Đến giờ ta chỉ còn nhớ duy nhất một việc: đêm giao thừa năm đó, trong kinh người người đốt pháo hoa. Ta nửa mơ nửa tỉnh dựa cửa sổ nhìn ra ngoài, pháo hoa đẹp đến chói lòa, soi cả bầu trời sáng rực.
Ta chợt nhớ đến khi đại tỷ còn ở đây, chúng ta ba người cùng thức đêm giao thừa. Phụ thân cầm thước trong tay, ai mà gật gù là bị gõ lên đầu một cái.
Ta không biết đại tỷ đã nghe tin phụ thân mất chưa, có buồn không.
Ta dựa cửa sổ lim dim ngủ. Khi tỉnh dậy, xung quanh toàn là lửa, tiếng gỗ đổ ào ào trước mắt. Bên ngoài biển lửa, hình như Lý Dự đang đứng đó gọi tên ta.
Ta ngẩn ngơ, không phân biệt được mộng hay thực. Ngọn lửa sát bên, hơi nóng quét qua mặt mà ta không thấy sợ, chỉ có một cảm giác buông xuôi kỳ lạ.
Nhưng cảm giác buông xuôi ấy chưa kịp kéo dài, Lý Dự đã lao vào biển lửa kéo ta ra. Bàn tay hắn vì thế mà bỏng rát, m.á.u thịt nham nhở.
Ta nhìn bàn tay ấy, lại nhìn khuôn mặt hắn, không phân biệt nổi cái nào là thật, cái nào là ảo.
Sau khi căn nhà tre bị thiêu rụi, Lý Dự đưa ta đến một khách điếm trong kinh thành. Từ khi chuyển đến đó, ta gặp hắn thường xuyên hơn, đầu óc cũng bớt mê man, chỉ là cơ thể vẫn kiệt sức.
Ta từng hỏi hắn phụ thân ta chôn ở đâu. Hắn hứa rằng chỉ cần ta ngoan ngoãn uống t.h.u.ố.c sẽ nói cho ta biết. Ta bưng bát t.h.u.ố.c hỏi hắn có phải t.h.u.ố.c độc không. Lý Dự im lặng rất lâu mới đáp:
“Ta sẽ không làm hại nàng, Tiểu Chiêu.”
Lời của Lý Dự, ta không còn tin nữa.
Ta thậm chí còn hy vọng đó thực sự là bát t.h.u.ố.c độc.
Lý Dự nói phụ thân ta đã được chôn ở Mang Sơn. Mang Sơn cũng là nơi nhị nương yên nghỉ. Mẫu thân cuối cùng vẫn không thể bên phụ thân trọn đời.
Ta nói với Lý Dự:
“Đợi khi ta chết, ngươi hãy chôn ta ở loạn sơn sau kinh thành, mẫu thân ta một mình ở đó sẽ cô đơn.”
Lý Dự bỗng nắm chặt vai ta, ép ta nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Nàng sẽ không chết, và không được chết. Tiểu Chiêu, nàng phải sống cho tốt.”
Ngày hôm sau, hắn dẫn Thải Bình tới. Thải Bình khóc lóc khuyên ta:
“Tiểu thư, người c.h.ế.t thì không sống lại được, người phải nghĩ cho bản thân mình.”
Chẳng lẽ là ta không nghĩ cho mình sao? Rõ ràng chính hắn đã đẩy ta đến con đường này.
Lý Dự nói hắn sẽ giữ lời hứa ở Nhạn thành, sẽ đón ta vào cung làm Thái tử phi.
Ta mắng hắn điên:
“Ngươi tốt nhất g.i.ế.c ta ngay bây giờ, bằng không có ngày ta sẽ g.i.ế.c ngươi.”
“Được, ta đợi nàng đến g.i.ế.c ta.” Hắn bảo A Bố dẫn Thải Bình ra ngoài, rồi nhìn ta:
“Hiện tại cả Nhạc gia hơn trăm mạng người đều nằm trong tay nàng, Tiểu Chiêu.
Hoặc là nàng vào cung, tìm cơ hội g.i.ế.c ta.
Hoặc là ta g.i.ế.c họ.”
49.
Lý Dự hiểu rõ, thứ hắn trao cho ta không phải là một đề bài để lựa chọn.
Ngày ta vào cung cũng chính là Tết Thượng Nguyên. Khắp nhà khắp phố treo đèn kết hoa, dải lụa đỏ rực phủ đầy các con đường dài của kinh thành, đỏ đến chói mắt như m.á.u tươi của ngày binh biến hôm ấy.
Ta ngồi trong kiệu đón dâu đưa vào cung, nhớ lại lần cuối cùng ta đi qua con đường này, vẫn còn là ngày cùng Lý Dự rời cung.
Chớp mắt, cảnh còn mà người đổi. Ta vẫn nhớ làn sương mù buổi sớm hôm ấy giăng đầy không tan; còn giờ, làn sương ấy đã hóa thành vực sâu, chắn ngang giữa ta và hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giá như hôm đó ta có thể nhìn rõ ánh mắt của Lý Dự thì tốt biết mấy.
Bây giờ, điều duy nhất ta có thể làm là để Thải Bình ở lại bên ngoài cung. Bị nhốt trong cung, một mình ta chịu là đủ.
Đến trước cửa Tuyên Hòa, ta được các cung nữ vây quanh dìu xuống kiệu. Lý Dự nắm tay ta dẫn vào tiền đình, đón nhận sự chúc mừng của văn võ bá quan.
Nhưng thực ra đây không phải là một hôn lễ được chúc phúc. Tất cả mọi người đều nhìn chúng ta với vẻ mặt phức tạp, trên gương mặt viết đầy kinh ngạc, khinh miệt, hay khó chịu.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ta biết Lý Dự đã cố tình báo trước thiên hạ rằng: ngày biến cố Tuyên Hòa, nữ nhi của Nhạc gia vào cung, đại nghĩa diệt thân bảo vệ Hoàng thượng và Thái tử, đích thực là “hổ nữ” của tướng môn, có phong thái của Bình Ninh tướng quân năm xưa bình định Tây Bắc.
Trong đám đông xôn xao, ta như nghe được họ thì thầm:
“Đúng là mất hết nhân tính, đến việc g.i.ế.c cha, hại phu cũng làm được!”
“Hạng người như thế sao có thể làm Thái tử phi, tương lai còn phải làm mẫu nghi thiên hạ?”
“Con gái Từ Thượng thư mới hiền lành nhân hậu, nàng ấy mới xứng là Thái tử phi của triều Lý!”
…
“Ngươi xem, chẳng có ai chúc phúc cho chúng ta cả.” Ta khẽ nói với Lý Dự.
Hắn quay đầu nhìn ta đầy kinh ngạc, dường như những lời ấy chỉ mình ta nghe thấy.
“Tiểu Chiêu, đừng phân tâm.” Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y ta.
Con đường này dài thật dài, tưởng như đi mãi không hết. Ta giẫm lên nền đất nơi phụ thân nằm xuống lần cuối, nắm tay Lý Dự bước về phía Hoàng thượng và Hoàng hậu.
50.
Những ngày sống trong Đông Cung thật dài đằng đẵng và tẻ nhạt. Từ sau hôm đại hôn, Lý Dự rời khỏi Thừa Hương điện là không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.
Lúc đầu, Hoàng hậu nương nương còn yêu cầu ta mỗi ngày sáng tối phải đến thỉnh an. Nhưng thực tế thì phần lớn thời gian là ta đứng ngoài điện, nhìn bà ta và Từ tiểu thư tình cảm thắm thiết như cô cháu ruột thịt. Sau này, trong cung ta có người phát bệnh đậu mùa, Hoàng hậu liền không cho ta đến nữa. Vì sợ bệnh lây lan, cuối cùng bà dứt khoát hạ chỉ phong tỏa luôn Thừa Hương điện, cấm bất kỳ ai ra vào.
Ngày mệnh lệnh ấy được truyền xuống, bên trong điện, các cung nữ và thái giám òa khóc thành đoàn. Có kẻ còn thu xếp hành lý định trèo tường trốn chạy, nhưng đều bị Vũ Lâm vệ cầm kiếm ép quay trở lại.
Tự Nương khuyên ta nghĩ cách, không thể để mọi người c.h.ế.t sạch trong này.
“Ngọc Châu cô cô đâu?”
“Sáng sớm nay bị Hoàng hậu nương nương gọi đi, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.”
Chính lúc này ta mới nhận ra bà ta là người của Hoàng hậu. Trước đó, khi chỉ có một cung nữ nổi mẩn đỏ, Ngọc Châu cô cô nói là nóng trong người, thái y cũng đã khám qua. Nhưng khi số người phát ban càng lúc càng nhiều, mọi người mới hiểu ra, đó là bệnh đậu mùa có thể lây từ người sang người.
Đậu mùa là bệnh dữ, nhưng người ta nói ai từng bị rồi sẽ không mắc lại. Ta hỏi Tự Nương: “Ngươi từng bị đậu mùa chưa?”
Tự Nương lắc đầu. Ta nói, hồi nhỏ ta từng mắc qua, nên bảo nàng đưa những cung nữ đang phát bệnh đến phòng ta. Rồi hỏi tiếp xem có ai từng bị bệnh rồi thì cũng gọi đến phụ ta chăm sóc họ. Còn những người chưa có triệu chứng thì cho tạm thời qua gian nhà bên góc điện ở, cách ly hai bên bằng một tấm vải lớn, tạm thời không tiếp xúc qua lại.
Tự Nương hoảng hốt: “Đưa mấy người bệnh đến phòng Thái tử phi? Như vậy sao được!”
“Ngươi không muốn để bệnh lây thêm thì cứ làm theo lời ta.”
Tự Nương còn định nói gì đó, ta liền chặn lại: “Ta biết ngươi là nhũ mẫu của Lý Dự, là do hắn phái đến giám sát ta. Yên tâm, bây giờ ta chưa c.h.ế.t đâu.”
Tự Nương tuy hay báo cáo vặt với Lý Dự, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn. Sau khi tách hai nhóm người ra, những kẻ chưa mắc bệnh rốt cuộc cũng yên tâm phần nào.
Ta hứa với họ, chỉ cần vượt qua đợt đậu mùa này, ta sẽ để họ chuyển sang các cung khác làm việc, không cần lén lút đút lót cho các ma ma bên trên nữa.