11.
Vì chuyện quái lạ ở kho trữ lương, bây giờ cả Đông cung đều đồn ầm lên rằng có ma ám, Thái tử phi c.h.ế.t oan quay về đòi mạng.
Chuyện này thậm chí còn kinh động đến Hoàng hậu. Bà ta tìm hẳn một đám cao tăng, ngày ngày đến Đông cung tụng những câu chú chẳng hiểu gì, tụng mãi mà chẳng ăn thua.
Đúng là chỉ biết bắt nạt ma không nói được; nếu ta có thể mở miệng, ta nhất định sẽ nói cho mọi người biết, tất cả là do Lý Dự giả thần giả quỷ!
Ta có ở Đông cung thật đấy, nhưng “quấy” thì không phải ma mà là người. Đừng tưởng ta không thấy Lý Dự lén sai người ngồi phục trong các góc vắng, đợi đến tối thì phát ra mấy tiếng quái gở, rồi lại xông ra gào: “Thái tử phi tới rồi! Thái tử phi tới rồi!”
“Ngươi bảo hắn làm vậy có ý nghĩa gì không?” Ta ngồi trên mái điện, cùng Bạch Vô Thường bàn tán. “Ta chẳng qua mới báo mộng cho hắn một lần, kết quả bây giờ không những chưa thấy kẹo hồ lô, mà còn bị hắn vu oan cả bầy ma.”
“Có lẽ con cháu hoàng tộc nhiều đứa đầu óc đều có bệnh,” hắn chỉ vào đầu mình, “ta từng đọc một quyển truyện, nữ chính là con gái thành chủ, giữa phố ngang nhiên cướp nam nhân, rồi còn trộm long cốt nấu để cứu người, cuối cùng lại đẩy nam chính cho nhị tỷ. Ngươi nói xem có bệnh không?”
“Chuẩn thật.” Ta hỏi: “Sau đấy có đẩy thành công không?”
“Sau đó à…”
“Các ngươi không nghĩ hắn làm thế là đang thị uy sao?” Hắc Vô Thường bỗng chen vào.
“Thị uy? Thị uy với ai? Ngươi định nói…” Bạch Vô Thường chợt như hiểu ra, hỏi lại: “Hắn biết chúng ta tồn tại?”
“Không phải chúng ta, mà là nàng.” Hắc Vô Thường chỉ thẳng vào ta.
“Không thể nào, Lý Dự đâu có thần thông như vậy.” Ta xua tay, “chỉ là phàm phu tục tử thôi.”
“Hắn tuy không nhìn thấy nàng, nhưng ta cho rằng, hắn cảm nhận được sự hiện diện của nàng.”
“Ngươi là quỷ, làm sao biết được suy nghĩ của người?”
Hắc Vô Thường lạnh lùng nhìn ta: “Ta từng là người.”
Ta nhất thời cứng họng. Nghĩ ngợi một lúc lại thấy chỗ nào không ổn: ý Hắc Vô Thường là khi còn là người, hắn từng cảm nhận được bên mình có ma?
Ta lén chọc chọc Bạch Vô Thường, thì thầm suy đoán của mình. Hắn lại nói: “Ngươi có hỏi hắn cũng vô ích. Làm quỷ càng lâu, chuyện dương gian càng quên. Ta thì gần như quên hết, hắn làm việc sớm hơn ta vài trăm năm, chắc quên còn nhiều hơn.”
Ta hỏi: “Thế ngươi còn nhớ mình làm sao trở thành Hắc Bạch Vô Thường không? Dù sao ta cũng không đầu thai được nữa, ngươi thấy ta thế nào, có thể xuống âm phủ làm sai dịch không?”
Hắn gõ nhẹ lên đầu ta: “Chuyện này đừng mơ. Ở địa phủ làm sai dịch là chuyện có duyên phận. Ngươi không có duyên này.”
“Không có duyên thì ta tu. Ta không muốn đầu thai làm người nữa, làm người mệt mỏi quá.” Ta nói nghiêm túc.
“Tu không nổi đâu.” Hắn nhìn ta, từng chữ từng chữ: “Ngươi là tự mình kết liễu.”
Đúng vậy, chính ta chọn con đường này.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Vì ta đã thất vọng đến tận cùng với Lý Dự và càng không thể tha thứ cho chính mình.
12.
Hắc Vô Thường nói Lý Dự đang mượn chuyện Đông Cung có ma để thị uy với ta, nhưng ta lại cảm thấy toan tính của hắn không phải như vậy.
Từ khi xảy ra vụ ma quái, Từ Lương Đệ vì chịu không nổi kích động nên tạm thời trở về nhà mẹ đẻ, còn kẻ đầu sỏ là Lý Dự thì vẫn ung dung như không, mỗi ngày vẫn vui vẻ làm Thái tử của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nửa tháng nữa chính là lễ sắc phong Tân Thái tử phi, ta đoán hắn chẳng phải muốn thị uy gì với ta đâu, mà vốn dĩ hắn xưa nay “có mới nới cũ”, dọa tình cũ Từ Lương Đệ chạy về nhà, để tình mới có thể an ổn dọn vào.
Đúng là kẻ sở khanh số một thiên hạ!
“Nếu ta còn sống, ta nhất định sẽ một đao g.i.ế.c c.h.ế.t hắn!” Ta ngồi trên cây trước thư phòng, nghiến răng ken két nhìn về phía Lý Dự.
“Ngươi cứ ôm hận như thế, chưa kịp đầu thai đã tự biến mình thành ác quỷ rồi đấy.” Bạch Vô Thường lắc chiếc chuông, trêu chọc Ngọc Nô; Ngọc Nô vì ta mà không dám trèo lên, sốt ruột ở dưới gốc cây vừa cào vừa gãi.
“Thật ra ta chợt thấy làm ác quỷ cũng hay.” Ta nhìn hắn, nghiêm túc nói.
“Nếu ngươi thành ác quỷ, đến tìm ngươi sẽ không phải là ta với Tiểu Hắc nữa đâu. Ngươi biết Chung Quỳ chứ? Cái kẻ mặt mũi có thể dọa c.h.ế.t cả một con bò ấy. Hắn chuyên bắt ác quỷ về.”
“Vậy thôi… ta rút lại!” Ta lập tức nhụt chí. Hồi nhỏ mỗi lần ta làm sai, cha ta lại bắt quỳ trong từ đường, mà trong đó treo tranh Chung Quỳ, đúng là bóng ma tuổi thơ.
“Cho nên đấy, ngươi vẫn nên nghĩ cách để phu quân của ngươi mua cho ngươi một xâu kẹo hồ lô, để ngươi yên lòng mà đi đầu thai thì hơn.”
Nếu ta biết cách thì đâu phải ngồi đây, nghiến răng nhìn Lý Dự làm gì.
Hắc Vô Thường nói ta nhiều nhất chỉ có thể lưu lại nhân gian nửa năm nữa, nửa năm sau nếu không uống yên ổn bát canh Mạnh Bà thì sẽ tan thành tro bụi.
Ta nghĩ, Lý Dự nhất định là cố ý. Hắn giận vì ta đã thắng hắn, nên âm thầm ngăn cản ta đầu thai, mượn đó gỡ gạc lại thể diện.
Bạch Vô Thường từng hỏi ta vì sao lại cố chấp với một xâu kẹo hồ lô, ta nói ta quên rồi. Thật ra ta lừa hắn, hắn cũng biết ta đang lừa.
Năm ấy, trước khi xảy ra biến cố Tuyên Hòa, ta vốn định đưa Lý Dự chạy trốn khỏi hoàng cung. Nhưng hắn lừa ta rằng sẽ ra ngoài mua kẹo hồ lô cho ta, rồi lén quay lại cung, bỏ ta một mình trong tửu quán chờ trọn một ngày một đêm.
Sau đó, hắn thành Thái tử, còn ta thành con gái tội thần.
Mãi cho đến lúc uống chén rượu độc mà chết, ta vẫn chưa đợi được xâu kẹo hồ lô Lý Dự mang về.
Thật ra, sau khi vào Đông Cung, ta đã nghĩ rất nhiều. Lý Dự là kẻ tâm tư sâu kín, dù ta không đem kế hoạch của cha ta và Tam hoàng tử kể cho hắn, thì hắn cũng sớm nhận ra, mới có thể trong thời gian ngắn tập hợp binh mã quay lại cung.
Còn cái chuyện trước kia hắn nói nào là “quy ẩn núi rừng, sống như phu thê nhà thường dân”, chẳng qua đều là lời ngon ngọt dỗ ta mà thôi. Hắn tiếp cận ta chỉ vì ngôi vị Thái tử — y như cha ta ban đầu bắt ta thay tỷ tỷ tiếp cận Tam hoàng tử vậy.
Cha ta — kẻ đại gian thần xảo quyệt ấy — đã dạy ta giả vờ giả vịt, lấy sắc hầu người, nhưng chưa từng dạy ta cách phân biệt người tốt kẻ xấu.
13.
Dù Lý Dự không mang kẹo hồ lô cho ta, nhưng ta không ngờ lại có người khác mang tới.
Người ấy tên là Lý Diễn, là ngũ đệ của Lý Dự, trong số các hoàng tử công chúa xếp thứ chín. Sau biến loạn Tuyên Hòa, hắn xung phong đi thủ vệ biên ải, từ đó không bước chân về kinh thành nửa bước. Lần này được giao hộ tống công chúa Bắc Địch hòa thân, mới là lần đầu tiên sau ba năm hắn về kinh.
Lý Diễn còn nhỏ hơn ta vài tháng; hồi nhỏ ta thường gọi hắn là “Tiểu Cửu nhi”, mang cho hắn mấy món đồ lạ ngoài cung, dỗ hắn cho ta lẻn qua cổng sau vào chơi trong cung.
Lý Dự và Lý Diễn đều là hai hoàng tử ít hòa đồng nhất trong hậu cung: Lý Dự bị ghẻ lạnh vì mẫu phi của hắn đã bị bị xử chết, ai nấy đều cho rằng đó là điềm xui, không muốn chơi cùng; còn Lý Diễn thì là con nhỏ tuổi nhất trong các hoàng tử, lại được hoàng thượng sủng ái, nhưng từ khi sinh ra đã câm, khiến mọi người cố ý cô lập hắn.
Hồi đó nhị hoàng tử còn sống, tỷ tỷ của ta chưa xuất gia, mọi hy vọng của phụ thân đều đè lên đầu tỷ tỷ; chẳng ai đoái hoài tới ta, ta như một giàn dây leo mọc bừa bãi, chẳng ai uốn nắn.
Có năm phụ thân gửi ta vào trường học, bạn cùng lớp có một vị là muội muội của tướng quân, chính là sau này Từ Lương Đệ. Ta và nàng ta xảy ra mâu thuẫn; nàng ta mắng ta “có mẹ thì như không có mẹ”, giận quá ta ngồi đè lên nàng ta, ép mặt nàng ta xuống đất. Kể từ đó phụ thân không dám cho ta đến lớp nữa, chỉ thuê thầy đến dạy ở nhà.
Lý Dự bị tẩy chay, Lý Diễn bị cô lập, lại thêm ta, kẻ khét tiếng “ác bá” ở kinh thành; trong những năm vô tư đó, chúng ta ba người trở thành bộ ba người trong cung ai cũng vừa kính vừa tránh, vô tư phung phí tuổi trẻ.
Chỉ là sau khi ta trở thành Thái tử phi thì chẳng còn gặp Lý Diễn nữa.