Cái Giá Của Mười Năm Thanh Xuân

Chương 20: Phiên ngoại Lục Hoài Sâm



Sau khi cha tôi qua đời, tôi đưa ông về Hồng Thành, chôn cất ông cùng với mẹ tôi.

Mẹ tôi qua đời vì một tai nạn khi tôi 15 tuổi.

Bà ra đi đột ngột, khiến cha tôi chìm trong đau khổ khôn cùng.

Chỉ cần nhìn thấy tôi, ông lại nhớ đến mẹ.

Vậy nên, ông quyết định gửi tôi ra nước ngoài.

Tôi từng nghĩ, nếu không phải hai năm sau tôi gặp được Vi Vi, có lẽ tôi cũng sẽ giống mẹ, mất đi trong một tai nạn nào đó.

May mắn thay, tôi có được Vi Vi.

Nhưng rồi, tôi lại để mất cô ấy.

Trở về Hồng Thành, tôi tỉnh táo hơn nhiều.

Điều khiến tôi đau đớn nhất là nhận ra Hồng Thành ngập tràn ký ức về cô ấy.

Cô từng ở đây, cùng tôi ngày ngày đối diện,
sống cạnh tôi suốt mười năm.

Tôi không biết bản thân đã bị thứ gì làm mờ mắt,
để rồi đánh mất cô ấy.

Tôi chỉ biết, tất cả đều là tự tôi chuốc lấy.

Cô ấy đã yêu tôi nhiều như vậy, gánh chịu mười năm dư luận chỉ trích.

Thế mà tôi lại tham lam, khi có cô, còn muốn có thêm một đứa con của riêng mình.

Tôi không thể tiếp tục ở lại Hồng Thành.

Cũng không thể đặt chân đến Kinh Châu thêm lần nào nữa.

Cô đã nói rằng không muốn gặp lại tôi, cô muốn bắt đầu cuộc sống mới.

Suy đi nghĩ lại, tôi vượt qua đại dương, quay lại Los Angeles.

Có vẻ như chỉ ở nơi này,

tôi mới có chút gì đó đủ để chống đỡ quãng đời còn lại của mình.

Một ngày nọ, tôi quay lại khuôn viên trường UCLA, ngồi thật lâu dưới gốc cây lớn mà chúng tôi thường đến.

Khi tôi đứng dậy, chân đã tê rần.

Tôi khom người, đấm nhẹ vào chân.

Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một dòng chữ tiếng Trung.

Đã nhiều năm trôi qua, nhưng vẫn còn đọc được vài chữ.

“Lục Hoài Sâm, em thích anh.”

Khoảnh khắc đó, tôi đau đến mức không thể đứng thẳng, ho dữ dội, mãi cho đến khi ho ra một cục máu đen mới thở lại được.

Tôi biết mình không còn sống được bao lâu nữa.

Tôi chăm chú nhìn dòng chữ ấy.

Lý trí trong tôi một lần nữa nổ tung thành từng mảnh vụn.

Tôi trốn sau gốc cây, bật khóc không thành tiếng.

Tôi rốt cuộc đã làm gì thế này?

Mãi đến khi mặt trời lặn, tôi lấy từ túi ra cây bút máy Montblanc đã cạn mực,

từng nét từng nét viết lên:

“Dư Thích Vi, xin lỗi em.”

HẾT.