Chiếc xe dừng lại theo tiếng đáp. Rèm xe bị mở ra, đúng là Lý Diễn thật.
“Tiểu Cửu Nhi?” ta thảng thốt.
Lý Diễn ra hiệu cho ta đặt d.a.o găm xuống, rồi vạy tay ra hiệu: “Ta không muốn làm hại tỷ, ta muốn mang tỷ đi.”
“Đi đâu?” ta hỏi.
“Bất cứ nơi nào cũng được, xa hoàng thành, xa tứ ca.”
Kể từ khi ta gả cho Lý Dự, Lý Diễn đã đi biên ải. Ta không rõ là hắn đi vì tự nguyện hay vì Lý Dự — như Tam hoàng tử ngày trước — sai đệ đệ canh giữ biên cương.
Ta đã làm hại quá nhiều người rồi, không thể tiếp tục liên lụy Lý Diễn.
Ta rút d.a.o lại chôn vào vỏ, nói với hăns: “Ta không đi đâu cả, cứ đưa ta về cung.”
Lý Diễn đáp: “Một khi ta đã đưa tỷ ra, ta sẽ không đưa tỷ quay vào hang cọp nữa, Chiêu tỷ, tỷ đã thâm tàn đến lạ rồi.”
Lời hắn làm ta lặng người; ta cũng không rõ mình còn là mình nữa.
Nhưng sống ở đời, mấy ai có quyền làm chính mình?
Ta an ủi Lý Diễn, giống như Tam hoàng tử ngày trước đã an ủi ta: “Ta không còn là ta nữa, Lý Dự cũng không còn là Lý Dự nữa. Nhưng Tiểu Cửu Nhi, hãy là Tiểu Cửu Nhi ngày trước, đừng so bì với tứ ca ngươi, ngươi không đấu lại hắn đâu.”
60.
Thế nhưng, Lý Diễn cũng giống hệt ta, tính tình bướng bỉnh, càng không cho làm thì hắn lại càng muốn làm.
Hắn đưa ta một mạch hướng về phương Bắc, định vượt qua dãy núi tuyết sang đất Bắc Địch. Nhưng Lý Dự đã sớm bố trí trọng binh tại cửa ải chờ sẵn.
Lý Diễn là hắn trông thấy mà lớn lên, tâm tư hắn, làm ca ca như Lý Dự sao có thể không đoán được.
Ta bước xuống xe, trên lầu thành, cung tiễn đã kéo căng như trăng rằm, dưới thành, binh lính tay cầm giáo dài, mũi nhọn của tất cả vũ khí đều đồng loạt chĩa vào ta. Cảnh tượng ấy khiến ta nhớ lại ngày loạn Tuyên Bình, khi trong tay Lý Dự cầm thanh trường kiếm nhuộm đỏ m.á.u tươi.
Lý Diễn không thể nói, ta liền đứng chắn trước hắn:
“Là ta ép Cửu hoàng tử giúp ta bỏ trốn, tất cả đều do ta bày ra.”
Lý Dự nhìn ta, ánh mắt đằng đằng lửa giận, sau đó bước đến trước mặt Lý Diễn, lạnh giọng nói:
“Tiểu Chiêu là thê tử của ta, không ai có tư cách mang nàng đi.”
Nói xong, hắn kéo tay ta, đưa về phía cửa quan, nơi đã sắp đặt sẵn xe ngựa.
Trên đường trở về, lần đầu tiên ta cầu xin hắn, cầu hắn đừng làm hại Lý Diễn.
Hắn hỏi ta tính toán thế nào, có định gánh hết mọi chuyện không.
“Dù sao ta cũng đã là tội thần chi nữ rồi, thêm một tội danh hay bớt một tội danh, với ta mà nói cũng chẳng khác gì.”
Lý Dự trầm mặc rất lâu, rồi bất ngờ nghiêm túc nói:
“Tiểu Chiêu, nàng không phải tội thần chi nữ. Nàng là Đông cung Thái tử phi, là thê tử của ta.”
Ta đáp:
“Trở thành thê tử của ngươi, mới là tội lớn nhất của ta.”
Hắn không nói nữa, vẫn như xưa, hắn chưa từng cãi thắng được ta.
Kết cục, Lý Dự buộc ta phải nói dối rằng Tiểu Cửu Nhi nhớ nhầm ngày, nên mới đưa ta ra ngoài dạo chơi vài hôm trong đêm Thượng Nguyên.
Nhờ thế, cả ta lẫn hắn đều không chịu hình phạt quá nặng. Nhưng từ đó trở đi, Lý Diễn ở mãi đất Nhạn Thành, chưa từng quay về kinh.
Hoàng hậu lại nhân cơ hội trách ta làm việc bất lực, khiến lễ Ngự sư đêm Thượng Nguyên kết thúc vội vàng, phạt ta đóng cửa tịnh thân trong Thừa Hương điện, còn đem quyền của Thái tử phi giao lại cho Từ Phương Đình.
Biết chuyện, Lý Dự càng giận dữ. Có lẽ vì ta không thể trở thành quân cờ khống chế Từ gia, ngược lại còn giúp hắn thuận nước đẩy thuyền. Để trả đũa ta, hắn quyết định lấy thương tua đỏ của mẫu thân ta làm phần thưởng đầu tiên trong hội đua thuyền tiết Thượng Tỵ.
Khi nghe tin này, ta mặc kệ lệnh cấm túc, cưỡi ngựa xông thẳng vào trường thi.
Hoàng hậu thấy ta liền hạ lệnh đuổi về cung, nhưng Hoàng thượng lại muốn nhìn xem liệu nữ nhi của Bình Ninh tướng quân có thể giành ngôi quán quân, không hổ thẹn là Thái tử phi của Đông cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Các vương hầu khanh tướng ngồi quanh, chẳng ai dường như biết được rằng phần thưởng Hồng Anh thương kia chính là di vật của mẫu thân ta, chỉ vì Nhạc gia bị tịch biên mà rơi vào tay bọn họ.
Tiếng pháo hiệu nổ vang, ta thúc ngựa lao thẳng vào rừng sâu. Có lẽ ông trời cũng muốn giữa ta và Lý Dự phải phân định thắng bại, nên mới để cả hai chúng ta cùng lúc tìm thấy được con hươu chín sắc.
Lý Dự giương cung chĩa về phía hươu chín sắc, mà sau lưng hắn, mũi tên trong tay ta, lại đang nhắm thẳng vào hắn.
61.
“Vậy nên, ngươi thật sự g.i.ế.c hắn sao?” Bạch Vô Thường đột nhiên hỏi.
Hắc Vô Thường liếc hắn một cái: “Nếu hắn c.h.ế.t rồi, thì làm sao còn có chuyện phía sau.”
“À, cũng đúng.”– Bạch Vô Thường bừng tỉnh, vỗ vai ta: “Không sao đâu, loại người như Lý Dự, có c.h.ế.t cũng phải xuống mười tám tầng địa ngục. Đến lúc bọn ta tới thu hồn, nhất định sẽ thay ngươi dạy dỗ hắn một trận.”
Ta chợt hình dung cảnh Lý Dự tóc bạc da nhăn, bảy tám mươi tuổi đầu còn bị đám tiểu quỷ lôi ra đ.á.n.h đập, thực sự buồn cười vô cùng.
“Bắn mũi tên đó… ngươi có hối hận không?” Hắc Vô Thường lại hỏi.
Ta lặng lẽ nhìn dòng nước Vong Xuyên rất lâu, cuối cùng mới lấy hết dũng khí thốt ra lời mà năm xưa không dám nói:
“Không hối hận… nhưng sợ hãi.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Sợ rằng nếu Lý Dự thật sự c.h.ế.t rồi, ta sẽ vĩnh viễn không biết chân tướng loạn Tuyên Bình rốt cuộc ẩn giấu điều gì.
Mũi tên đó khiến hắn hôn mê suốt bảy ngày bảy đêm, thái y nói chỉ cần sâu thêm một tấc thôi, e rằng đã mất mạng.
Trong bảy ngày ấy, ta bị Hoàng hậu giam chặt trong Thừa Hương điện, cắt nước cắt lương, không cho bất kỳ ai đến gặp. Chỉ có Bạch Cập lén lút vào vài lần, nhưng cuối cùng cũng bị Hoàng hậu phát hiện rồi đuổi ra khỏi cung.
Nghe cung nữ truyền tai, Hoàng hậu đã soạn sẵn chiếu thư phế truất Thái tử phi, chỉ đợi Thái tử tỉnh lại đóng ấn.
Ta nhớ rất rõ, hôm đó là một buổi hoàng hôn. Lý Dự xuất hiện trước mắt ta, dáng vẻ tiều tụy đến đáng thương. Ta nằm trên giường nhìn hắn, muốn cười, nhưng ngay cả sức để cười cũng chẳng còn.
Ta ngắt quãng nói với hắn:
“Ngươi chưa chết… thật đáng tiếc… sớm biết vậy, ta nên ra tay… nặng hơn một chút mới phải…”
Hắn nhìn ta, không ngờ lại rơi lệ.
Ta hỏi:
“Ngươi khóc cái gì… ta vẫn còn một hơi thở đây… đừng chủ quan… nói không chừng lát nữa… ta sẽ g.i.ế.c ngươi… giết…”
Hắn không đáp, chỉ bảo Tự Nương bưng cháo tới, rồi đỡ ta tựa vào vai hắn, mạnh mẽ giữ lấy cằm ta, ép ta uống từng thìa cháo.
Có lẽ vì đã quá nhiều ngày không ăn, cháo vừa xuống bụng, ta liền nôn ra trời đất quay cuồng. Lý Dự lấy khăn giúp ta lau miệng, ta nghiêng đầu nhìn vào mắt hắn, thều thào:
“Ngươi sợ ta c.h.ế.t đi, để Từ lương đệ thế chỗ làm Thái tử phi, để Từ gia thừa cơ thao túng cả triều chính lẫn hậu cung, cuối cùng biến ngươi thành Thái tử bù nhìn, phải không?”
“Thật đáng thương cho Từ Phương Đình, người trong lòng lại chỉ một mực cảnh giác với mình.”
“Nhưng Lý Dự, ngươi vẫn chưa hiểu ta. Ta không đời nào cam tâm trở thành quân cờ của ngươi, cho dù hôm nay ngươi có cứu ta, ta cũng sẽ… khụ khụ…”
Dù ta nói gì, hắn cũng chẳng đáp một lời, chỉ dặn Tự Nương nấu thêm đồ lỏng, sau đó bế ta đưa về Trữ điện.
Hoàng hậu biết tin hắn đưa ta đi, lập tức kéo người tới chất vấn, nói ta chính là kẻ ám sát Thái tử, chỉ nhờ mang thân phận Thái tử phi nên mới không bị nhốt ngục, nay Thái tử đã tỉnh, tất nhiên phải thẩm tra cho rõ.
Trong ngoại điện, bọn họ tranh cãi kịch liệt. Lần đầu tiên ta thấy Lý Dự dùng thái độ như thế đối diện với Hoàng hậu.
“Ta nhắc lại một lần nữa: Tiểu Chiêu không phải kẻ đả thương ta.”
“Rõ ràng chính nàng ta đã thừa nhận…”
Lý Dự cắt ngang lời Hoàng hậu:
“Nàng đã bị giam bảy ngày, có nói ra lời hồ đồ cũng không lạ. Chuyện thích khách, ta sẽ tự mình điều tra, không cần mẫu hậu nhọc tâm.”
Một người muốn ta chết.
Một người muốn ta sống.
Hóa ra hoàng cung này, còn đặc sắc hơn ta từng tưởng nhiều lắm.