Ba giờ sáng, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tim lạnh buốt theo từng con số trên bản sao kê.
2980 tệ (khoảng 11tr VND) — một phòng hành chính ở khách sạn Washington, thời gian tiêu dùng: tám giờ tối hôm qua.
Chồng tôi – Cố Diễn – là cảnh sát hình sự. Tối qua anh ta trực đêm.
Tôi siết chặt điện thoại, khớp ngón tay trắng bệch.
Gửi cho Cố Diễn một tin nhắn:
[Em vừa thấy hóa đơn thẻ tín dụng, tối qua anh tiêu ở khách sạn à?]
Anh ta trả lời gần như ngay lập tức.
[Đội có việc đột xuất, mọi người được sắp xếp ở khách sạn, anh quên nói với em.]
Tôi nhìn dòng chữ đó, khóe môi cong lên đầy châm biếm.
Khách sạn Washington nằm tận phía tây thành phố, trong khi đội cảnh sát hình sự của anh ta lại ở phía bên kia, cách nguyên cả thành phố.
Tôi không hỏi thêm gì. Mở ứng dụng ngân hàng, copy địa chỉ thanh toán rồi gửi cho cô bạn thân — cũng là thám tử tư — Thẩm Dao.
Cô ấy lập tức gửi lại một sticker “OK”, kèm câu:
[Chờ đi, để chị đây đào bới cho ra trò.]
Chương 1:
Hai tiếng sau, tin nhắn của Thẩm Dao ập đến như một quả bom.
Một đoạn video giám sát, kèm theo một định vị.
Trong video, Cố Diễn mặc cảnh phục, dắt tay một cô gái mặc váy trắng bước vào thang máy khách sạn.
Cô gái đó tóc dài, dáng người mảnh khảnh, trông chừng chỉ hơn hai mươi. Khi cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Trên cổ tay cô ta còn đeo một chiếc vòng dây đỏ quen thuộc.
Định vị hiện lên: “Viện phúc lợi Tinh Thần”.
Tim tôi thắt lại, hơi thở nghẹn cứng.
Sợi dây đỏ ấy, chính là ba năm trước tôi tự tay đan cho Cố Diễn, để cầu bình an cho anh ta.
Anh ta từng nói, trừ khi làm nhiệm vụ, còn lại không bao giờ rời khỏi người.
Viện phúc lợi sao?
Trong danh sách những người Cố Diễn hỗ trợ, quả thực có một cô gái tên Lâm Nguyệt. Cha mẹ mất sớm, tính cách hướng nội, ít nói.
Anh ta từng nhắc đến vài lần, bảo cô bé đáng thương, cần được quan tâm.
Tôi cũng từng đi cùng anh ta một lần, đứng từ xa nhìn thấy.
Gầy gò, lầm lũi, cúi đầu, chẳng khác nào một cái bóng. Hoàn toàn không giống cô gái rạng rỡ tươi cười trong đoạn video.
Tôi thay quần áo, lái xe thẳng đến viện phúc lợi.
Bảo vệ nhận ra tôi nên không ngăn lại, chỉ nói: “Lâm Nguyệt đang ở sau vườn.”
Từ xa, tôi đã thấy cô ta ngồi trên ghế dài, cúi đầu nhìn điện thoại, khóe môi khẽ mỉm cười.
Nắng phủ lên tóc, óng ánh như dát vàng. Trên cổ tay, sợi dây đỏ lấp lánh đến chói mắt tôi.
Nghe tiếng bước chân, cô ta ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy tôi, nụ cười trên môi khựng lại, rồi vội đứng dậy, lí nhí gọi một tiếng:
“Chị… chị dâu Cố.”
Cô ta vẫn giống hệt lần trước tôi gặp — rụt rè, ngại ngùng.
Tôi bước đến trước mặt, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại của cô ta.
Khung chat vẫn mở, tên hiển thị là “Anh Diễn”.
Tin nhắn mới nhất là từ Cố Diễn:
[Tối nay chỗ cũ, anh mang quà cho em.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta trả lời:
[Vâng vâng! Anh Diễn là tuyệt nhất!]
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thời gian: đúng bảy giờ rưỡi tối hôm qua.
Tôi không nói gì, ánh mắt rơi xuống sợi dây đỏ trên cổ tay cô ta.
“Vòng tay đẹp đấy.” Giọng tôi bình thản. “Cố Diễn tặng à?”
Sắc mặt cô ta khựng lại, theo phản xạ giấu tay ra sau, giọng lí nhí:
“Là… là anh Diễn nói sinh nhật em, nên tặng cho em.”
“Ồ?” Tôi nhướn mày. “Sinh nhật khi nào vậy? Sao tôi chẳng nhớ Cố Diễn từng nhắc.”
Ánh mắt cô ta chao đảo, lắp bắp không trả lời được.
Tôi bật cười, lấy điện thoại trong túi ra, mở đoạn video giám sát, dí thẳng trước mặt cô ta.
“Tám giờ tối qua, khách sạn Washington, quà anh Diễn tặng cô… chính là cái này à?”
Mặt Lâm Nguyệt lập tức trắng bệch.
Nước mắt của Lâm Nguyệt trào ra không kìm được, từng giọt lớn rơi trên mu bàn tay, bờ vai run rẩy như chiếc lá trong gió thu.
“Chị dâu, không phải như chị nghĩ đâu…” Cô ta nghẹn ngào, “là anh Diễn nói… đội có nhiệm vụ cần em phối hợp, bảo em đến khách sạn đợi… em thật sự không biết sẽ thành ra như vậy…”
“Nhiệm vụ?” Tôi nhướn mày. “Nhiệm vụ gì mà phải mặc váy trắng, đeo vòng tay của anh ta, rồi ngồi chờ trong phòng khách sạn?”
Câu hỏi dồn dập khiến cô ta cứng họng, khóc nấc càng to, làm mấy nhân viên viện phúc lợi chạy đến.
Một chị hộ công ngoài bốn mươi, quen biết tôi, vội vã can ngăn:
“Chị dâu Cố, Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Có khi nào… có chút hiểu lầm không?”
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ nhìn thẳng vào Lâm Nguyệt:
“Cô và Cố Diễn đã bắt đầu từ bao giờ?”
Cô ta cắn môi, mắt đẫm lệ, khẽ lắc đầu:
“Em không có… chị dâu, chị tin em đi…”
“Tôi không tin.” Tôi cất điện thoại, xoay người bỏ đi.
Có những lời, chẳng cần phí hơi với cô ta.
…
Vừa ngồi vào xe, điện thoại đã reo — Cố Diễn gọi đến.
“Nhiễm Nhiễm, em vừa đến viện phúc lợi à?” Giọng anh ta mang theo chút khó chịu. “Nguyệt Nguyệt vừa gọi cho anh, khóc lóc nói em hiểu lầm cô bé rồi.”
“Hiểu lầm?” Tôi bật cười. “Tôi hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm cô ta đeo vòng tay của anh, cùng anh hẹn hò ở khách sạn à?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi vang lên giọng mệt mỏi:
“Nhiễm Nhiễm, em có thể trưởng thành một chút không? Nguyệt Nguyệt là người anh bảo trợ, thân phận đáng thương, anh quan tâm cô ấy nhiều một chút thì sao? Em đừng lúc nào cũng đa nghi như vậy.”
“Đa nghi?” Tôi siết chặt vô lăng. “Cố Diễn, tối qua anh căn bản là không trực ban, đúng không?”
Giọng anh ta chợt trầm xuống:
“Tô Nhiễm, em theo dõi anh?”
“Tôi không có rảnh như vậy.” Tôi dứt khoát cúp máy, lập tức gọi cho Thẩm Dao.
“Điều tra giúp tớ toàn bộ lịch trực của Cố Diễn trong nửa năm nay, kèm hết tất cả những lần anh ta thuê phòng khách sạn. Càng chi tiết càng tốt.”
Đầu dây bên kia, Thẩm Dao khẽ tặc lưỡi:
“Xem ra lần này là phải xé toạc mặt nạ thật rồi? Được, chờ đó.”
Nửa tiếng sau, email gửi đến.
Trong file đính kèm, lịch trực của Cố Diễn bị khoanh đỏ hơn chục chỗ.