20.
A Bố đưa công chúa ra một góc riêng, hỏi nhỏ:
“Công chúa biết Thái tử trúng độc từ đâu?”
“Là…”
Nàng liếc nhìn ta, rồi đáp:
“Là Thái tử phi nói cho ta biết.”
“Thái tử phi?”
Công chúa chỉ về phía ta:
“Thái tử phi đã khuất của Đông Cung, nàng đang đứng ngay đó.”
A Bố nhìn theo hướng tay công chúa, trong mắt thoáng vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn giữ thần sắc nghiêm nghị:
“Hoàng cung là nơi nghiêm cẩn, trang nghiêm, mong công chúa chớ nhắc đến chuyện quỷ thần.”
Ta biết A Bố vốn không tin vào quỷ thần, bèn nói với công chúa:
“Ngươi nói với hắn… rằng ta và Lý Dự từng có một đứa con. Nhưng đứa bé ấy đã mất sau khi ta trượt chân rơi xuống nước.”
Chuyện này trong Đông Cung chỉ có bốn người biết: ta, Lý Dự, A Bố và thái y Bạch Cập.
Lần ta rơi xuống nước vốn là mưu kế hãm hại của Từ Lương Đệ, muốn đổ tội cho ta cố ý hại thai. Mãi đến sau đó ta mới biết mình thực sự có thai, còn Từ Lương Đệ thì lại chỉ là giả vờ mang thai.
Lý Dự không cho ta truyền ra tin ta từng m.a.n.g t.h.a.i rồi mất con. Từ Lương Đệ thì khóc lóc kể lể rằng chính ta đã khiến nàng ta sảy thai. Nhưng đứa con thật sự mất đi là của ta… mà ta lại chẳng biết phải khóc cùng ai.
Công chúa chuyển lời ta cho A Bố. Hắn cuối cùng cũng tin, giọng nghẹn ngào:
“Thái tử phi… thật sự đang ở đây sao?”
Công chúa gật đầu.
A Bố liền quay về hướng ta đang đứng, hành lễ nghiêm cẩn.
Ta — một kẻ đã c.h.ế.t — mà giờ này còn phải giữ đủ thứ lễ tiết với hắn, thật là… Ta chỉ muốn đập cho đầu hắn bớt cứng một trận!
“Thái tử phi nói, Thái tử trúng độc Bách Nhật Tán.” Công chúa lấy một hũ sứ từ tay áo, đưa cho A Bố:
“Bách Nhật Tán là loại độc d.ư.ợ.c chỉ có ở Bắc Địch. Một cung nữ của ta có biết ít nhiều y lý, đây là phương t.h.u.ố.c giải có thể hữu ích. Hãy đưa nó đến Thái y viện.”
Ta đúng là hồ đồ, chỉ nghĩ A Bố là con của người Bắc Địch, chắc chắn hiểu ít nhiều. Nào ngờ, người thật sự thấu tường tận độc d.ư.ợ.c Bắc Địch… lại chính là công chúa.
A Bố cung kính nhận lấy hũ thuốc:
“Nếu t.h.u.ố.c của công chúa có thể cứu Thái tử, mạt tướng xin khắc ghi ân đức. Trời đêm sương lạnh, mạt tướng xin phái người đưa công chúa hồi cung.”
“Thái tử phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ tai qua nạn khỏi.”
“Đa tạ công chúa… đa tạ…” A Bố nhìn về phía ta:
“Thái tử phi.”
Chỉ một tiếng “Thái tử phi” ấy của A Bố suýt khiến ta không kìm được nước mắt.
A Bố là người duy nhất trong Đông Cung khi ta còn sống chịu nhìn ta bằng ánh mắt tử tế. Dù hắn ít nói, nhưng là người chính trực, tận trung tận nghĩa. Dù ta vì giận Lý Dự mà trút giận lên hắn thế nào, hắn cũng chưa từng oán thán một lời.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ta nói với công chúa:
“Phiền ngươi giúp ta chuyển lời cuối cùng… Bảo A Bố hãy nói với Lý Dự: cùng hắn làm phu thê một đời, ta tuy không cam lòng… nhưng chưa từng hối hận.”
21.
Nghe nói đến ngày thứ ba thì Thái tử cuối cùng cũng tỉnh lại. Công chúa lập đại công, hoàng thượng ban thưởng không ít vàng bạc châu báu, thậm chí còn đồng ý không để nàng vào ở tại Thừa Hương điện — nơi ở cũ của Thái tử phi đã khuất, mà đặc cách ban cho nàng Khải Minh điện, điện gần Trữ điện nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ngồi trên cây trước thư phòng, nghe Bạch Vô Thường lải nhải kể mấy chuyện đó. Nhưng ta đâu có điếc mù gì, mấy chuyện ấy ta sớm biết rồi.
Hắn hỏi ta:
“Ngươi thật sự không định nhìn hắn lần cuối sao?”
“Không cần nữa.”
Ta cúi đầu nhìn xâu kẹo hồ lô trong tay.
“Ta rời đi sớm một chút… đối với mọi người đều tốt.”
Ta ăn từng viên kẹo hồ lô một, chỉ thấy vị nhạt như nước lã. Cũng chẳng biết Tiểu Cửu Nhi mua ở đâu ra, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng ăn cái nào dở đến thế.
“Dở tệ.”
“Đã bảo là dở, mà sao còn vừa ăn vừa khóc?”
“Ta khóc sao?”
Ta đưa tay lau mắt, “Gần đây cứ thấy lòng trống rỗng, đến mức khóc cũng chẳng hay biết.”
“Ngươi ở dương gian quá lâu rồi, nó đang nhắc nhở ngươi nên quay về.”
Hắc Vô Thường giương chiếc ô, bước tới dưới gốc cây, nghiêng ô nhìn ta.
“Biết rồi biết rồi, ngươi hận không thể nhắc ta tám trăm lần mỗi ngày.”
Ta nhảy xuống cây, chui vào dưới ô hắn.
“Nói chung, lần này cảm ơn các ngươi. Ta cảm giác như mình được sống thêm vài ngày nữa, lời lãi rồi.”
“Lại tiễn đi một người nữa rồi…”
Bạch Vô Thường thở dài.
“Hay trên đường về, ngươi kể cho ta nghe chuyện của ngươi và phu quân ngươi đi? Ta sẽ ghi lại, kiếp sau ngươi đầu thai, ta lại đưa ra cho ngươi đọc lại, ngươi thấy thế nào?”
Ta liếc mắt nhìn hắn đầy khinh bỉ:
“Ngươi không phải đang ghen tị với Tiểu Hắc được giữ sổ ghi chuyện nên mới đòi viết truyện của ta để g.i.ế.c thời gian đó chứ?”
“Tiểu Hắc là người thu hồn, chuyện hắn biết đương nhiên nhiều hơn ta. Hắn cầm cái sổ rách đó, ghi không ít chuyện, lúc buồn còn có cái đọc lại. Còn ta không có gì để nhớ, lúc chán chỉ có thể ngồi ngẩn người, có lần bị tiểu quỷ khác bắt gặp, suýt thì bị tố lên Diêm Vương, nói ta bị điên… trời ơi, thiệt là—”
“Được rồi được rồi…”
Thấy Tiểu Bạch càng nói càng tội nghiệp, ta đành đáp:
“Ta kể cho ngươi nghe là được, dù sao lát nữa uống bát canh Mạnh Bà xong thì cũng chẳng nhớ gì. Nhưng phải nói trước, nếu kiếp sau ngươi còn tìm được ta, thì tuyệt đối đừng kể lại chuyện kiếp này cho ta biết.”
“Tại sao? Ta thấy ngươi thật lòng cũng rất thích Thái tử mà.”
“Ngươi không phải người, nên không hiểu.”
Ta khẽ cười một tiếng,
“Thích… chính là thứ đau khổ nhất ở nhân gian này đấy.”
22.
Năm ta tám tuổi, đại tỷ làm lễ cập kê. Hôm sau, Hiếu Nhân hoàng hậu mời tỷ muội Nhạc gia vào cung. Chính khi đó, ta gặp Lý Dự.
Hiếu Nhân hoàng hậu và mẫu thân ta vốn là chỗ khuê trung thân thiết. Mẫu thân ta là nữ tướng đầu tiên của triều Lý, tiếc thay hồng nhan bạc mệnh, khó sinh ta mà mất. Bởi vậy phụ thân ta từ nhỏ đã nhìn ta không thuận mắt, còn đại tỷ do nhị nương sinh thì được cưng chiều như ngọc. Lần này được vào cung cũng nhờ phúc phần của nàng ấy.
Bấy giờ Hiếu Nhân hoàng hậu đã nằm liệt trên giường bệnh, dưới gối chỉ có mỗi tam hoàng tử. Vì thế, bất luận hoàng hậu hay phụ thân ta đều mong đại tỷ ta có thể gả cho tam hoàng tử.
Từ khi đại hoàng tử nhân ngày lập thái tử bỏ trốn cùng một cung nữ, hoàng thượng không còn ý định lập thái tử nữa. Hoàng hậu cũng mong sau khi bà qua đời, tam hoàng tử có thể nhờ phụ thân ta phò tá mà ngồi lên ngôi Đông Cung.
Tiếc thay đại tỷ ta mắt không tinh, không để ý tới tam hoàng tử chính cung sinh, mà lại để ý nhị hoàng tử do Quý phi sinh, còn vì thế lần đầu làm chuyện vượt lễ phạm thượng. Nhưng đó đều là chuyện về sau.
Hôm ấy hoàng hậu nói chuyện riêng với đại tỷ, ta còn nhỏ không được dự, bị đưa sang ngự hoa viên xem cá chép lớn bằng cái chậu. Kết quả cá chép chưa thấy, lại thấy hai con “ngỗng ngốc” đứng dưới gốc cây, ngửa đầu nhìn con diều mắc trên cành; cung nhân bên cạnh cầm trúc gỡ mãi không xong.
Hai “ngỗng ngốc” ấy, một là Lý Dự, một là Lý Diễn.