Đôi mắt cô ấy sáng lên:
“Sáng nay anh Cao lại gửi hoa đến. Anh ấy nói là tiện đường đi ngang qua, nhưng em thấy không giống lắm.
Nhìn phong cách bó hoa, rõ ràng là của tiệm hoa ở phía tây thành phố. Chậc chậc, đi lại cả mấy chục cây số.”
Lúc này tôi mới nhìn thấy trên bàn làm việc rộng lớn là một bó hoa La Hồng, màu hồng pha chút trắng ngà.
Không nhiều, chỉ 11 bông, tượng trưng cho niềm tin và sự chờ đợi.
Tôi nhướn mày, không để lộ cảm xúc, hỏi:
“Vậy tin tốt hơn là gì?”
Mạnh Lan nghiêm túc hơn một chút, nói nhanh:
“Sáng nay, có tin từ Hồng Thành, Lục thị đã bán cổ phần. Không nhiều không ít, vừa đủ để chúng ta mua hết.”
Thấy tôi im lặng, nụ cười của cô ấy thu lại đôi phần, dè dặt hỏi:
“Mua hết chứ ạ?”
Dù sao tôi cũng từng là vợ của Lục Hoài Sâm suốt mười năm, Mạnh Lan không đoán được suy nghĩ của tôi cũng là điều dễ hiểu.
Tôi ngẩng đầu, nhướn mày:
“Tại sao lại không? Có tiền chẳng lẽ không kiếm?”
Mạnh Lan gật đầu:
“Hiểu rồi ạ.”
Tôi khẽ hất cằm:
“Đi đi.”
Đợi cô ấy quay đi, tôi lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho Cao Dịch Đức:
[Cảm ơn anh vì bó hoa. Tối nay anh nể mặt để em mời một bữa nhé?]
Gần như ngay lập tức, tin nhắn phản hồi đến, kèm theo hai tiếng “ting ting”:
[Là vinh hạnh của anh.]
Buổi tối, bên cạnh Ung Hòa Cung, đầu ngõ Ngũ Đạo Doanh.
Tại viện thư pháp Kinh Diễm Hàn Lâm.
Cao Dịch Đức đến trước, đã đặt một phòng riêng bên trong và đang rót trà.
“Xin lỗi, trên đường kẹt xe một chút.”
Tôi đặt túi xuống, ngồi vào vị trí bên phải của anh.
Dù phòng riêng chỉ dành cho hai người, đủ rộng để ngồi năm sáu người, nhưng tôi cố tình chọn ngồi sát bên anh.
Động tác trên tay Cao Dịch Đức hơi khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi đã về thay đồ và trang điểm kỹ càng.
Bộ áo sơ mi lụa xanh hồ buổi sáng phối với quần tây đen đã được thay bằng một chiếc váy dài ôm sát cổ tròn, xẻ tà bên hông.
Biết anh thích hương gỗ, tôi còn đặc biệt thay nước hoa.
Cao Dịch Đức đặt chiếc ấm trà Tây Thi xuống, mỉm cười hỏi:
“Còn mời khách sao?”
Tôi nhướn mày:
“Không thể làm đẹp vì người mình thích à?”
Dù đối với anh, tôi không có quá nhiều cảm xúc, nhưng phải thừa nhận rằng anh rất thông minh.
Ở bên một người thông minh, mọi chuyện trở nên đơn giản và dễ chịu hơn.
Đặc biệt, anh còn thích tôi, khiến anh càng chu đáo và ân cần.
Thấy tôi không thừa nhận, anh cũng không hỏi thêm, chỉ quay sang nói với phục vụ:
“Có thể dọn món lên rồi.”
Chúng tôi trò chuyện đơn giản, từ miền Bắc đến miền Nam, từ trong nước ra nước ngoài.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.