Ta gả cho thanh mai trúc mã, nhưng người trong lòng hắn lại không phải ta.
Ngươi cho rằng đây là khởi đầu của câu chuyện, nhưng thật ra… đó mới chính là hồi kết.
1.
Khi Ngọc Châu cô cô bưng chén rượu độc bước vào, ta đã biết, đây chính là hồi kết của Thái tử phi bị ghét bỏ.
Ngọc Châu cô cô nói:
“Người cũng đừng oán trách Hoàng hậu nương nương. Người và Thái tử đã giằng co suốt ba năm, rốt cuộc cũng phải phân ra thắng bại chứ.”
Ta hỏi:
“Vậy cô cô cho rằng, ta là kẻ thua? Hay là người thắng?”
Bà ta đưa chén rượu đến trước mặt ta, mỉm cười:
“Người uống xong, chính là thắng.”
Ta cầm lấy, chỉ thấy thứ rượu này chẳng khác gì rượu thường, trong suốt đến mức có thể soi thấu tận đáy ly.
Bỗng nhiên, ta nhớ lại lần cuối cùng uống rượu là vào dịp Thượng Nguyên năm ấy, khi Lý Dự lần đầu ở lại đêm tại Thừa Hương điện. Vậy mà thoáng chốc, đã bao năm ta không hề chạm đến một giọt nào.
Nghĩ kỹ lại mới nhận ra, tuy ta luôn giận hắn, nhưng những điều hắn ghét, ta lại chẳng bao giờ làm.
“Ít nhất cũng phải làm một chuyện không theo ý hắn.” Ta lẩm bẩm.
Ngày thành thân, Lý Dự từng nói với ta: sự báo thù lớn nhất của hắn chính là bắt ta sống thật lâu, để tận mắt nhìn hắn thê thiếp đầy nhà, con cháu đầy đàn, nhìn hắn ngồi trên ngai vàng, trở thành kẻ tôn quý nhất triều Lý.
Ngọc Châu cô cô nói đúng, chỉ cần uống chén này, ta liền thắng. Từ nay ta không còn phải nhìn hắn để đám oanh oanh yến yến chen chúc hậu cung nữa. Chỉ riêng một Từ lương đệ thôi cũng đủ khiến ta đau đầu nhức óc rồi.
Hắn muốn ta sống tốt, ta liền cố tình không sống nữa.
Ta nâng chén, uống cạn, đặt xuống, ngẩng đầu nói với Ngọc Châu cô cô:
“Ta biết, cô cô không chỉ là người của Hoàng hậu, mà còn là người của Từ lương đệ. Vậy thì nhắn với Từ Phương Đình giúp ta: ta chết, là vì ta muốn thắng Lý Dự, chứ không phải vì cái tội danh mưu hại long tự mà nàng ta vu cho ta. Ta biết, nàng giả vờ mang thai.”
Ngọc Châu cô cô kinh hãi đến mức khay trên tay rơi xuống đất vỡ tan.
Ta quay lưng, không nhìn bà ta nữa. Cơn đau nhói đã từ n.g.ự.c lan ra khắp thân thể, như hàng trăm con rắn đang bò lổm ngổm trong huyết mạch. Ta gắng gượng ngồi xuống trước bàn trang điểm, vẽ lại chân mày, điểm son lên môi, vẫn như thường lệ.
Thái tử phi của triều Lý, đã c.h.ế.t thì cũng phải c.h.ế.t trong vẻ mỹ lệ.
Xong xuôi, ta gắng chút hơi tàn, nằm xuống giường. Mắt mở to nhìn màn gấm trên cao khẽ lay động theo gió, trước mắt lại hiện về những tháng năm cùng Lý Dự.
Ta quen hắn từ năm tám tuổi.
Mười lăm tuổi, lễ Thượng Tỵ, ta cứu hắn một mạng.
Mười sáu tuổi, ta từng muốn đưa hắn thoát khỏi cung, cùng ta đi xa.
Nhưng mười bảy tuổi, chính hắn ép ta bước vào Đông cung.
Nay mười chín tuổi, ta đã tận.
Ta và hắn, đều không phải kẻ dễ dàng cúi đầu nhận thua. Nhưng lần này, cuối cùng ta cũng thắng được hắn một ván. Thật đáng để vui mừng.
Đến giây phút cuối cùng, ta chợt nghĩ, hình như ta chưa để lại cho hắn một lời nào.
Nhưng cũng chẳng sao.
Dù sao, hắn vốn không xứng.
2.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Sông Vong Xuyên sâu thẳm, đường Hoàng Tuyền tối tăm.
Ta đứng trên cầu Nại Hà, uống đến bát canh Mạnh Bà thứ năm mươi sáu thì Mạnh Bà cuối cùng cũng nhịn không nổi mà hỏi:
“Ngươi đã uống nhiều bát như thế rồi, rốt cuộc là không quên nổi điều gì?”
Ta chép chép miệng, nhấm nháp vị canh Mạnh Bà, ánh mắt dại đi mà đáp:
“Ta nhớ Lý Dự còn nợ ta một xiên kẹo hồ lô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mạnh Bà không hiểu:
“Có gì mà không quên nổi? Ngươi nhìn đám người phía trước kia kìa…”
Bà chỉ xuống dòng người đông đúc dưới cầu Nại Hà:
“Họ có người rơi mà chết, treo cổ mà chết, bị đập chết, bị nghẹn chết… uống một bát thôi đã quên sạch. Dù kiếp này có thù to hận lớn cỡ nào, sang kiếp sau cũng chẳng còn nhớ gì.”
Ta đưa chén cho bà:
“Hay bà múc thêm cho ta một bát nữa thử xem?”
“Đi đi, đừng cản người phía sau đầu thai.” Mạnh Bà hất ta:
“Cả nồi này cũng không đủ cho ngươi uống đâu.”
Bất đắc dĩ, ta bước xuống khỏi cầu Nại Hà, thấy Hắc Bạch Vô Thường vẫn còn đó, bèn tiến lại hỏi:
“Không quên được chuyện kiếp trước thì ta không thể đầu thai được sao?”
Hắc Vô Thường mặt lạnh như băng, im lặng. Bạch Vô Thường lên tiếng:
“Cũng không phải không có cách. Ngươi có thể bơi qua sông Vong Xuyên, sang bờ bên kia là được.”
“Chuyện nhỏ, ta biết bơi.” Ta vừa nói vừa xắn quần định xuống sông.
Bạch Vô Thường vội kéo ta lại:
“Ta chỉ nói đùa thôi, ngươi thật không sợ c.h.ế.t à? Thường thì hồn phách xuống sông Vong Xuyên sẽ hồn phi phách tán đấy.”
Ta giải thích:
“Ta là Thái tử phi, không phải hồn phách bình thường.”
“Cũng không được! Ở âm gian không phân ba sáu chín hạng như dương gian đâu.”
Hắn vẫn kéo chặt ta, khuyên nhủ:
“Hay ngươi quay lại báo mộng cho hắn, để hắn đốt cho ngươi xiên kẹo hồ lô?”
“Thế còn không bằng để ta uống thêm vài bát canh Mạnh Bà cho xong, may ra say rồi quên được.” Ta chán nản ngồi thụp xuống đất, nhìn dòng Vong Xuyên chảy mà thất thần.
Sống thì phải chịu khí sắc của Lý Dự, c.h.ế.t rồi vẫn bị hắn ràng buộc, đúng là oan hồn không tan.
Khoan… hình như bây giờ chính ta mới là oan hồn.
Bạch Vô Thường cũng ngồi xuống cạnh ta, hỏi:
“Ngươi không phải thê tử của hắn sao? Để hắn cúng cho ngươi chút đồ ăn cũng có khó gì?”
“Ngươi là quỷ, ngươi không hiểu.” Ta vỗ nhẹ lên đầu hắn:
“Lý Dự ấy à, hắn thích nhất là làm trái ý ta. Ta mà báo mộng bảo muốn ăn kẹo hồ lô, chắc chắn hắn sẽ đốt cho ta một xe rau mùi để chọc tức.”
Lần này đến lượt Bạch Vô Thường vỗ đầu ta, hắn bảo:
“Ngươi mới chết, ngươi chưa hiểu. Theo kinh nghiệm mấy nghìn năm ta làm việc, người sống sẽ không còn oán hận một kẻ đã c.h.ế.t đâu. Ngươi nói xem có đúng không, Tiểu Hắc?”
Hắc Vô Thường liếc ta một cái, khẽ đáp:
“Có thể thử.”
3.
Ta chưa từng nghĩ, mình sẽ lấy thân phận một hồn ma mà quay lại Đông cung.
Bạch Vô Thường nói với ta: dưới âm phủ một ngày, nhân gian đã trôi qua một năm. Tính ra lúc ta ngồi uống canh Mạnh Bà, trên đời đã qua nửa năm rồi.
Ấy vậy mà Đông cung hôm nay, so với khi ta còn sống, chẳng khác là bao.
Ba chúng ta ngồi trên nóc điện, Bạch Vô Thường che ô, nhìn ta im lặng không nói, tưởng rằng ta vì cảnh cũ mà sinh thương cảm, liền an ủi:
“Giữ bình thản đi, người c.h.ế.t rồi thì cũng sẽ dần bị lãng quên thôi.”
“Ta không nghĩ chuyện đó.” Ta ngẩng đầu nhìn cái ô, hỏi:
“Vậy sao chúng ta không đến vào ban đêm, bây giờ nắng gắt thế này, ta có bị nắng thiêu c.h.ế.t nữa không?”
“Ngươi đã c.h.ế.t một lần rồi, còn sợ gì nữa?” Bạch Vô Thường liếc ta đầy khinh bỉ, “Huống chi, quỷ đứng đắn vốn chẳng sợ ánh dương, chỉ có quỷ mang tội mới sợ mặt trời thôi.”
“Ồ.” Ta đáp nhạt, không nói thêm. Một lúc sau, hắn bỗng lay tay ta, chỉ xuống dưới hỏi:
“Kia chẳng phải là phu quân của ngươi sao?”