Cái Giá Của Mười Năm Thanh Xuân

Chương 8



Trong một lần nguy hiểm nhất, cha của Lục Hoài Sâm suýt chết trong tù, nhưng cha tôi đã nhường nước và thức ăn của mình để cứu ông ấy.

Thế nhưng lòng tốt không được đền đáp. Trong một lần truy quét lớn, cha của Lục Hoài Sâm đã tố giác cha tôi.

Vì lần tố giác đó, cha tôi mất đi cơ hội ở lại Hồng Thành.

Trong khi đó, cha của Lục Hoài Sâm được giữ lại và phát triển sự nghiệp.

Sau đó, không cam tâm, cha tôi quay về thủ đô.
Trải qua bao gian nan, lăn lộn mới có được thành tựu như ngày nay.

Biết thân phận của Lục Hoài Sâm, cha tôi không chịu nhượng bộ.

Rốt cuộc, ông không tin rằng con trai của một kẻ như thế lại là người tốt.

Sau cùng, cha mẹ định đưa tôi đi, nhưng tôi không muốn rời xa anh.

Mọi chuyện kết thúc bằng việc tôi gần như cắt đứt quan hệ với họ.

Mười năm trôi qua, nhìn lại hiện tại.

Dù là sự phản bội của Lục Hoài Sâm khi ngoại tình trong hôn nhân, hay là kết cục chúng tôi ly hôn, đường ai nấy đi, tất cả chỉ có thể nói là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không chừa một ai.

Còn tôi, có lẽ cũng chỉ tự làm tự chịu mà thôi.


“Thích Vi? Thích Vi!”

Một giọng nói lạ nhưng lại mang chút gì đó quen thuộc vang lên.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, có chút bất ngờ. Không ngờ người đến đón tôi lại là anh ấy.

Người đàn ông bước tới, cao ráo và gầy, mặc chiếc áo dạ dáng dài màu tối đến ngang gối, bên trong là áo cổ lọ đen, tạo nên vẻ đặc biệt lạnh lùng.

Quần âu đồng màu phẳng lì không nếp gấp, kết hợp với đôi giày Derby, cả người toát lên phong thái trí thức.

Tôi giơ tay vẫy nhẹ, mỉm cười chào:

“Cao Dịch Đức, đã lâu không gặp.”

Cao Dịch Đức, con trai của bạn thân mẹ tôi.

Bằng tuổi tôi, từ khi sinh ra đã là học bá, chưa từng đứng thứ hai trong bất kỳ kỳ thi nào.

Gia đình ba đời trí thức, chính trực mẫu mực.

Nghe nói hiện anh đang giảng dạy tâm lý học tại Đại học Bắc Kinh.

Thấy tôi, anh có vẻ vui, đưa tay cầm lấy vali của tôi, rồi lấy từ túi ra một chiếc túi sưởi đã được làm ấm, đưa cho tôi:

“Lạnh lắm phải không? Mới đầu tháng 12 mà Kinh Châu đã có tuyết rơi một lần rồi.”

So với Hồng Thành, Kinh Châu đúng là lạnh hơn nhiều.

Tôi gật đầu, hỏi:

“Ba mẹ tôi đâu? Họ…”

Những năm gần đây, khi tôi và ba mẹ ngày càng lớn tuổi, mối quan hệ của chúng tôi cũng cải thiện hơn trước.

Nhưng dù sao, tôi từng khiến họ đau lòng, họ không đến cũng là điều tôi hiểu được.

“Họ đang ở ngoài xe, lạnh quá nên tôi không để họ xuống. Lát nữa em sẽ gặp thôi.”

Giọng của Cao Dịch Đức rất dễ nghe, mang chút chất giọng Bắc Kinh chuẩn, lại pha chút sảng khoái của người phương Bắc.

So với giọng Quảng Đông đầy vòng vo của Hồng Thành, tôi lại càng thấy nhớ hương vị này hơn.