Cái Chết Của Thái Tử Phi

Chương 30



72.



Lý Dự mơ một giấc mộng hoàn toàn khác hẳn thực tại: không có phản bội, không có lừa dối, càng không có người vì quyền lực mà chết.



Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Trong tư thục, hai tiểu cô nương đang túm tóc đ.á.n.h nhau, dọa cho những tiểu thư học cùng phải co ro nép bên phu tử, không ai dám động đậy. Trên tường vây đầy những đứa trẻ trèo lên xem náo nhiệt, vỗ tay reo hò cổ vũ.



Hai đứa bé ấy, rõ ràng chính là ta và Từ Phương Đình của năm xưa.



“Mẫu thân, mẫu thân!”



Bàn tay ta chợt bị một bàn tay nhỏ bé, mềm mại nắm lấy. Ta cúi xuống nhìn, đó là một đứa trẻ sáu, bảy tuổi.



“Muội muội lại đ.á.n.h nhau với người ta.”



Thằng bé cau mày, kéo tay áo ta, “Mẫu thân, người phải quản muội muội chứ.”



Giọng nói ấy, dáng vẻ ấy, giống hệt Lý Dự.



“Con… con gọi ta là gì?”



“Mẫu thân, mẫu thân… Sao người lại khóc?”



Ta đưa tay lau nước mắt. Lý Dự không biết từ đâu bước ra, lôi tiểu cô nương đang đè người khác xuống đất đánh, giả vờ nghiêm mặt:



“Con thật đấy, giống y như mẫu thân con lúc nhỏ, chẳng chịu để người ta yên.”



“Rõ ràng là nàng ta chế giễu con trước!”



“Con mà còn nghịch nữa, ngày mai phụ thân đưa con sang cho Hoàng bá bá quản lý!”



“Con không thèm sang Hoàng bá bàs đâu.” tiểu cô nương bĩu môi, nói xong đã chạy biến.



Lý Dự phủi bụi trên áo, quay lại cười, đưa tay ra với ta: “Về nhà thôi, Tiểu Chiêu.”



Ta nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại mơ thấy giấc mộng này.



Lý Dự dắt ta trở về nơi hắn gọi là “nhà”. Ta ngẩng lên nhìn tấm biển “Dự Vương Phủ”, ngẩn ngơ.



Tên tiểu đồng ở cửa thấy chúng ta về, vội chạy ra: “Vương gia, Vương phi, vừa rồi Thừa tướng đại nhân có ghé, còn mang theo bánh quế hoa Hoàng hậu nương nương tự tay làm, nói Vương phi từ nhỏ đã thích ăn bánh của nương nương.”



“Hoàng hậu nương nương là ai? Phụ thân ta vẫn còn sống ư?”



Tên tiểu đồng bị ta hỏi đến ngơ ngác, một lúc mới đáp: “Hoàng hậu nương nương dĩ nhiên là đại tỷ của Vương phi, Thừa tướng đại nhân thân thể cường kiện, trăm tuổi cũng chẳng sao.”



“Ngươi hối hận rồi phải không?” Ta ngẩng đầu nhìn Lý Dự, gấp gáp muốn nghe câu trả lời.



“Ta hối hận gì chứ?” Lý Dự ngạc nhiên, đưa tay sờ trán ta: “Hôm nay sao nàng lạ quá vậy?”



“Ngươi hối hận! Cho nên mới mơ giấc mộng này!” Ta lùi mấy bước, giọng run lên, “Lý Dự, ngươi thật nực cười, tưởng cho ta sống lại một lần là chuộc được tội sao? Ta nói cho ngươi biết, không thể! Ngươi phải mang nỗi hối hận này mà sống hết đời, đó là báo ứng của ngươi!”



Lý Dự nhìn ta đầy nghi hoặc: “Tiểu Chiêu… nàng đang nói gì? Ta không hiểu.”



“Đừng tự lừa mình nữa, Lý Dự. Cho dù ngươi cho ta sống lại, ngươi tưởng ta không dám c.h.ế.t thêm một lần sao? Ta căm hận ngươi đến mức, trăm năm sau tên ta khắc cạnh tên ngươi trên một tấm bia cũng khiến ta thấy ghê tởm.”



Vừa dứt lời, cảnh trước mắt đột nhiên tuột khỏi tay như tấm lụa bị kéo phăng. Khi ta nhìn lại, ta và hắn đã đứng trong một nhà lao âm u, ẩm thấp, góc tối có tiếng trẻ con khóc nức nở, còn một nữ nhân ngắt quãng thều thào.



Lý Dự bỗng như kẻ điên, ôm chặt lấy ta, hai tay bịt chặt tai ta: “Đừng nghe, Tiểu Chiêu, đừng nghe…”



Nhưng ta nghe rõ ràng giọng nữ nhân ấy:



“Dự nhi… nhớ lấy… chính Hoàng hậu… Hoàng hậu và Thừa tướng hại mẫu tử ta ra nông nỗi này… con nhất định phải sống… phải thay mẫu phi báo thù tuyết hận…”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thay mẫu phi báo thù tuyết hận!!!”



Tiếng kêu bi thương ấy cứ dội từng hồi. Ta ngẩng nhìn Lý Dự, hắn đang khóc, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay ta, thứ cảm giác mà ta đã lâu không còn được chạm tới.



Ta chỉ biết năm xưa mẫu phi hắn bị ban chết, nhưng không biết phía sau còn có câu chuyện này.



Ta ngẩng lên, khẽ lau nước mắt trên mặt hắn, nói:



“Lý Dự, đời này ta và ngươi như một nút thắt càng buộc càng chặt. Cứ dây dưa nữa chỉ hai bên cùng chết, không ai tháo ra nổi. Buông ta ra, cũng là buông chính mình.”



“Lý Dự, đừng để ta phải c.h.ế.t thêm một lần nữa.”



73.



Thì ra rốt cuộc ta vẫn không hiểu hết hắn.



Lý Dự tự rạch tay, ép mình thoát khỏi giấc mộng, tranh thủ trước khi trời sáng tìm đến Thương Minh Nữ.



Còn ta, khi bình minh vừa ló rạng, cũng đã trở thành Lương Thục Thái tử phi tỉnh lại.



Có lẽ Lý Dự sợ ta thực sự sẽ làm như trong mộng – c.h.ế.t thêm một lần nữa – nên một bước cũng không dám rời, chỉ lặng lẽ canh bên ta.



Ta nói:

“Đã cho ta sống thêm một lần, vậy lần này ngươi có chịu đi theo ta không? Ta không muốn làm Thái tử phi nữa. Ta muốn đến Doanh Châu.”



Lý Dự đáp rất dứt khoát, bảo đi đâu cũng được, chỉ cần ta nguyện ý. Hắn nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa, dẫn ta cùng lên đường tới Doanh Châu.



Giá như năm xưa hắn có thể như thế, có lẽ ta đã chẳng phải chết.



Chúng ta lên con thuyền ra biển. Người lái thuyền bảo: hòn đảo Doanh Châu trên biển phiêu dạt bất định, ít thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì ba năm năm cũng chưa gặp được. Hỏi hắn có thật sự muốn tìm.



Lý Dự nói:

“Phu nhân muốn thấy cảnh đẹp Doanh Châu, dù xa đến đâu cũng phải tìm cho bằng được.”



Người lái thuyền chỉ đưa mái chèo cho Lý Dự:

“Ngươi tự đi đi. Doanh Châu xa lắm, ta e có mạng đi mà chẳng có mạng về.”



Nói xong, ông ta lắc đầu lên bờ:

“Lại một kẻ điên. Rõ ràng chỉ có một mình, lấy đâu ra phu nhân mà gọi.”



Lý Dự cầm chèo, đưa ta tiến vào nơi biển sâu sương đặc. Sóng nước vỗ từng vòng, hắn không nói một lời, chỉ chuyên chú chèo thuyền.



“Về đi.” ta khẽ nói.



Lý Dự như không nghe thấy, vẫn tiếp tục động tác. Ta nắm lấy tay hắn, giọng nghẹn lại:

“Về đi… Ta cũng đến lúc phải đi rồi.”



Hắn mới ngẩng đầu lên nhìn ta. Trong màn sương mù dày đặc, ta nhìn thấy đôi mắt hắn rơi lệ, lặng lẽ, nặng trĩu, không lời.



Lý Dự thông minh đến thế, ta biết mình chẳng thể lừa hắn lâu.



Thương Minh Nữ vốn không để ta sống lại, chỉ tạo ra một ảo cảnh. Trước khi đi ta đã báo cho Từ Phương Đình biết kế hoạch của Lý Dự; nàng ta hận ta đến mức chắc chắn sẽ không cho ta thêm cơ hội. Đợi Lý Dự trở về, e rằng t.h.i t.h.ể ta cũng đã hóa thành tro bụi rồi.



“Lần trước không thể nói lời từ biệt. Lần này coi như ta từ biệt ngươi. Ngươi lừa ta, ta cũng lừa ngươi. Giờ chúng ta coi như thanh toán xong.”



Hắn ôm chầm lấy ta, khóc đến khàn cả tiếng, trong miệng không ngừng gọi:

“Tiểu Chiêu… Tiểu Chiêu…”



Ta khẽ vỗ lưng hắn, nhẹ nhàng an ủi:



“Dù sao một đời người cũng chẳng dài. Ta sẽ đợi ngươi ở Vong Xuyên.”



__Hết__