuyên bên cạnh tôi đã bị thay thế từ lúc đó!
Sở dĩ tôi không để ý đến vết bớt đó là vì Lạc Xuyên trước kia tính tình hướng nội, chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ ôm hôn, chưa bao giờ có hành vi thân mật hơn, tôi chưa từng nhìn thấy vai anh.
Tôi cảm thấy cơ thể mình khẽ run rẩy, suy nghĩ cũng dần trở nên rõ ràng.
Sự thật là tôi đã hẹn hò với hai người giống hệt nhau mà không hề hay biết!
Những tình tiết về anh em sinh đôi cùng đùa giỡn một người phụ nữ trong các cuốn tiểu thuyết nào đó chợt ùa vào đầu tôi, lúc này tôi chỉ muốn g.i.ế.c người.
Tôi mất kiểm soát đẩy anh ra khỏi nụ hôn cưỡng bức, sau đó tát anh một cái: "Anh là ai?"
Chưa kịp để anh phản ứng, bên tai tôi vang lên giọng nói của hệ thống: "Phát hiện ký chủ xúc động, để tránh thay đổi lịch sử, sẽ cưỡng chế kéo về!"
Ngay giây sau đó, tôi trở về thực tại.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy cảnh sát Trương đang khoanh tay đứng trước mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi lại điều tra ra một số thứ, không biết có nên nói cho cô không."
"Thứ gì?"
"Lạc Xuyên có một đứa con."
Khi gặp đứa bé đó, tôi cảm thấy đặc biệt không chân thực, cứ véo vào cánh tay mình mãi.
Cô bé đã sáu tuổi, trông gầy gò và nhỏ bé, được một người phụ nữ nông dân ôm trong lòng.
"Sáu năm trước, có một người đàn ông tìm đến tôi, nhờ tôi nuôi con giúp anh ấy. Anh ấy hàng tháng đều trả tiền đúng hạn, nhưng hai tháng nay không trả, nên tôi mới tìm đến địa chỉ anh ấy để lại."
Cảnh sát Trương đưa cho tôi một tờ giấy, trên giấy viết địa chỉ của tôi.
Chữ viết trên giấy không phải là của Lạc Xuyên, nhưng khuôn mặt cô bé đó lại giống anh đến bảy tám phần!
Kết quả xét nghiệm DNA nhanh chóng có được – Không nghi ngờ gì nữa, đó là con của Lạc Xuyên.
Chỉ là không biết, đây là con của Lạc Xuyên nào? Và do người phụ nữ nào sinh ra?
Nhớ lại lúc mới đi làm, tôi bất ngờ mang thai, vốn định giữ lại đứa bé đó, nhưng Lạc Xuyên kịch liệt phản đối, trực tiếp kéo tôi đến bệnh viện.
Tôi từ chối bỏ thai, anh thậm chí còn quỳ xuống ở bệnh viện, nói rằng anh không thể mang lại hạnh phúc cho đứa bé.
Vì yêu anh, tôi đã đồng ý...
Bi kịch vào giây phút này bỗng mang lại cho tôi cảm giác hài hước, tôi đột nhiên rất tò mò, mình đang đóng vai trò gì trong kịch bản này.
Tôi vì người đàn ông đó, từ bỏ tiền đồ rộng mở ở nước ngoài, từ bỏ giấc mơ định cư ở thành phố lớn, cùng anh đến thị trấn nhỏ này sống một cuộc đời ẩn dật, thậm chí vì anh mà đi đào mộ...
Cuối cùng, tôi lại phát hiện mình vẫn luôn là bạn gái chung của hai người!
Tôi, có phải là món đồ chơi của người khác không?
Mối quan hệ phải thân thiết đến mức nào, mới sẵn lòng chia sẻ một người phụ nữ?